Tiểu Trương nước mắt ngắn, nước mắt dài báo công an. Phía cảnh sát tới hiện trường rất nhanh, lập biên bản xong thì kêu anh về nhà đợi, khi nào có kết quả sẽ thông báo sau.
Tiểu Trương biết, xe bị mất cắp cơ hội tìm lại được rất thấp, xác suất cao là mất hẳn. Mất xe rồi sẽ không đi làm được nữa, còn phải tốn thêm một khoản tiền lớn để mua chiếc xe mới để tiếp tục đi làm. Mua xe cũng cần tiền, chuyện này đối với gia đình vốn đã không giàu có như nhà anh mà nói thì đúng là giậu đổ bìm leo, huống chi con gái anh còn đang mang bệnh cần tiền mua thuốc.
Anh không dám phung phí một xu nào.
Nghĩ đến thôi là anh lại bật khóc. Anh không dám khóc ở nhà, bèn ngồi bên lề đường mà lau nước mắt. Đang khóc dở thì nghe sau lưng huỵch một tiếng, anh quay đầu lại nhìn thì thấy một người rơi từ trên trời xuống khiến anh vô cùng sửng sốt.
Tập trung nhìn kĩ thì ra là một người đàn ông mặt mũi bầm dập, máu me be bét?
Anh nhìn xung quanh, bên cạnh có một con hẻm nhỏ, chắc là chạy ra từ đó? Nhưng xung quanh yên ắng, trống trải, đã quá nửa đêm, đến ma còn không thấy.
- “Ê, ê? Anh không sao chứ? Còn sống không?”
Anh run rẩy, không biết tại sao đêm nay lại xui xẻo như vậy, lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
Không ngờ lại xuỵch một tiếng, nhỏ hơn khi nãy rất nhiều, nhưng cũng không thể bỏ qua, anh quay đầu lại nhìn, không ngờ là một chiếc xe máy điện? Bánh trước của chiếc xe hạ xuống trước, bánh sau lơ lửng trong không trung, lại cạnh một tiếng, chiếc xe máy điện đã đứng vững vàng trên mặt đất??!
Nhìn kỹ chút nữa, đây không phải chiếc xe máy điện của mình đó sao??!
Nhưng xung quanh im ắng không có ai cả……
Một trận gió lạnh thổi qua……
Tiểu Trương rùng mình, trợn trắng mắt ngất xỉu.
……
Tần Chinh đang lái chiếc Ferrari màu đỏ rực rỡ của mình trở về khách sạn, thì thấy có hai người đang nằm trên đường, khiến hắn rất sốc. Tuy hắn kiêu ngạo, ương ngạnh, ỷ thế hiếp người, không làm việc đàng hoàng, nhưng không phải là người thấy chết mà không cứu nên lập tức dừng xe xem xét, nhân tiện gọi cứu thương và báo cảnh sát. Nhưng hắn mới vừa gọi xong, xe cứu thương đã tới, nhìn qua có vẻ là đã có người gọi xe cứu thương trước hắn rồi? Nhưng xung quanh đâu còn ai khác?
Một lúc sau, cảnh sát cũng tới, cũng chính là đội vừa tới lập biên bản, nhìn Tiểu Trương nằm trên đất còn hỏi:
- “Đây là shipper ban nãy bị trộm xe mà? Sao lại ngất ở chỗ này?”
- “Còn người nằm bên cạnh là ai? Bạn anh ta hả?”
Trông hai người không giống đã đánh nhau, nhưng một người mặt mũi bầm dập thương thế rất nặng, người còn lại thì bình thường, không sứt mẻ gì, thực lực chênh lệch quá lớn.
- “Khoan đã. Mấy ông nhìn xem chiếc xe điện này có giống chiếc vừa bị mất trộm kia không??”
- “…… Giống thật đấy! Sao nó lại ở đây?”
- “Với cả anh trai nằm bên cạnh người đàn ông kia mặc đồ nhìn quen thế nhỉ?”
Tần Chinh đứng một bên nghe chẳng hiểu gì, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì hai người nằm trên đất chưa tỉnh, hắn lại là người báo án, cho nên cũng cùng tới bệnh viện, còn trả cho chút tiền thuốc men. Cảnh sát cũng ghi lại khẩu cung, dù sao hắn cũng không nhìn thấy gì, nên cũng không khai ra được thông tin gì hữu ích.
Sau khi xong chuyện hắn mới quay về. Nhưng ngày hôm sau có người tên Tiểu Trương gọi điện thoại cho hắn, muốn trả lại hắn tiền thuốc men. Hắn thuận miệng hỏi chuyện hôm qua, Tiểu Trương sợ hãi run lẩy bẩy, ngó trái ngó phải khẽ nói:
- “Nói thật với anh, nhưng anh tuyệt đối đừng nói cho người khác nhé, tôi thấy anh là người tốt nên mới nói cho anh biết đấy.”
Tần Chinh cũng buồn cười, một shipper giao cơm thì có bí mật gì lớn đây?
- “Cậu nói đi, tôi bảo đảm không nói cho ai khác biết.”
- “Trên đời này có ma đấy!”
- “……”
- “Anh đừng không tin tôi! Anh biết một người nữa đêm qua được anh cứu là ai không? Hắn là tên trộm xe! Chính hắn đã trộm xe máy điện của tôi!”
Tiểu Trương lải nhải về quá khứ đau lòng, đầy máu và nước mắt của mình, nói đến mức Tần Chinh ù cả tai.
- “Ý của cậu là, xe cậu bị trộm, lúc cậu ngồi bên lề đường khóc thì không chỉ có tên trộm xe từ trên trời rơi xuống bên chân cậu, mà chiếc xe cũng từ trên trời quay trở lại? Là ma quỷ lấy nó về cho cậu?”
- “Đúng vậy, lúc ấy tôi sợ chết khiếp! Nhưng tôi cảm thấy bọn họ không phải ma quỷ, mà là thần tiên, là thần tiên cứu mạng tôi!”
- “……” Tần Chinh nói: “Nói như vậy thì cậu là chân mệnh thiên tử à?”
Tiểu Trương xấu hổ:
- “Có lẽ là vậy? Tôi cũng không biết nữa.”
Tần Chinh:
- “Haha, không cần trả tôi tiền thuốc men đâu, ăn nhiều đồ ăn ngon vào, cho bổ não đi.”
Hắn cúp máy, khịt mũi, trên đời này làm gì có ma quỷ! Trò đùa gì vậy.