Xuyên Không Thành Nữ Phụ: Tìm Cách Để Sống

Chương 43: C43



Bác Minh dở khóc dở cười:

- Vậy em không phải phái yếu sao. Anh quen có mình em. Không đi theo em thì theo ai.

Nghe Bác Minh nói làm Thừa Minh đen mặt phản kích:

- Chúng ta thuộc hai công ty. Bên kia hai vị nữ khách không phải nên do huynh đệ hai người chăm sóc sao? Châu Thần Vũ, cậu bỏ rơi chị gái cậu như vậy?

Bác Minh đủng đỉnh:

- Công ty có Nhã Luân. Hắn là ảnh đế ôn nhu.. để hắn đi lo. Hắn không lo là vỡ nhân thiết, kệ hắn. Tôi là luật sư khô khan, không hiểu phong tình mà thôi.

Nhã Luân nằm yên cũng trúng đạn nữa. Vốn là hắn đi theo Bác Minh chỉ để hóng hớt. Có Bác Minh, có Hiểu Linh hẳn là tình huống luôn có kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ai dè bị chụp mũ vỡ nhân thiết rồi. Hắn lừ mắt:

- Làm như AT không có cổ phần của đệ vậy ha, Âu Dương Bác Minh.

Hiểu Linh nhìn mấy nam nhân nói đi nói lại mà đau đầu, lùi lại một bước. Vừa lúc ba cô gái kia đi tới. Người mở lời vẫn là Tiên Vân:

- Mọi người chuẩn bị bơi thuyền ha. Chị em chúng tôi nãy giờ chờ mọi người đây. Tại chẳng ai biết chèo thuyền cả.

Nhìn đầy đủ mọi người tới rồi. Lúc này trợ lý mới tới đưa 4 lá thăm ra rồi nói:

- Đây là thăm tên 4 nam khách. 4 vị nữ khách rút thăm xem mình ngồi thuyền với ai nhé. Ai rút trước?

Hiểu Linh làm động tác mời. Cô đi với ai cũng vậy. Nên chẳng cần thiết vội vàng. Nhã Hân, Nhã Phương và Tiên Vân lần lượt cầm lá thăm của mình. Trong đó có vẻ hai chị em họ Giang là hồi hộp nóng lòng nhất. Cầm tờ thăm trên tay mà mãi không dám mở ra. Hiểu Linh cầm thăm thì mở luôn. Nhìn cái tên trên thăm, cô bất giác cười khiến Thừa Minh cùng Bác Minh giật thót. Cô ấy bắt được tên ai mà cười vui như vậy?.

Hiểu Linh trả lại thăm cho vị trợ lý rồi quay sang nói:

- Thần Vũ.. đi... mỗi người một thuyền đơn. Lượn thôi.

Châu Thần Vũ ngạc nhiên chỉ tay vào mặt mình:


- Tôi hả... chị bắt trúng tên tôi hả?? Hahaha.. đúng là duyên phận mà. Đi thôi.

Châu Thần Vũ cười dài một tiếng rồi xấn xổ tới cạnh Hiểu Linh đi chọn thuyền kèm theo ánh mắt ghen ghét của hai nam nhân.

Hai chị em họ Giang lần này siêu may mắn. Giang Nhã Phương chọn đúng thăm Âu Dương Nhã Luân. Còn Nhã Hân chọn là Cố Thừa Minh. Cặp còn lại là Tiên Vân và Bác Minh.

Nhã Phương nhẹ nhàng cười với Nhã Luân. Ánh mắt không tránh được sáng lấp lánh.

- Tiền bối. Làm phiền anh rồi.

Nhã Luân chỉ cười:

- Không có gì. Đi thôi.

Nhã Hân khuôn mặt nở nụ cười ngượng ngùng:

- Anh Thừa Minh. Chúng ta cùng một thuyền. Mong anh chiếu cố. Em... không biết bơi.

Thừa Minh ánh mắt vẫn không rời bóng lưng ấy, không quay lại chỉ ừ một tiếng xem như đã biết.

Tất cả đi tới để chọn thuyền. Trong lúc ấy vẫn có thể nghe được tiếng Thần Vũ thao thao bất tuyệt:

- Chèo một mình chị phải trèo đều tay a... trái 1 lần, phải một lần. Không chèo đều, thuyền quay mòng mòng 1 chỗ thì ráng chịu...... Ân.. chính là như thế... coi chừng lật..

Vừa nghe câu coi chừng lật, Thừa Minh, Bác Minh liền lập tức nhìn lại, căng chặt cơ thể chuẩn bị phát động. Cũng may chỉ là Hiểu Linh lên thuyền hơi chao đảo chút. Cô gắt:

- Thuyền chưa lật mà nghe cái giọng bài hãi của cậu cũng làm người ta rớt tim đấy..

Năm chiếc thuyền lần lượt xuất phát. Tiếng cười vui vẻ nhất là từ chỗ Hiểu Linh cùng Thần Vũ.. Hiểu Linh dần quen tay chèo. Khung cảnh nơi đây thật quá đẹp khiến cô lại ngẩn ngơ ngắm nhìn. Trên cao trời xanh mây trắng. Bên cạnh rừng núi xanh rì mát mẻ... chèo xa khỏi đám người còn có thể nghe thấy tiếng chim. Nước sông mát lạnh trong veo khiến cô thật muốn thả mình xuống. Nhưng là chơi thuyền một lát nữa đã.

Bên thuyền của Nhã Luân Nhã Phương thì đúng kiểu trai tài gái sắc. Nam nhân ôn nhu, nụ cười như tỏa nắng, nhẹ nhàng tiếp chuyện bạn gái. Cô gái kia cười ngượng ngùng. Đôi má hây hây đỏ.


Trái ngược với đó lại là đôi Thừa Minh, Nhã Hân. Được rồi. Lúc này Nhã Hân đang run sợ. Cô ta sợ sẽ bị nam nhân này đẩy xuống sông ngay lập tức. Ban đầu để cố gắng trò chuyện với anh ta, Nhã Hân đã tìm đủ chủ đề nhưng vẫn không có tác dụng. Cho đến khi nói về Cố Hiểu Linh. Con người này mới bắt đầu phản ứng. Mừng rỡ vì rốt cuộc tìm đúng chủ đề. Nhã Hân bắt đầu kể tình bạn của họ. Hiểu Linh ra sao.. vừa nói vừa chú ý thái độ Cố Thừa Minh. Nhìn thấy hắn có vẻ buông lỏng thái độ với cô, Nhã Hân bắt đầu như có như không thêm những điều mà khi nghe thì có vẻ không có gì. Nhưng sau ngẫm lại hoặc đụng một chuyện tương tự như vậy sẽ cảm giác không đúng và nghi ngờ nhân cách người kia. Cô nàng không tin anh em Cố gia không có rạn nứt. Đây chỉ là chôn thêm vài điều mà thôi.

Thừa Minh im lặng nghe nữ nhân giả dối này nói chuyện. Rốt cuộc không nhịn được nữa thì gằn giọng:

- Giang Nhã Hân. Ngậm miệng cô lại trước khi tôi cho cô xuống sông.

Giang Nhã Hân hoảng hốt nhìn lại. Con người kia khuôn mặt âm trầm từ bao giờ mà cô không để ý. Là cô nói sai chỗ nào rồi. Mím môi ra vẻ đáng thương, ánh mắt ngập nước muốn xin lỗi. Chưa kịp mở lời thì Thừa Minh nói tiếp:

- Tôi không cần biết cô nghĩ thế nào. Ủy khuất ra sao. Nhưng tôi cấm cô không được làm phiền Hiểu Linh. Để tôi biết được thì đừng có trách.

Ánh mắt lộ rõ sát khí của Thừa Minh khiến Giang Nhã Hân run rẩy. Ánh mắt đó không phải của con người.... Cô sai rồi. Đây không phải dạng người cô có thể nắm bắt được. Trái tim đập bang bang trong lồng ngực nhưng toàn thân lại cứng đờ không thể nhúc nhích..Cô giống như bị cấm khẩu lúc này..  chỉ có thể gật đầu lia lịa.

****

Thuyền của Bác Minh chậm rì rì đi phía sau. Giữa hai người cũng chẳng nói chuyện gì. Bác Minh chỉ chăm chú nhìn con thuyền phía trước. Thực ra, Âu Dương gia và Châu gia đi lại rất gần. Cả hai chị em Châu gia đều là học trò của Âu Dương Minh. Nên từ nhỏ, Châu Tiên Vân đã thường xuyên ở lại Âu Dương gia, chơi thân với cả hai huynh đệ nhà này. Tiên Vân nhìn Bác Minh ngơ ngẩn thì cười:

- Cậu thích Hiểu Linh lắm hả???

Bác Minh ầm ừ đáp:

- Ân.. rất thích... có điều tôi quá khô khan.. chẳng thể như Thần Vũ như vậy...

Tiên Vân khúc khích cười:

- Tôi lại thấy Thần Vũ và Hiểu Linh chỉ là bạn bè mà thôi. Không có gì đâu. Nếu đã thích cô ấy như vậy. Sao không một lần đàn cho cô ấy nghe. Chắc chắn Hiểu Linh sẽ xúc động. Một nam thần đàn dương cầm tỏ tình dưới ánh nến. Nữ nhân nào có thể không rung động đây.

Bác Minh ngẩn người rồi ân một tiếng..  hắn đàn sao.. nhưng đã rất lâu rồi hắn bỏ bê dương cầm.. cô ấy sẽ thích chứ.

Chơi đến 11h, đoàn một lần nữa tập hợp để đi ăn trưa sau đó được chở về nơi nghỉ ngơi. Vốn tưởng sẽ ở khách sạn, nhưng không ngờ đó là một homestay 3 tầng. Hiểu Linh trầm mặc quay sang hỏi trợ lý:


- Như vậy sẽ là hai người một phòng ư?

Vị trợ lý gật đầu rồi đáp:

- Việc cùng phòng ai là tùy ý mọi người. Không cần phải rút thăm như hồi sáng. Nhân tiện đây, mọi người nộp lại hết ví và điện thoại cho chương trình. Chúng tôi sẽ bảo quản cho đến hết thời gian quay. Cùng với để tạo điều kiện cho mọi người có thể vui chơi, chương trình tặng mỗi cặp anh chị em một triệu đồng. Tuy số tiền không nhiều nhưng dù sao vé vào cửa các khu du lịch trong kế hoạch đã được mua trọn rồi. Bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi. Tầm 3h, chúng ta sẽ xuất phát đi tới địa điểm tiếp theo. 

Hiểu Linh cầm lấy phong bì liền trực tiếp đưa một nửa cho Thừa Minh:

- Nè.. của anh.

Thừa Minh đang có chút bực bội. Không ngờ lời Hiểu Linh trước khi đi thành hiện thực rồi. Không ví, không điện thoại làm hắn có chút bất an khi trong người không có nguồn tài chính. Chút 500.000 VND đó thì đủ cho hắn làm gì chứ. Thừa Minh từ chối:

- Thôi em cầm lấy đi. Chút tiền đó còn không đủ em tiêu đâu. Anh lại không muốn mua gì.

Hiểu Linh đáp:

- Anh cứ cầm lấy. Biết đâu lúc đi chơi nhìn thấy đồ lưu niệm gì đó đáng yêu muốn mua. Chả nhẽ lúc đó lại cùng em lấy tiền. Em cũng không tiêu gì đến. Cầm lấy.

Hiểu Linh có chút nghi ngờ đoàn phim... Đột nhiên đưa tiền không rõ lý do. Biết đâu là một cú lừa. Nên tiền của Thừa Minh thì cứ đưa anh ấy, tiền cô cất kỹ là được. Sau đó cô quay sang Tiên Vân:

- Em ở cùng phòng với chị nha.

Tiên Vân cười cười đồng ý. Rất tốt... Hiểu Linh nên xí phần trước khi có chuyện không hay sảy ra. Không hiểu do cô chơi nhiều quá bị mệt nên ảo giác hay sao mà đột nhiên cảm thấy cả hai chị em họ Giang đều không có ý tốt với mình. Giang Nhã Hân thì cũng thôi đi. Giang Nhã Phương? Cô đâu có từng đắc tội người này đâu. 

****

Vừa lên tới phòng, Tiên Vân vào phòng tắm gội lại một chút. Ở khu du lịch đã tắm tráng trước khi về. Nhưng cô vẫn cảm thấy dính nhớp muốn tắm lại. Chừng 20 phút từ nhà tắm đi ra, Tiên Vân đã thấy Hiểu Linh cuộn chăn ngủ ngon lành từ lúc nào. Cô có chút ngẩn người nhìn khung cảnh mỹ nhân ngủ ấy. Ánh sáng chiếu qua lớp rèm trắng khiến cả căn phòng phủ thêm một tầng lung linh mơ hồ. Cô gái nằm nghiêng khuôn mặt qua một bên. Mái tóc đen thả dài bên gối. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp tựa như đang mỉm cười. 

Tiên Vân ngẩn người mất vài phút rồi chợt nhớ tới Bác Minh. Cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đi sang gõ cửa phòng anh em nhà Âu Dương. Người mở cửa là Nhã Luân:

- Tiên Vân hả? Vào chơi một chút. Hiểu Linh không đi cùng cậu ư?

Tiên Vân chỉ cười, nói:

- Tôi không vào đâu. Tôi sang tìm Bác Minh có chút việc. Mà cậu mang theo máy ảnh sao? Tôi mượn một chút.


Nhã Luân gật gật đầu đáp:

- Có mang, chờ một chút tôi lấy cho. 

Nhã Luân vào nhà lấy đồ thì Bác Minh cũng bước ra, hỏi:

- Tìm tôi có việc gì không?

Tiên Vân cười bí hiểm:

- Sang phòng đi. Tôi cho xem cái này. 

Bác Minh nghi hoặc nhưng cũng cùng Tiên Vân sang phòng bên kia. Tiên Vân thần thần bí bí mở cửa, trêu chọc:

- Mời hoàng tử đến với căn phòng của mỹ nhân ngủ say.

Đứng từ cửa nhìn vào, Bác Minh bất giác thở nhẹ hơn như sợ tiếng ồn sẽ đánh thức vị tiên tử ngủ quên kia vậy. Khung cảnh, không gian và cả ánh sáng lúc này khiến Bác Minh cảm thấy bản thân như kẻ trần tục lạc bước vào tiên cảnh. Thật chậm.. thật chậm... hắn từng bước... từng bước tiến về nơi cô gái ấy đang nằm ngủ. Ánh mắt si mê tràn đầy nhu tình cùng ngưỡng mộ chưa một giây rời khỏi hình bóng ấy.

Tiên Vân cũng không tiến lại gần. Cô từ ngoài cửa đưa máy ảnh lên chụp vài shoot ảnh. Ngoài dương cầm, cô còn sở thích chụp ảnh. Ngay khi nhìn thấy Hiểu Linh ngủ, ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu cô chính là lưu lại khoảng khắc xinh đẹp này. Rồi nhớ ra... mỹ nhân ngủ chẳng phải cần có thêm hoàng tử nữa sao. Nên Tiên Vân quyết định gọi Bác Minh. Quả nhiên, khung cảnh cổ tích tái diễn. Quá xinh đẹp, mộng ảo.

Bác Minh giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt ấy, nhưng lại ngập ngừng không dám hạ thủ, sợ làm phiền Hiểu Linh, sợ làm cô tỉnh giấc. Đầu ngón tay di chuyển nhẹ nhàng không chạm vào làn da, phác họa lại từng đường nét trên khuôn mặt luôn gây nhớ thương đó. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào hàng lông mi ngưa ngứa. Hơi thở nhè nhẹ như quấn lấy ngón tay hắn không dời. Bác Minh ngẩn ngơ ngắm nhìn. Ngón tay vô thức chạm vào làn môi ấy. Bác Minh khựng lại vài giây. Rốt cuộc chẳng thể kiềm chế bản thân mình thêm nữa, hắn từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước lên đôi môi ấy. Một nụ hôn rất nhẹ nhưng ẩn chứa toàn bộ tâm tư, tình cảm hắn lúc này. Cô gái này...hắn đã không thể buông tay.

Đột nhiên Hiểu Linh ưm một tiếng, lông mày hơi nhíu lại rồi trở mình làm cả hai người trong phòng đứng hình nín thở mấy mấy giây. Đặc biệt là Bác Minh. Tim đập bang bang, mắt nhìn chằm chằm Hiểu Linh để xem cô có thức không. Tâm trạng lại cực kỳ mâu thuẫn. Vừa không muốn cô ấy tỉnh dậy, phát hiện hành động vụиɠ ŧяộʍ ban nãy của hắn. Nhưng đâu đó lại kêu gào mong Hiểu Linh mở mắt. Khi đó chắc chắn cô ấy sẽ hỏi tại sao hắn ở đây... khi đó... khi đó... hắn có nên cưỡng hôn cô. Một nụ hôn thật sâu.... càn quét khuôn miệng nhỏ nhắn đó, cướp lấy sự thơm ngọt của cô, dây dưa không dứt với chiếc lưỡi đinh hương mềm mại ấy để giải tỏa nỗi khao khát bấy lâu, áp đặt Hiểu Linh nhận lấy tình cảm hắn dành cho cô. Ánh mắt Bác Minh theo những suy nghĩ bay xa càng ngày càng càn rỡ không hề che dấu du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cùng đoạt lấy.

Tiên Vân mắt nhìn thấy tình hình không ổn thì tiến nhanh tới kéo Bác Minh lại. Nhỏ giọng gắt:

- Dừng ngay cái suy nghĩ đó của cậu lại. 

Lúc này Bác Minh mới hoàn hồn, cúi đầu:

- Ân.. thật xin lỗi.

Hắn không thể làm như vậy. Hiểu Linh là để yêu thương, nâng niu. Không kẻ nào được phép cường đoạt, làm tổn thương cô ấy. Sớm thôi, hắn sẽ nói cho cô biết tình cảm của mình. Và dù cô chấp nhận hay không, Bác Minh hắn cũng sẽ kiên trì tình yêu này đến cùng.

Tg: nhấn dấu sao để ủng hộ tg nha.