Xuyên Không Thành Nữ Phụ: Tìm Cách Để Sống

Chương 48: C48



Du Nhiên sau khi bình tĩnh trở lại thì lật đật tìm cách liên lạc với nhóm người Thừa Minh. Nếu là đi quay, thì chắc chắn sẽ có những người khác được cầm điện thoại. Cùng lắm thì hắn gọi luôn cho Hoắc Kiến Hào. Con người này cùng hắn cực ít giao lưu nhưng cũng không phải không có số liên lạc. Nhưng đáng tiếc, Du Nhiên lần lượt gọi cho số của Hiểu Linh, Nhã Luân, Thần Vũ đều không được. Thậm chí gọi cho Hoắc Kiến Hào còn bị lạnh lùng tắt máy chỉ sau 1 hồi chuông. Hừ.. Hoắc Kiến Hào đúng không.. hắn ghim con người này. Còn tại sao không gọi cho Bác Minh... Ân... là Du Nhiên hắn cảm thấy bài xích con người này. Ai bảo tên này cũng có ý đồ với Hiểu Linh. Nhưng mà rốt cuộc không nhịn nổi, hắn cũng tìm số để gọi cho Bác Minh.

***

Ở bộ bàn ghế trong phòng ăn, hai vị cực phẩm nam thần nghiêm túc cùng nhau nghiên cứu bàn luận. Nhưng vấn đề thì....

Bác Minh nói:

- Anh nấu trà gừng cho Hiểu Linh uống sớm một chút. Lát nữa tôi ra ngoài mua túi chườm cho cô ấy. Với con gái bị đau bụng kỳ kinh thì hạn chế không nên uống giảm đau, chỉ nên uống đồ ấm nóng, chườm ấm. Tuyệt đối không nên ăn uống đồ hàn lạnh hay ngâm tắm nước lạnh. Mấy thứ chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ như cafe, rượu bia cũng không được sử dụng. Đáng tiếc là chúng ta không ai biết matxa, nếu có thể thì matxa sẽ giúp cô ấy thư giãn tốt hơn.

Thừa Minh gật đầu:

- Ngày mai cấm cô ấy không được uống cafe. Hiểu Linh thích uống cafe cực kỳ. Gần như ngày nào cũng uống. Trà gừng tôi nấu luôn bây giờ. Còn túi chườm không cần anh mua. Tôi mua cũng vậy.

Bác Minh cười khẩy:

- Hiện tại anh có tiền sao? Tôi có.

Thừa Minh nhìn chằm chằm Bác Minh. Hắn còn chưa bao giờ rơi vào tình trạng bị làm khó vì mấy trăm nghìn đồng như vậy. Chợt nhớ ra bản thân đang có điện thoại, hắn lúc này mới xem xét tình hình chiếc điện thoại của mình. Đáng tiếc là nó đã báo hỏng. Trầm mặc.

Bác Minh nhún vai:

- Cứ quyết định vậy đi. Để xem xem còn gì cần chú ý nữa không.

Hắn tiếp tục xem xét gu gồ rồi đọc:

- Con gái những ngày này thường rất mệt mỏi, tâm trạng thất thường, dễ dàng không vui và cáu gắt.

Thừa Minh trầm mặc nói:

- Hiểu Linh chưa bao giờ như thế.

Bác Minh lập tức chặn họng:

- Hoặc là anh chưa bao giờ gặp cô ấy như thế. Anh cũng đi làm cả ngày, đâu có lúc nào cũng để ý, chăm sóc Hiểu Linh được đâu.

- Anh...


Tiếng chuông điện thoại cắt đứt cuộc tranh luận chưa kịp nổ ra giữa hai người này. Bác Minh cầm lên nhìn xem là ai gọi:

- Du Nhiên? Anh ta gọi làm gì?

Thừa Minh đáp:

- Nghe đi. Ban nãy khi lên phòng Hiểu Linh tôi đang nói chuyện với anh ta về sức khỏe em ấy. Cuộc điện thoại bị dừng đột ngột, anh ta chắc cũng đang rất lo lắng. Mà Du Nhiên cũng là bác sĩ, hỏi thêm anh ta những điều cần lưu ý luôn.

****

Mọi người vừa rời đi hết, Hiểu Linh mau chóng đi tắm rửa thay quần áo. Rồi thu ngay chiếc ga giường giây bẩn kia lại tính tự giặt. Nhưng tìm xung quanh mọi chỗ cô không thể tìm thấy bất kỳ loại nước giặt nào. Cô có chút áy náy đành gấp gọn chiếc ga đặt vào giỏ đồ bẩn. Nghĩ đi nghĩ lại liền tìm một mẩu giấy để lại ghi chú:

"Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh chị khi phải chú ý giặt chiếc ga giường bẩn. Nếu không thể giặt sạch và phải bỏ chiếc ga này. Mong chị gọi vào số điện thoại xxx, Tôi sẽ thanh toán tiền lại cho anh chị. Một lần nữa rất xin lỗi."

Xong xuôi, Hiểu Linh lấy một chiếc ga mới đặt dự phòng trong tủ chăn trải lại phẳng phiu rồi mới xuống nhà. Cũng muộn rồi, hẳn là Thừa Minh đã xong bữa tối.

****

Ngay khi có tín hiệu bắt máy đầu kia, Du Nhiên dường như thở phào một cái. Vừa nghe tiếng Alo trong điện thoại, Du Nhiên liền nói:

- Âu Dương luật sư, có Cố Thừa Minh ở đó không? Tôi cần cần gặp anh ta có chút việc.

Bác Minh liền nói:

- Thừa Minh đang ngồi cạnh tôi đây. Chúng tôi đang thảo luận tình hình của Hiểu Linh, nên anh cần gì có thể hỏi tôi luôn cũng được.

Nghe Bác Minh nói, Du Nhiên có chút hoảng hốt, nhưng giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:

- Tình hình của Hiểu Linh thế nào? có gì nghiêm trọng không? Ban nãy Thừa Minh hoảng loạn chuyện gì??

Bác Minh thuật lại câu chuyện:

- Ban nãy Thừa Minh vào phòng thấy ga gường Hiểu Linh có vết máu. Cô ấy lại nằm im cuộn người ở một góc giường nên hoảng loạn. Sau đó thì Hiểu Linh cũng tỉnh ngủ. Trạng thái sức khỏe chỉ hơi mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo. Cô ấy bảo chỉ là đến kỳ kinh nguyệt lại vận động mạnh và dầm nước lạnh nhiều nên giờ bị đau bụng.

Du Nhiên có phần an tâm hơn một chút. Có lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng vẫn dặn dò lại:

- Hiểu Linh bây giờ hẳn là mệt mỏi, ham ngủ, thích đồ ngọt và dầu mỡ. Nhưng hai người chú ý một chút đừng để cô ấy ngủ nhiều quá, nên vận động nhẹ nhàng. Còn đồ dầu mỡ thì hạn chế ăn, không sẽ dễ đầy bụng, càng khó chịu.


Bác Minh ầm ừ xác nhận đã biết. Dặn dò xong, rốt cuộc Du Nhiên vẫn không nhịn được nói:

- Tôi... có thể nói chuyện với Hiểu Linh một lát không?

Bác Minh chưa trả lời thì đúng lúc ấy Hiểu Linh xuất hiện ở phòng bếp, chỉ thấy hai người họ liền hỏi:

- Mọi người còn chưa về sao? Hai người ăn chưa?

Thừa Minh ánh mắt trách cứ, nói:

- Đương nhiên là anh phải chờ em cùng ăn chứ.

Bác Minh thấy dù sao vừa đúng lúc liền đưa điện thoại cho Hiểu Linh:

- Du Nhiên muốn nói chuyện với em này.

Hiểu Linh nhìn lướt qua hai con người kia một cái rồi cầm máy:

- Em nghe đây.

Du Nhiên nghe giọng của Hiểu Linh vẫn bình thường thì an tâm hẳn. Ân. Thực sự là hắn suy nghĩ quá nhiều. Hắn cười trong điện thoại:

- Em khỏe không? Hai ngày này chơi vui chứ?

- Ừm. Em chơi vui lắm. Cảnh cũng rất đẹp. Khí hậu cũng không quá nóng bức.

Hiểu Linh nhàn nhạt trả lời, cũng lờ đi câu hỏi đầu tiên của Du Nhiên. Đột nhiên cô cảm thấy khó chịu với đám nam nhân này. Một chuyện nhỏ xíu cũng báo cho người khác cách xa cả nghìn km biết, để làm cái gì? để lại tiếp tục dặn dò cô mấy cái cần chú ý sao? Cô không cần.

Nghe giọng điệu của Hiểu Linh làm Du Nhiên có chút cảnh giác... Cô ấy đã rất ít khi nói chuyện với anh bằng thái độ như vậy. Du Nhiên cảm thấy hắn không nên hỏi cô về sức khỏe nữa, có khi còn bị giận cá chém thớt đâu.

- Ngày mai đoàn có kế hoạch đi thăm thú ở đâu vậy?? Hi vọng thời tiết ở đó sẽ tốt chút. Ở đây mấy hôm nay đều có mưa giông bất chợt, phiền toái cực kỳ.

Thật may khi Du Nhiên là một tên EQ rất cao nên mới tránh qua được một kiếp... Ân.. lúc đó nếu thật sự hắn lại hỏi cô hoặc dặn dò này nọ, Hiểu Linh hẳn là sẽ trở mặt ngay lập tức. Cô vô thức dịu giọng một chút:

- Ngày mai đoàn quay trên chùa Linh Ứng, thăm tháp Bảo Đăng và ăn chay tại chùa. Đầu giờ chiều ghé thăm mộ của Đại tướng rồi lên đường ra sân bay. Chắc tối mai 8h là có mặt tại nhà rồi.


Du Nhiên gật gù nói:

- Ân... vậy tối mai anh qua nhà em chút. Đợt trước khám tổng thể cho em xong còn quên mất chưa hoàn thiện sổ sức khỏe. Anh qua làm luôn.

Một câu nói dối hoàn mĩ được thốt ra trong tíc tắc để hợp thức hóa chuyến ghé thăm ngày mai của Du Nhiên. Hai người trò chuyện dăm ba câu rồi cũng tắt máy.

Hiểu Linh trả lại điện thoại cho Bác Minh rồi lạnh lùng hỏi:

- Hai người có cần làm quá lên như vậy không? Gọi điện cho Du Nhiên để thông báo việc của em. Ân? Em tồi tệ, vô dụng đến mức chuyện hàng tháng đều sảy ra cũng không xử lý tốt mà cần đến sự trợ giúp của bác sĩ sao, Cố Thừa Minh, luật sư Âu Dương?

Hai nam nhân nhìn nhau một cái rất nhanh, Thừa Minh liền giải thích:

- Em hiểu nhầm bọn anh rồi. Lúc lên gọi em dậy ăn cơm, anh đang nói chuyện với Du Nhiên về mấy cái dự án liên quan đến bệnh viện của cậu ta. Vừa thấy em bị như vậy, anh hoảng loạn làm rơi hỏng điện thoại. Du Nhiên vì thế mới lo lắng tìm cách gọi lại. Bọn anh cũng chỉ giải thích cho câu ấy một chút thôi.

Bác Minh cũng bổ sung:

- Em có thể kiểm tra điện thoại của anh. Là cuộc gọi Du Nhiên gọi đến. Không phải bọn anh gọi đi.

Hiểu Linh vẫn lành lạnh nhìn họ. Suốt bữa cơm đều không nói thêm câu gì. Chờ ăn xong, cô ấy cũng dọn dẹp rồi trở về phòng. Cũng không thèm cho bọn họ một sắc mặt tốt.

Hai nam nhân nhìn nhau.. Ân.. họ giờ cảm nhận được cái gọi là: tâm lý thất thường của nữ nhân trong ngày rớt dâu rồi. Một phút trước cô ấy còn mềm mại hỏi chuyện, ngay sau đó thì đã có thể lạnh lùng ngay được. Thật là có chút... khủng bố.

Hiểu Linh một mình lang thang ngắm cảnh ngôi chùa cổ kính xinh đẹp sau khi lạnh lùng đuổi hai nam nhân phiền phức kia đi. Tối hôm qua Thừa Minh đưa lên phòng một cốc trà gừng rồi tính ngồi lại cùng trò chuyện nhưng bị cô hạ lệnh trục khách... Mấy ngày dâu tính khí không tốt, Hiểu Linh thường có thói quen ở một mình. Cô không muốn trong lúc vô tình vì bản thân khó chịu mệt mỏi mà làm tổn thương người khác. Tiên Vân khi trở về biết Hiểu Linh đến ngày cũng không làm phiền cô. Tối ngủ, không biết từ khi nào có một chiếc túi chườm ấm đặt vào khiến bụng dễ chịu hơn nhiều. Vốn tính sáng ra cảm ơn hai người Thừa Minh và Bác Minh, nhưng chưa vào bữa ăn thì không được phép uống nước lạnh. Ăn sáng bị cản không cho ăn cơm chiên vì nhiều dầu mỡ. Đến khi tráng miệng, cafe không được uống thì cái gọi là sự cảm kích tối hôm qua đã bay sạch. Được rồi, cô nhịn không cáu gắt. Biết là hai người đó muốn tốt cho cô, nhưng Hiểu Linh khó chịu, bực bội nên bây giờ nhìn thấy họ thì ngứa mắt.

Khung cảnh ngôi chùa này rất đẹp và cổ kính. Khuôn viên rộng rãi đáp ứng được khi lượng khách tới tham quan đông, khiến mùa vắng khách này lại lộ ra có chút đìu hiu. Những cây cổ thụ tỏa bóng mát cho cả khoảng sân rộng lớn. Mái ngói cũ cong cong vương lại những chiếc lá khô. Mùi hoa đại mang mác khắp không gian. Hiểu Linh thơ thẩn đi nhìn ngắm xung quanh. Hôm nay đang trong kỳ dâu nên cô tự động không bước chân vào đại điện của chùa. Tuy không có một điều luật rõ ràng nào về việc cấm nữ nhân trong những ngày này không được lễ cầu tế bái. Nhưng theo thói quen cô vẫn cứ tránh đi. Chợt bước chân Hiểu Linh ngừng lại khi nhìn thấy một khung cảnh cực thơ mộng. Một nam nhân trong bộ đồ khăn xếp, áo tấc màu xanh lam ngồi bên một bộ bàn ghế cũ viết sớ trước bậc cửa ngôi đền cổ. Bóng lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống chăm chú nhìn giấy tờ bên dưới. Ngón tay thuôn dài như ngọc đặt nhẹ trên mặt bàn. Khung cảnh ấy làm Hiểu Linh như lạc nhầm vào một thời đại xa xôi nào đó. Góc nhìn nghiêng khiến cô chỉ nhìn thấy một bên gương mặt cương nghị. Lông mày kiếm sắc bén. Sống mũi cao ngất. Hiểu Linh ngây ngẩn ngắm nhìn, cũng không có ý định tiến lên phá vỡ khung cảnh xinh đẹp ấy. Nhưng đột nhiên, người nam nhân kia giống như có cảm nhận, ngẩng đầu lên rồi quay lại nhìn cô. Hai người bọn họ mắt đối mắt nhìn nhau tới cả mấy mươi giây không hề rời đi.

***

Tần Mặc Nghiên có chút công chuyện của gia tộc tới QB xử lý. Nhân một ngày rảnh rỗi, hắn liền tới Đền Nhược - một di tích đền cổ nằm trong quần thể chùa Linh Ứng để làm công quả. Nơi này là chốn thờ phụng cho các bậc công thần xưa kia được phong thánh cực kỳ linh thiêng. Bất kể ai trong Tần gia khi đi công tác ở QB, nếu có thời gian rảnh sẽ tới đây dọn dẹp,lên hương, đọc kinh, văn tế cùng giúp du khách viết sớ trình. Trang phục cũng yêu cầu rất nghiêm, nhất định phải mặc cổ phục áo tấc, khăn xếp mới được.

Như những lần khác, có không ít ánh mắt nhìn hắn trong bộ trang phục ấy khi làm việc. Có tò mò khó hiểu, có kinh diễm ngạc nhiên và có cả khinh bỉ cười đểu. Mặc Nghiên hắn chưa từng để tâm đến. Việc họ họ nhìn, việc hắn hắn làm. Lượng khách hôm nay cũng không nhiều. Đền Nhược cũng nằm ở một khu hẻo lánh nên ít người qua lại. Như vậy cũng hay vì đảm bảo sự thanh tĩnh, uy nghi cho ngôi đền. Nhưng hôm nay có một ánh mắt nhìn hắn chăm chú rất lâu chưa từng rời đi. Ánh mắt ấy không có tính xâm lược hay tò mò soi mói, chỉ cứ thế thưởng thức. Tâm hắn lần này kỳ quái, không làm sao có thể "Tịnh" được vì ánh mắt ấy. Vốn tưởng rằng nhìn một hồi, người đó sẽ nhàm chán rời đi. Nhưng không. 1 phút, 2 phút rồi 5 phút. Tới khi tâm hắn xao động không chịu nổi, Mặc Nghiên đành phải ngẩng đầu nhìn xem người đó là ai. Hắn không khỏi kinh diễm khi nhìn thấy chủ nhân ánh mắt ấy. Nữ nhân mặc một chiếc áo trắng điểm xuyết chút viền hoa điệu đà kết hợp với một chiếc váy đen xòe dài tới mắt cá trông vô cùng cổ điển, dịu dàng và tinh tế. Đôi mắt đang nhìn hắn rất sáng, xinh đẹp và linh động khiến Mặc Nghiên ngẩn người mải chìm đắm vào hình bóng ấy.

****

Hiểu Linh rốt cuộc dứt khỏi tình trạng hoa si của mình. Nam nhân này thật sự quá xuất sắc. Mỹ nam cổ trang đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy. Nhưng là, việc hai người ngẩn ngơ nhìn nhau như vậy thật kỳ cục. Lần đầu tiên, cô bị người khác nhìn tới mức có chút ngượng ngùng muốn quay đi. Có điều cô lại là người làm phiền họ trước nên không thể cứ thế bỏ đi được. Hiểu Linh mỉm cười gật đầu chào từ xa rồi định quay người đi. Không ngờ tới, người nam nhân kia lại vươn tay lên vẫy cô lại. Khuôn mặt vẫn nghiêm túc nhìn cô. Hiểu Linh có chút không hiểu, đưa tay chỉ vào mình rồi chỉ về phía anh ta ý hỏi: anh gọi tôi hả? Người nam nhân kia cũng không nói, chỉ gật gật đầu, tay vẫn động tác vẫy gọi đó. Hiểu Linh nghi hoặc nhưng vẫn tiến tới xem anh ta muốn nói gì.

Tần Mặc Nghiên chăm chú nhìn cô gái ấy từng bước tiến lại gần. Hắn rất ít khi nhìn người nào đó quá 5 giây. Bởi nếu thời gian dài, hắn có thể nhìn thấy những thứ thuộc về tướng mệnh, số phận của họ. Cô gái này khiến Mặc Nghiên quá mức kinh diễm mà quên mất nguyên tắc của mình. Và hắn càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy vài thứ kỳ lạ. Nếu xét về tướng mạo, bản nguyên người này phải là tướng yểu mệnh, sống không quá 30 tuổi, vô duyên với tình yêu. Tại sao nói là bản nguyên, bởi vì rõ ràng hắn nhận ra được sự thay đổi trong tướng mạo người này. Xưa nay, không phải ai sinh ra có tướng mạo không tốt liền cả đời không tốt. Tướng từ tâm sinh, tướng tùy tâm biến. Cô gái này không hiểu đã có chuyện gì xảy ra đến mức có thể thay tâm đổi tính dẫn tới đang dần xóa đi mệnh chết yểu của bản thân. Thậm chí hiện tại còn đang vướng vào vận đào hoa nữa. Hay có lẽ đã gặp một kỳ ngộ nào đó chăng? Và có khả năng cô gái này nhìn hắn lâu như vậy một phần cũng vì nhìn thấy điều gì kỳ lạ từ hắn?

Hiểu Linh tiến tới gần liền xin lỗi:

- Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh.

Mặc Nghiên lúc này vẫn nhìn chăm chú Hiểu Linh. Ân.. thật sự tướng mạo đang thay đổi theo hướng tốt hơn. Nhưng thời gian có vẻ chưa dài lắm. Hắn trầm mặc giây lát rồi hỏi:


- Cô tại sao nhìn tôi lâu như vậy? Tôi có thứ gì ư?

Hiểu Linh có chút ngỡ ngàng trước âm điệu giọng nói người này. Vốn nghĩ với thần thái này, giọng nói hẳn là sẽ trầm ấm. Nhưng không ngờ đó là một âm giọng khiến Hiểu Linh cảm thấy mát lạnh. Ân.. thật sự là cảm giác này: nhẹ nhàng, thanh thanh. Có đôi chút cảm giác giống như của những thiếu niên vậy.

Mặc Nghiên nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô gái ấy khi nghe giọng của hắn thì có chút mím môi. Hắn biết giọng của hắn rất kỳ cục mà. Chính vì thế, Mặc Nghiên rất ít nói.

Hiểu Linh cười nhẹ, chân thành nhận xét:

- Tôi nhìn anh lâu như vậy là do anh rất đẹp. Đặc biệt là trong bộ trang phục đó, khung cảnh này. Nó phù hợp cực kỳ và đẹp như một bức tranh cổ vậy. Khí chất điềm nhiên đó của anh như lẫn vào sự thanh tĩnh yên ả của nơi này. Ngoài kia nóng bức ồn ào bao nhiêu thì nơi này của anh lại mát mẻ bấy nhiêu. Đặc biệt là giọng nói của anh. Nó làm tôi có cảm giác mát lạnh vậy đó, rất dễ chịu.

Mặc Nghiên có chút ngạc nhiên vì cách nhận xét đầy hình tượng này. Nhưng ánh mắt lại không giấu được ý cười vui vẻ, gập ghềnh đáp:

- Còn không có ai nhận xét giọng nói mát lạnh như cô cả.

Hiểu Linh nhún vai, đáp:

- Tôi chỉ nói cảm nhận của tôi mà thôi.

Mặc Nghiên tính nói tiếp thì chợt nhìn thấy có máy quay đi theo cô ấy. Anh khựng lại. Khuôn mặt lại trở về trạng thái lạnh nhạt ban nãy hỏi:

- Cô đang quay chương trình?

Hiểu Linh lúc này mới sực nhớ ra, nhìn lại người quay phim ra hiệu dừng quay rồi áy náy xin lỗi:

- Thật xin lỗi. Nếu anh không muốn bị quay, tôi sẽ yêu cầu đoàn phim bỏ đoạn ấy đi.

Mặc Nghiên gật đầu:

- Ân.

Hiểu Linh cảm thấy mình không nên làm phiền nam nhân này nữa liền chào từ biệt:

- Vậy... tôi đi trước.

Mặc Nghiên mím môi lưỡng lự một chút rồi nói:

- Nếu cô không muốn vướng vào vận đào hoa với bốn người nam nhân đó thì hãy tránh xa họ một chút. Đừng liên lạc nhiều.

Hiểu Linh có chút kinh ngạc khi anh ta nói vậy. Định hỏi thêm nhưng thấy hắn đã quay đi thì cũng không muốn làm phiền nữa. Vận đào hoa với 4 nam nhân sao??? Cô ư???

Mặc Nghiên quay đi. Hắn chỉ có thể nói như vậy. Hắn không rõ tại sao 4 vận đào hoa kia lại có một mối nghiệt duyên trong đó. Nhưng mối nghiệt duyên này lại sinh ra từ rất sớm, quấn quýt lấy sợi sinh mệnh của cô gái này. Có khi sinh ra từ khi cô ấy còn chưa đổi tâm tính. Hắn không dám nói rõ. Sợ rằng mối duyên phận này ảnh hưởng cực lớn đến sinh mệnh của cô ấy. Tác động tới nó, không rõ là phúc hay họa. Đành phải để thuận theo tự nhiên. Là phúc thì tốt, là họa thì không thể tránh.