Quản gia vừa nghe liền cúi đầu vâng vâng dạ dạ đi chuẩn bị cho Dương Trường Miên những vật dùng cần thiết, một khối linh thạch càng là không cho.
Dương Trường Miên cười nhạt không nói, đây là muốn đuổi cổ cậu ngay tại đây nhỉ, ngay trước mặt nam chính thể hiện uy quyền của Dương gia, thật là không biết xấu hổ.
Thôi vậy, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Trọng điểm lần nữa là, cậu đánh không lại!
Dương Tấn lấy lại phong độ, quay sang nịnh nọt nhìn nam chính, lễ độ nói: "Để tiên quân chê cười, chuyện tiểu bối trong nhà đã giải quyết xong. Không biết tiên quân còn hài lòng?"
Lão cũng là nghĩ cho nam chính nên mới đuổi cổ Dương Trường Miên, cưới một tên phế vật về cũng không có đất dụng võ, chi bằng cưới cháu gái lão, cường cường liên hợp. Thật là cáo già.
Chưa chờ nam chính mở miệng, lão lại giới thiệu cô cháu gái, luôn khen hết lời: "Tiện đây, hai nhà đã có hôn ước, thiếu quân có châm chước cho cháu gái của lão già này? Tên của con bé là Ngọc Linh, hòn ngọc quý của bổn gia, đã là tu sĩ Sơ Cảnh, vừa tròn 18. Không biết ý của tiên quân tôn quý đây là?"
Dương Ngọc Linh cũng đúng lúc đứng ra thể hiện một phen mị lực, cô ta vén tóc, ngại ngùng nhìn nam chính, cười ngọt ngào hòng làm nam chính siêu lòng.
Nam chính là ai chứ, mỹ nhân cũng chưa chắc đẹp hơn hắn, Lạc Thiên Tông không thiếu nữ nhân, mỹ nhân lại càng không thiếu, nếu hắn mà nhìn trúng Dương Ngọc Linh mới là có bệnh đó, thiên nga không mê mê gà hoang, chính là loại cách nói này. Hắn không động một chút nào, mặt lãnh như kết băng, một tia dao động cũng không.
Dương Trường Miên đứng bàng quan một bên, xem này trận tuồng.
Nam chính vừa mới nghe Dương Tấn và Dương Trường Miên đối thoại, không đáp lời cũng không bày tỏ thái độ. Hắn thuần túy là xem chê cười của Dương gia, trong lòng còn có chút khinh thường Dương Tấn ỷ lớn hiếp nhỏ.
Vừa nghe đề tài xả tới bản thân, nam chính không mặn không nhạt, ổn trọng trả lời: "Hôn ước là gia sự đã định, há lại có thể thay mận đổi đào? Lời này của Dương trưởng lão có chút không thích hợp. Nếu không thì thôi bỏ đi."
Chất giọng thanh thanh, hơi trầm thấp, bình đạm của nam chính làm Dương Trường Miên hơi xoa lỗ tai. Thanh âm của hắn nghe rất hay, như tiếng đàn tranh, tiếng sao đêm hè, đúng là rất dễ nghe.
Ý của nam chính chính là, hôn ước đã định sẵn là với Dường Trường Miên thì người khác là ai cũng không thể thay thế được. Nói Dương Tấn không biết xấu hổ, còn mặt dày mà đổi tân nương trước mặt hắn.
Còn nếu một hai phải thay người thế gả thì thôi, hủy hôn đi, chút chuyện tình cảm còn không bằng về tông môn tu luyện.
Đây là Dương Trường Miên tự mình phiên dịch thành tiếng việt. Cổ trang kèm hán việt là tất nhiên rồi, may mà cậu cũng không bỏ bê việc học ngôn ngữ.
DƯơng Tấn cũng không ngốc, ngược lại lão ta nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của nam chính nên sắc mặt lão rất khó xem. Nhưng đây là cơ hội ngàn năm một thuở để leo lên làm thông gia với Lạc Thiên Tông, ai không động tâm? Dương Tầm cũng bởi vậy mới chủ động đến tọa trấn ở chỗ này, lão cũng muốn vớt một chút của hồi môn từ Lạc Thiên Tông.
Dương Tầm cũng không nhịn được mà chen mồm một câu: "Hàn tiểu hữu vẫn là nên suy nghĩ cẩn thận, Dương Trường Miên tiểu bối tu vi trì trệ không tiến, không thể bồi bên cạnh tiểu hữu đến suốt đời được."
Nam chính không rung động mảy may, hắn vẫn là một bộ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mở miệng: "Cái đó không cần Dương gia chủ nhọc lòng, nhà ta người đều có sắp xếp."
Nam chính không quan tâm lắm Dương Trường Miên sắp chết hay là phế vật gì đó, hợp mắt hắn, hắn sẽ lương thiện mà thu lưu cậu ở lại bên cạnh an hưởng tuổi già ở Hàn gia. Còn nếu cậu mà xấu xí bất kham như lời lão Dương Tấn nói lúc đầu, hắn sẽ phất tay áo bỏ đi, không quay đầu lại xem.
Cùng lắm thì Hàn gia sẽ chu cấp cho hắn một đoạn thời gian lấy làm an ủi. Xem như cũng tận tình tận nghĩa rồi.
Dương Tầm bị lời nói của nam chính định trụ một lát, lão là người lớn, tổng là không nên nhúng tay chuyện của hậu bối, nếu nói quá nhiều hay thúc ép nam chính, chờ hắn chính là cả tòa Lạc Thiên Tông chèn ép, có khí cũng không dám phát ra với nam chính được.
Dương Ngọc Linh cắn môi, cô ta từ lâu đã không vừa mắt mấy thanh niên tài tuấn ở Viên Châu, cảm thấy mình xinh đẹp mĩ miều nên thích hợp yêu đương với những thiên tài trác tuyệt mà không phải là những cậu ấm thiếu gia còn gặm lão tu luyện.
Gặm lão\=ăn bám bố mẹ
Vừa thấy nam chính, mắt cô ta liền sáng rỡ, đã nhận định nam chính là người nam nhân rất thích hợp cưới làm chồng, tiền đồ của nam chính không thể đo lường.
Dương Trường Miên chỉ hận bây giờ không thể cắn một phen hạt dưa vừa ăn vừa hóng hớt.