Hạ Hi nói, “Để đề phòng nguy hiểm, nhiều nhất chỉ được ba người theo ta, những người còn lại ở lại trên bờ.”
Nhị Ngưu rơi vào động băng gần như mất đi nửa tính mạng, chuyện này mọi người vẫn còn nhớ rất rõ.
Mọi người im lặng đứng yên bên bờ, chớp mắt nhìn thôn trưởng, hy vọng ông có thể tự mình qua đó.
Thôn trưởng che miệng hắng giọng một tiếng, ánh mắt lướt qua nhóm người một lượt, chọn hai đại hán cao to có sức khỏe ra, cảnh cáo mọi người: “Đều đứng đợi ở đây, không có lời của ta không ai được bước lên băng một bước.”
Hai người được chọn vui vẻ theo phía sau thôn trưởng, người không được chọn đứng ở bên bờ, kiễng chân nhìn về phía mấy người họ.
Lan Nhi và Kỳ Nhi cũng ở lại trên bờ, Hạ Hi và Trụ Tử cùng Du Nghĩa đều qua đó, đợi ở bên cạnh hố băng.
Đợi thôn trưởng mấy người tới, Hạ Hi để Trụ Tử cắt lớp băng mỏng trước, sau đó Hạ Hi co chân quỳ xuống mặt băng, Trụ Tử nhìn thấy cũng làm theo nàng.
Hai người theo động tác trước đây, đặt giỏ xuống trước sau đó rải thức ăn cá xuống, đợi cá bơi đến ăn hai người đồng thời dùng lực kéo giỏ ra khỏi nước, nước chảy hết chỉ còn hai con cá nhảy tung tăng trong giỏ.
“Thật sự bắt được cá!”
Trên bờ truyền đến tiếng kinh ngạc hò hét, có người không nhịn được định nhấc chân bước qua đó.
Kỳ Nhi lên tiếng ngăn cản, “Các người không được qua đó, nương ta nói rồi, nhiều người mặt băng sẽ nứt ra, rất nguy hiểm.”
Chân duỗi ra liền thu lại, mọi người lúc này kiễng chân càng cao hơn.
Trên trán Hạ Hi đã lấm tấm mồ hôi, có chút thở hổn hển, “Thôn trưởng, bắt như vậy là được.”
Nhìn hai con cá, thôn trưởng vui vẻ cười tới không được khép được miệng, “Nương tử Cử nhân, thật may có người nghĩ ra cách này, sau này người trong thôn sẽ không phải chịu đói nữa.”
Hạ Hi cười, “Thôn trưởng, đây nào là cách ta nghĩ chứ, là trước đây ta xem được trong sách thôi.”
Nói xong, nhìn về phía Du Nghĩa, “Tướng công, chàng muốn thử không?”
Du Nghĩa rất muốn từ chối, làm như vậy không hợp với thân phận Cử nhân của hắn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Hạ Hi, không biết tại sao thế nào mà gật đầu trong vô thức.
Thôn trưởng cười lớn, “Du Cử nhân có thể thấu hiểu nỗi khổ của mọi người, sau này nhất định sẽ là một vị quan tốt luôn suy nghĩ cho dân.”
“Thôn trưởng nặng lời rồi, Du Nghĩa chỉ là Cử nhân nhỏ nhoi, vẫn chưa có quan chức trên người.”
“Rất nhanh rồi sẽ có thôi, năm sau Du Cử nhân nhất định có thể thêm một bước nữa.”
Lời này vừa hay lọt lòng Du Nghĩa, hắn không tự chủ nhếch miệng cười, rồi xắn tay áo.
Hạ Hi nhấc giỏ trúc lên, cá trong đó vẫn đang nhảy nhót, còn có những giọt nước từ trong giỏ vẫn rơi rớt xuống mặt băng.
Hạ Hi giống như trước đây, đem cá trong giỏ trúc đổ trên mặt băng, sau đó cười đưa giỏ cho Du Nghĩa.
Du Nghĩa nhận lấy, để Hạ Hi đứng sang một bên đợi, hắn thì đứng vào vị trí của nàng, một chân quỳ xuống.
Một cỗ lạnh lẽo xông đến đầu gối, lạnh đến mức giật nảy, lập tức rút chân lại.
“Tướng công, sao vậy?”
Hạ Hi “tinh mắt” phát hiện sự bất thường của hắn, “quan tâm” hỏi.
Du Nghĩa lời vừa tới miệng lại nuốt trở về, một người phụ nữ yếu đuối như nàng vì kiếm ăn có thể bắt cá trong ngày đông giá lạnh thế này, hắn là nam nhân làm sao lâm trận rút lui được chứ? Cắn răng rồi lại quỳ xuống, giọng có chút run rẩy, “Không, không có gì, chưa làm qua chuyện như vậy bao giờ, có chút không quen.”
“Vẫn là để ta làm đi, tướng công là văn nhân, vốn không nên làm những chuyện như vậy.”
Hạ Hi muốn tiến lên trước.
“Nàng đứng đó đừng đụng.”
Du Nghĩa ngăn cản nàng, “Ta quanh năm ở ngoài, may mà trong nhà có nàng chăm sóc, hôm nay ta cũng muốn thử một chút, xem nương tử khó khăn đến mức nào.”
“Tướng công…”
Khoang mắt Hạ Hi đỏ lên, nhìn hắn không chớp mắt.
Du Nghĩa trong lòng có được sự hài lòng rất lớn, lại dặn dò nàng một câu, “Nàng đứng xa một chút, chút nữa nước không bị bắn lên người.”
Hạ Hi nghe lời lùi ra sau.
Du Nghĩa học theo động tác của Hạ Hi, cùng với Trụ Tử từ từ thả giỏ trúc xuống nước, sau đó rải thức ăn, yên lặng đợi cá cắn câu.
Không biết là do người trên bờ ồn ào hay là do hồi nãy bị kinh động rồi, nửa nén hương qua đi vẫn không có cá bơi tới.
Du Nghĩa lạnh tới răng đập lập cập vào nhau, hắn định lùi lại.
Bộ mặt tất nhiên là quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn, hắn nếu mà cứ vậy bệnh đi thì thật sự không ổn chút nào.
“Tướng công, kiên trì thêm chút nữa, khi ta bắt cá có lúc còn phải đợi lâu hơn thế này.”
Một câu nói, ý nghĩ mới nổi lên của Du Nghĩa lập tức biến mất, cắn răng tiếp tục kiên trì.
Có cá bơi tới, Hạ Hi vui mừng không thôi, “Tướng công, có cá kìa!”
Âm thanh vừa lên cá liền bị dọa nhanh chóng tản ra.
Du Nghĩa,…
Quay đầu nhìn Hạ Hi.
Hạ Hi cũng nhận thấy bản thân dọa cá chạy rồi, nhanh chóng tự bịt miệng mình lại, trong mắt tràn đầy ý tạ lỗi.
Chút tức giận trong lòng Du Nghĩa đột nhiên biến mất, quay đầu không nhìn nàng nữa.
Cuối cùng, cá lần nữa bơi tới, Du Nghĩa và Trụ Tử cùng dùng lực kéo giỏ lên, là hai con cá nhảy nhót tung tăng.
Người trên bờ lại lần nữa hoan hô.
Hạ Hi nhanh chóng bước tới, “Tướng công, chàng không sao chứ?”
Du Nghĩa tay chân đều lạnh run rẩy, nhưng vẫn chịu đựng lắc đầu, “Không sao.”
Hạ Hi vội nhận lấy giỏ, kinh ngạc kêu lên, “Hai con cá này to thật đấy.”
Thôn trưởng và hai người còn lại cũng nhìn lại.
Trụ Tử đã đứng dậy, Du Nghĩa hai tay chống mặt băng, miễn cưỡng đứng dậy, vừa định bước chân, liền trơn một cái cả người ngã vào hố băng.