Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Chương 49



Hạ Hi ra khỏi cửa, Trụ Tử mới vội vã chạy vào cửa viện dừng bước nói, “Tẩu tử, tẩu không sao chứ?”

Hắn khi nãy vừa mới nói cho Trương gia, Trương gia như phát điên mà chạy về nhà, mấy thuộc hạ của hắn cũng chạy theo, hắn chạy không kịp nên bị bỏ lại sau.

“Ta không sao.”

Trụ Tử không yên tâm nhìn vào trong sân viện một cái, “Nhưng mà…”

“Vị lão nhân đó khi ngã xuống bị đụng một chút nên mới ngất đi, giờ đã tỉnh lại rồi.”

Hạ Hi vội nói.

Trụ Tử thở phào một hơi, gật đầu, “Không sao là được, không sao là được.”

Trương gia không thể chọc, nếu họ không cứu được người mà còn bị oan thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

“Đi thôi!”

Hai người quay lại nơi đỗ xe ngựa, Lan Nhi một tay ôm chặt chiếc hộp một tay dắt Kỳ Nhì, lo lắng nhìn ngó về bên này.

Thấy hai người đi tới mới thở phào, “Sao giờ mới quay lại, có phải gặp chuyện gì rồi không?”

“Lên xe trước rồi nói sau.”

Để Kỳ Nhi lên xe trước, Hạ Hi cũng theo lên, Lan Nhi vừa muốn ngồi phía trước liền bị Hạ Hi gọi lại, “Vào trong xe đi bên ngoài rất lạnh.”

Lan Nhi do dự một chút rồi ôm theo hộp tiền vào trong xe.

Xe ngựa ra khỏi huyện thành, người trên đường ít đi rồi Hạ Hi mới đem chuyện xảy ra đơn giản nói cho Lan Nhi một lượt.

Lan Nhi lúc này mới yên tâm.

Trên cả đường không có việc gì, Lan Nhi mở hộp tiền ra cùng với Kỳ Nhi đếm từng đồng bên trong rồi đặt lại cẩn thận.

“Quên không nói cho muội và Trụ Tử, sau này tiền mỗi ngày kiếm được trừ đã dùng đi, phần còn lại hai nhà chúng ta chia đôi.”

“Vậy sao được chứ?”

Lan Nhi kinh hô, “Đây là tay nghề của tẩu, muội và Trụ Tử chỉ là giúp một tay, tiền sao có thể chia đôi được chứ?”

“Nếu không có muội và Trụ Tử quầy của ta cũng không dựng được.”

Lan Nhi vẫn là không đồng ý, “Vậy cũng không được, chúng ta không thể chiếm lợi của tẩu nhiều như thế.”

Trước đây bắt cá chia đôi họ còn có thể chấp nhận dù sao Trụ Tử cũng bỏ ra nửa phần sức lực, nhưng bán cá lát hầm thì không giống, nàng với Trụ Tử hoàn toàn chỉ là giúp một tay thôi.

“Nếu muội đồng ý thì ngày mai chúng ta tiếp tục bày hàng, nếu không đồng ý thì sau này quầy này cũng không bày nữa.”

Hạ Hi bày ra bộ dáng kiên quyết.

“Tẩu tử,…”

Lan Nhi không biết nên nói gì, mắt đỏ lên.

Hạ Hi vỗ vai nàng, “Nếu như cảm thấy không được thì sau này làm thêm nhiều việc chút là được.”

……

Xe ngựa đến cửa thôn.

Hạ Hi nói, “Trụ Tử, đưa ta với Kỳ Nhi về nhà trước.”

Trụ Tử đáp lời, đánh xe ngựa tới trước sân viện của Hạ Hi, hai mẹ con Hạ Hi xuống xe, lúc này Trụ Tử mới quay đầu xe về nhà mình.

Hai mẹ con bước vào sân liền nhìn thấy Du Nghĩa đứng trong sân, Hạ Hi mắt nhíu lại.

“Hạ thị, chúng ta nói chuyện chút.” Du Nghĩa mở lời trước.

Trốn ở trên chợ hơn nửa canh giờ, mới đầu hắn rất tức giận, sau đó cũng dần dần bình tĩnh hơn, một suy nghĩ xuất hiện lên trong đầu.

“Nói!”

“Trong sân lạnh, đừng để lạnh Kỳ Nhi, chúng ta vào nhà nói.”

Thái độ của hắn khác hoàn toàn với ngày hôm qua, Hạ Hi nhíu mắt, không nói gì bước tới cửa mở khoá ra để Kỳ Nhi bước vào, “Con vào phòng ngồi đi, đốt chậu lửa lên.”

Kỳ Nhi vào phòng, Hạ Hi đứng ở cửa quay người, “Nói đi, chuyện gì?”

Thấy nàng không muốn để hắn vào phòng, Du Nghĩa sắc mặt trầm xuống, “Hạ thị, ngươi đây là thái độ gì, một ngày phu thê trăm ngày ân, chúng ta…”

Hạ Hi mất kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, “Nói trọng điểm!”

Du Nghĩa sắc mặt càng trầm hơn, nộ khí trong lòng đã trào lên tận cổ, vừa muốn phát ra liền nghĩ tới mục đích của mình lại nhịn xuống.

Hít vào mấy hơi thật sâu mới có thể duy trì được giọng ổn định, “Ta biết thái độ mấy ngày trước không được tốt, ta ở đây xin lỗi ngươi. Chúng ta đã là phu thê tất nhiên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, chúng ta cứ vậy mà tiếp tục gây chuyện cũng sẽ trở thành trò cười cho người khác.”

Hạ Hi nhấc lông mày, “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Du Nghĩa nhìn vào trong phòng một cái vẫn là không nói ra ý muốn chuyển sang đây sống, nói, “Nếu ngươi đã muốn đi bày quầy hàng ta cũng sẽ không cản ngươi, nhưng ngươi phải dành ra chút thời gian cùng ta về nhà nhạc phụ nhạc mẫu một chuyến. Còn nữa, ta ở nhà vài ngày, sau này trong nhà sẽ giao cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta đã nghiêm khắc chỉ trích họ rồi, họ sau này sẽ không thể trêu chọc ngươi nữa.”

Hắn vừa nói xong, Hạ Hi cười, “Tính toán hay thật, lấy tiền của cha nương ta ra ngoài tiêu dao tự tại, còn nghĩ để ta lại nuôi người nhà ngươi? Du đại Cử nhân, ngươi là người đọc sách, không những biết nhiều chữ, mặt người dạ thú viết cũng rất đẹp?”

“Ngươi…”

Du Nghĩa giận dữ, gân xanh nổi khắp trán.

“Nói lại lần nữa, nể mặt của Kỳ Nhi, chỉ cần các người không trêu chọc ta, chúng ta liền không có chuyện gì, nếu trêu chọc vào ta, ta liền để Du gia các người trở thành trò cười cho khắp vùng này.”

“Hạ thị, ngươi đừng quá đáng!”

Du Nghĩa lại lần nữa không đè nén được tức giận, hét lên.

“Cút!”

Để lại cho hắn một chữ, Hạ Hi nhấc chân bước vào phòng.

Du Nghĩa tức đến mắt dần tối lại.

“Cho hỏi, đây là nhà Hạ nương tử phải không?”

Giọng lạ vang lên trong sân viện.

Du Nghĩa đang tức giận đầu cũng không quay lại, “Không có người này, cút ra ngoài!”

Trong sân yên tĩnh chết lặng.

Chưởng quầy đứng trong sân sắc mặt khó coi, quản gia Lạc Trần sơn trang theo phía sau cũng chau mày.

“Họ Du kia, cút về sân nhà ngươi đi.”

Giọng mang theo tức giận, Hạ Hi từ trong phòng bước ra, thấy chưởng quầy đứng ở cổng, trực tiếp bước qua Du Nghĩa, “Chưởng quầy, người sao lại tới đấy?”

Chưởng quầy mấp máy môi, hết sức nở ra nụ cười, “Hạ nương tử, chúng ta có phải đến không đúng lúc rồi?”

“Đang lên cơn, đừng quản hắn.”

Du Nghĩa nghe lời này, tức giận quay người, “Hạ thị, ngươi…”

Lời ngừng lại khi nhìn thấy cách ăn mặc của hai người.

Hắn thường xuyên ở bên ngoài tiếp xúc không ít người, tất nhiên nhìn ra vải mặc trên người hai người này đều là vải tốt, nhất là người đứng ở phía sau, rất có khí độ, vừa nhìn là biết là người trong đại hộ nhân gia.

Lập tức đè xuống tức giận trong lòng cũng bước lên trước, đổi một sắc mặt khác, “Mong hai vị đừng trách, khi nãy cái vài câu với nương tử đang tức giận nên mới…”

Nói rồi thêm lời, “Hai vị đến…”

Chưởng quầy vội vàng đáp, “Chúng ta tới tìm Hạ nương tử giúp đỡ.”

“Hai vị là…”

Du Nghĩa hỏi lại.

“Ta là chưởng quầy của Duyệt Lai tửu lầu.”

Giới thiệu mình xong, chưởng quầy chỉ vào quản gia giới thiệu, “Đây là quản gia của Lạc Trần sơn trang.”

“Lạc Trần sơn trang!”

Du Nghĩa hít vào một hơi, giọng có chút run, “Chính là, là…”

“Đúng vậy.”

Du Nghĩa đầu gối mềm nhũn.

Người trong thôn có thể không biết nhưng hắn thường xuyên ở ngoài nên biết rất rõ ràng, Lạc Trần sơn trang vị đó là từ kinh thành tới, thân phận tôn quý làm người khác sợ hãi.

“Hai, hai vị…”

Răng run rẩy nghiến lại.

Hạ Hi liếc hắn một hắn mày chau lại.

Quản gia cũng liếc hắn một cái.

Du Nghĩa càng căng thẳng hơn, “Mời, mời, mời vào trong!”

Chưởng quầy cũng cảm nhận được lạ thường, nhìn hai người họ một hồi, lộ ra nụ cười giả theo thói quen, xua tay, “Không cần, chúng ta tới tìm Hạ nương tử giúp đỡ.”

Nói rồi không để ý tới hắn nữa, quay sang Hạ Hi, “Hạ nương tử, người lần trước tới sơn trang làm bắp cải cay và đậu phụ cay thật sự rất ngon, quản gia muốn nhờ người lại tới giúp đỡ thêm lần nữa.”

Hạ Hi không đáp, nhìn sang quản gia, hỏi, “Phu nhân sao rồi?”

Quản gia chắp tay, “Đa tạ dược thiện của Hạ nương tử, phu nhân đã có cải thiện hơn rất nhiều, người từ sớm đã dặn ta tới đa tạ Hạ nương tử.”

Thái độ hắn cung kính, dùng cũng là dùng kính ngữ, Du Nghĩa trong lòng cuồn cuộn, Hạ thị thế mà sớm đã quen biết với họ, vậy hắn… mồ hôi trên người không ngừng đổ ra.

Hạ Hi gật đầu, “Có cải thiện là được, còn về việc tới sơn trang ta phải thương lượng với nhi tử của ta đã, vẫn mong hai vị đừng trách.”

Quản gia và chưởng quầy ngơ ngác, nhưng cũng đều là người trải qua nhiều chuyện, rất nhanh liền phản ứng lại, nói, “Đương nhiên.”

“Nhà nhỏ, làm phiền hai vị đợi ở ngoài một chút.”

Hai người đồng thời xua tay, “Không phiền, không phiền.”

Hạ Hi quay người bước vào phòng.

Du Nghĩa phản ứng lại, bước hai bước đuổi theo nàng, dùng giọng nhỏ nói, “Hạ thị, ngươi điên rồi sao? Chuyện lớn như vậy thương lượng với một đứa trẻ làm gì?”

Hạ Hi dường như không nghe thấy lời hắn, nhấc chân bước vào trong.

Tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài Kỳ Nhi đều nghe rất rõ, đợi Hạ Hi bước vào, cậu ngẩng đầu nhìn nàng, mặt nhỏ căng cứng, môi mím chặt.

Hạ Hi đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn, “Kỳ Nhi thấy là chúng ta đi hay là không đi đây?”

Kỳ Nhi môi động đậy, nhưng không nói gì.

Hạ Hi cũng không đốc thúc cậy, yên lặng đứng đợi.

Qua một hồi, Kỳ Nhi mới nhỏ giọng hỏi, “Nương muốn đi không?”

“Chỉ cần có tiền thì nương liền muốn đi.”

“Nhưng…”

Kỳ Nhi mặt đầy bối rối, cậu muốn nương kiếm tiền nhưng lại không muốn nương đi sơn trang, người đó rất đáng sợ, đến giờ cảnh hắn cả người phát ra sát khí đó vẫn hiện lên trong mắt cậu.

Hạ Hi xoa đầu cậu, “Nhưng tiền không quan trọng bằng Kỳ Nhi, Kỳ Nhi nếu không muốn nương đi, nương liền không đi.”

Kỳ Nhi càng bối rối hơn, mày chau lại.

Hạ Hi nhìn cậu rất như vậy thì rất vui, gõ nhẹ mũi cậu, “Không có gì phải bối rối cả, hỏi lòng con xem có muốn tiền hay không?”

“Muốn.”

Kỳ Nhi không hề do dự trả lời.

Hạ Hi lại gõ mũi cậu lần nữa, “Tiểu mê tiền, chúng ta đi!”

Kỳ Nhi đứng dậy theo Hạ Hi đi ra ngoài.

Du Nghĩa vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn hai người bước ra lòng mới buông xuống được, quay người bước lại trước mặt quản gia, “Chúng ta đồng ý rồi, đi thôi.”

Chút tâm tư đó của hắn, Hạ Hi đương nhiên biết rõ.

Nàng cũng không ngăn cản, nói, “Ngươi sang nhà Trụ Tử đánh xe ngựa tới.”

“Ta…”

Du Nghĩa định nói mình không biết đánh xe. Thấy Hạ Hi cười như không cười nhìn hắn, lời phía sau nuốt lại, “Vậy ngươi đợi một chút.”

Nói xong, phủi vạt áo chạy nhanh về phía nhà Trụ Tử, làm gì còn chút nho nhã nào thường ngày nữa.

Đây là chuyện nhà của hai người, chưởng quầy và quản gia coi như không thấy gì, quay người ra khỏi cửa.

Ngoài cửa, ba chiếc xe ngựa đỗ cạnh nhau, một chiếc của tửu lầu, một của sơn trang, còn một chiếc có rèm cửa rất thanh nhã, vừa nhìn là biết làm cho nữ tử.

Hạ hi dắt Kỳ Nhi trực tiếp lên xe, “Đi thôi.”

……

Du Nghĩa không dễ dàng gì mới đánh được xe ngựa tới, trước cửa lại không còn bóng dáng người nào nữa.

“Hạ thị!”

Du Nghĩa giận dữ hét lên, đáp lại hắn là một mảng yên tĩnh.

“Đáng ghét!”

Du Nghĩa tức giận vỗ vào lưng ngựa.

Ngựa hí lên doạ hắn một trận.

Du Nghĩa càng tức hơn, một chiếc roi quất vào người ngựa. “Ngay cả súc sinh ngươi cũng dám bắt nạt ta!”

Ngựa đau, duỗi móng liền chạy.

Du Nghĩa không ngờ tới, thân thể đột nhiên bị lôi đi, dường như muốn ngã xuống, đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, hét lớn, “”Dừng lại, dừng lại!”

……

Hạ Hi không hề biết chuyện xảy ra của Du Nghĩa nhưng nghĩ tới hắn đánh xe tới không thấy người nữa, lòng liền rất vui vẻ.

Xe ngựa thẳng tới sơn trang, dừng lại ở một sân viện trống, mấy người xuống xe, quản gia liền vội vàng đưa nàng tới trù phòng.

Quản sự với mấy trù nương sớm đã đợi ở đó, thấy nàng xuất hiện ở cửa, mắt sáng lên, quản sự trù phòng vội vàng tiến lên trước.

“Hạ nương tử, cuối cùng người cũng tới rồi.”

Mấy vị trù nương cũng đồng cảm gật đầu, Hạ Hi còn không tới thì bọn họ đều sẽ bị đuổi ra ngoài mất.”

Hạ Hi mang theo nụ cười, “Quản sự, chúng ta mới hai ngày không gặp, người sao lại có vẻ nhớ nhung như vậy chứ?”

Trù phòng quản sự ngơ ngác, sau đó liền cười lớn.

Mọi người đều bất an, lòng căng thẳng đột nhiên buông xuống được.

Quản gia mặt nghiêm túc cũng nở ra nụ cười.

Những người này đều là theo chủ tử tới sơn trang, cũng có nhiều phần tình cảm, hắn cũng không muốn đuổi họ đi.

Hắng giọng, “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi.”

Trên đường tới, quản gia đã đem chuyện đại khái nói cho Hạ Hi, Hạ Hi cũng không trì hoãn liền để người lấy bắp cải tới, cắt bắp cải trước, một bên cắt một bên giảng giải, “Cắt bắp cải cũng phải có tay nghề…”

Trù phòng mọi người đều giương to mắt nhìn từng chút một.

……

Xe ngựa dừng lại, Du Nghĩa người đầy mồ hôi, hai tay run rẩy, thở hổn hển.

Một hồi mới bình tĩnh lại, cảm thấy cả người lạnh ngắt, nhanh chóng nắm dây cương muốn quay đầu ngựa.

Mới quay được nửa, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, đột nhiên ngừng động tác lại, nhìn về con đường phía trước, cắn răng, quay đầu ngựa, chạy về phía Lạc Trần sơn trang.

Hắn chưa bao giờ đánh xe ngựa, phí rất nhiều sức lực mới tới trước cửa Lạc Trần sơn trang, buộc ngựa vào cái cây lớn ở một bên, vuốt lại áo của mình mới lên trước, cung cung kính kính nói với người trước cửa.

“Ta…”

Ầm ầm!

Một loạt tiếng xe ngựa từ xa truyền tới.

Người canh cửa vội nói, “Chủ tử của bọn ta về rồi, tránh ra!”

Du Nghĩa kinh sợ, vội trốn sang một bên.

Xe ngựa nháy mắt liền tới trước cửa. Dừng lại, ba người ngồi trên xe, người ngồi trước mặc cẩm bào, tinh thần hăng hái, trên người tràn đầy khí tức tôn quý.

“Chủ tử!”

Người canh cửa cung kính nói.

Phong Triệt ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Du Nghĩa, “Hắn là ai?”