Ngưu thị khập khiếng, bước đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, bà đã đến trước mặt Hạ Hi, đưa tờ ngân phiếu trong tay cho cô.
Kỳ Nhi nhận lấy, nghiêm túc đếm: "Một, hai, ba..."
Mọi người trong sân đều nín thở, ngay cả Hồ Tử cũng ngừng khóc. Giống như những người khác, cậu nhìn Kỳ Nhi đếm tiền với đôi mắt đẫm lệ.
"Hai mươi."
Đếm xong cái cuối cùng, Kỳ Nhi ngẩng đầu lên nói: "Mẹ, vừa vặn."
Mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Họ không thể tiết kiệm được vài lượng bạc trong một năm, chứ đừng nói đến ngân phiếu, thậm chí cả những thỏi bạc lớn. Cảnh tượng vừa rồi họ đếm tiền giống như một giấc mơ, đến tận bây giờ họ vẫn cảm thấy không chân thực.
Trưởng thôn cũng nhìn thẳng vào ngân phiếu trong tay Kỳ Nhi, không thể rời mắt.
"Trưởng thôn, người vừa mới nói, nếu người trộm hai ngàn lượng bạc bị báo quan, hắn sẽ như thế nào?"
Hạ Hi hói.
Nghe thấy giọng nói đó, trưởng thôn định thần lại, bất đắc dĩ rời mắt khỏi số tiền, che miệng ho khan để che đi sự hớ hênh trước đó rồi trả lời: "Bị đánh trượng đến chết!"
"Ngân phiếu tôi đã tìm lại được rồi, không thiếu tờ nào, lại là người một nhà nên tôi sẽ không báo quan nữa."
"Đúng vậy."
Trưởng thôn gật đầu.
"Nhung......"
Hạ Hi đối chủ đề.
Trái tim của Ngưu thị lo lắng, có một dự cảm không hay.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Hạ Hi suýt nữa khiến bà không kiềm chế được, lại lao tới định đánh cô một trận.
"Nếu lần này không trừng phạt cho tốt, sợ rằng sau này sẽ gây ra chuyện lớn hơn."
"Ý của Cử nhân nương tử là..."
Trưởng thôn hỏi một cách cẩn thận.
"Treo lên, hai tiếng, để thể hiện sự trừng phạt."
"Cô dám!"
Ngưu thị kinh hãi kêu lên, che chắn cho Hổ Tử ở phía sau.
Hạ Hi không để ý đến bà, tiếp tục nói, "Không có quy tắc thì không thành người được, mặc dù chúng ta là người một nhà, nhưng cũng không thể quá nuông chiều, huống hồ với cái cái đầu của Hổ Tử, nếu không cho nó một bài học, sợ rằng sau này sẽ bị người có ý đồ lợi dụng, gây ra chuyện lớn hơn."
Trưởng thôn gật đầu, "Nói rất đúng!"
"Các người không thể như vậy."
Ngưu thị quay lại, ôm chặt Hổ Tử vào lòng, "Sẽ không còn nữa, sẽ không còn nữa, tôi đảm bảo với các người, Hổ Tử sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Hổ Tử cũng đã hiểu lời của Hạ Hi, thân hình co rút chặt vào lòng Ngưu thị.
Giọng của trưởng thôn trầm xuống, mang theo sự cảnh cáo, "Ngưu thị, bà phải biết điều, hôm nay nếu tố cáo, không chỉ Hổ Tử sẽ bị xử trảm, mà ngay cả Cử nhân Dư cũng sẽ bị liên lụy, hiện giờ chỉ trừng phạt Hổ Tử, đã là hình phạt nhẹ nhất rồi."
"Nhưng hai tiếng đồng hồ sẽ lấy đi mạng sống của Hổ Tử."
Ngưu thị lúc này thực sự sợ hãi, giọng nói mang theo tiếng khóc, thời tiết vốn đã lạnh, treo như vậy hai tiếng đồng hồ, đừng nói là Hổ Tử, ngay cả một người đàn ông lớn cũng không chịu nổi.
"Tôi sẽ cử người trông chừng hắn, sẽ không để hắn gặp chuyện đâu."
Nói xong câu này, trưởng thôn gọi hai người, cầm dây thừng lại, trói Hổ Tử lại.
Hổ Tử hoảng sợ, vùng vẫy và khóc lớn, "Mẹ, cứu con, cứu con!"
Ngưu thị nước mắt tuôn rơi, liều mạng ngăn cản. Không còn cách nào, bà bị người khác giữ lại, mắt mở trừng trừng nhìn Hổ Tử bị người ta khiêng ra ngoài.
Trong nhà, Dư Nghĩa ngồi trên ghế, sắc mặt đã xanh xao, anh ta không thể ngờ rằng "trộm gà không được mà mất nắm gạo". (không những không trộm được gì mà còn mất thêm thứ khác)
Mọi người giải tán, Hạ Hi và Kỳ Nhi trở về nhà.
Kỳ Nhi im lặng sắp xếp lại tờ ngân phiếu, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không ổn, nên lấy ra hết, tìm một chỗ khác để cất, rồi mới trở lại bên Hạ Hi, ngẩng đầu hỏi, "Mẹ, thật sự phải treo tiểu thúc hai tiếng đồng hồ sao?"
Hạ Hi không trả lời, mà chỉ vuốt tóc Kỳ Nhi, hỏi, "Kỳ Nhi nghĩ, tiểu thúc có đến lấy ngân phiếu không?"
Kỳ Nhi lắc đầu, "Không."
"Vậy tại sao thúc ấy lại đến nhà?"
Kỳ Nhi mím môi, "Là bà nội bảo thúc ấy đến."
Hạ Hi lắc đầu, "Ngưu thị không dám táo bạo như vậy, là do cha con."
Kỳ Nhi không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ trong tay áo.
Hạ Hi vuốt tóc cậu, "Tiểu thúc con tâm trí không bình thường, lần này bị người ta xúi giục vào lấy ngân phiếu, nếu lần sau lại bị khích bác, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Mẹ hôm nay cho thúc ấy một bài học, để thúc ấy suốt đời không dám làm chuyện như vậy nữa."
"Con hiểu rồi."
Giọng Kỳ Nhi có chút chán nản. Hắn không hiểu, đều là một gia đình, tại sao cha mình lại khích lệ tiểu thúc làm chuyện như vậy.
"Được rồi, tiểu thúc con một hồi chắc chắn sẽ mệt và đói, chúng ta chuẩn bị món ngon cho thúc ấy."
..•
Trưởng thôn cho người treo Hố Tử lên cây lớn trong làng.
Hổ Tử hoảng sợ, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị mổ, lập tức thu hút mọi người trong làng đến xem, mọi người tụ tập dưới gốc cây, chỉ trỏ bàn tán rôm rả.
Trưởng thôn đứng ở vị trí cao, thông báo với dân làng về những gì đã xảy ra hôm nay, "Niệm tình vì Hổ Tử tâm trí không bình thường, tôi chỉ phạt nhẹ để giáo dục, sau này ai dám đến nhà trộm cắp, dù chỉ một đồng, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!"
Ngưu thị ngồi bệt dưới gốc cây, khóc lóc trong đau đớn.
Mọi người tuy có chút đồng cảm với bà, nhưng không ai lên tiếng bênh vực, ăn cắp là tội lớn, không bị đưa đến quan phủ đã là hình phạt nhẹ cho Hổ Tử rồi.
Thời tiết lạnh lẽo, mọi người nhìn một hồi rồi lục đục ra về, tiếng kêu của Hổ Tử cũng dần nhỏ lại.
Gọi một vài người đến, để họ thay nhau canh chừng, trưởng thôn cũng về nhà
Chi Nhi chạy qua, ở bên cạnh Ngưu thị, còn Dư Nghĩa và Linh Nhi từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
..•
Thời tiết lạnh lẽo, sau nửa giờ, Hổ Tử không còn chịu đựng được nữa, đầu rũ xuống, tiếng kêu gần như không còn.
Ngưu thị sợ hãi, cố gắng kéo cơ thể cứng ngắc đứng dậy, ngẩng đầu hoảng hốt gọi, "Hổ Tử, Hổ Tử..."
Hố Tử lại khóc lớn lên một tiếng, "Mẹ, con thấy khó chịu quá, khó chịu quá."
Ngưu thị như bị dao cắt vào tim, quay người chạy loạn vào sân của Hạ Hi.
Chưa đến cửa, đã bị Linh Nhi đang chờ sẵn chặn lại,
,"Đại ca nói, nếu mẹ dám đi cầu xin tiện nhân đó, thì sẽ cắt
đứt quan hệ với mẹ."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Ngưu thị nước mắt giàn giụa.
Linh Nhi nhìn về phía Hổ Tử treo trên cây, ánh mắt lóe lên sự chán ghét. Cái tên ngốc này, chỉ là gánh nặng, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không làm nổi.
Ngưu thị lại loạng choạng quay trở lại dưới gốc cây, miệng gọi "Hố Tử, Hố Tử..." rồi ngồi bệt xuống đất.
...
Sau một giờ, Hạ Hi dẫn Kỳ Nhi đến.
Ngưu thị đã lạnh cóng, nghe thấy tiếng bước chân, cứng ngắc quay đầu lại nhìn, khi thấy là họ, ánh mắt bà lóe lên lửa giận, muốn nhào tới đánh nhau một trận, nhưng không may, cơ thể đã cứng đờ, không thể di chuyển một bước.
Hổ Tử thì bị lạnh đến mức lông mày và mắt đều đóng băng, nhưng khi nhìn thấy Hạ Hy và Kỳ Nhi đến, đôi mắt hắn hơi sáng lên, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy gọi, "Tẩu, tẩu tử."
Hạ Hy đi thẳng đến trước mặt cậu, đứng lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhớ bài học chưa? Sau này còn dám ăn cắp nữa không?"
"บ..น..น.!"
Hổ Tử lại khóc lên, mặc dù giọng rất yếu, nhưng vẫn khóc đến khàn cả giọng, "Không dám nữa, sau này đệ không
dam nua."
"Thả xuống đi."
Người phụ trách canh giữ đã lo lắng từ lâu, sợ Hổ Tử không chịu nổi, xảy ra chuyện không hay. Ngay khi định đi báo cho trưởng thôn, nghe Hạ Hi nói như vậy, họ lập tức lại gần, thả Hổ Tử xuống và tháo dây trói cho cậu.
Hổ Tử đứng không vững, Hạ Hi một tay ôm cậu vào lòng, bước nhanh về nhà.
"Hạ thị, cô định làm gì?"
Ngưu thị hoảng sợ kêu lớn, cố gắng đứng dậy đuổi theo, nhưng cơ thể đã cứng đờ, mãi không đứng lên được, gấp gáp vỗ vào Chi Nhi, "Con giúp mẹ đứng dậy, giúp mẹ đứng dậy với!"
Chi Nhi cũng đã cứng người, tay chân không nhúc nhích được, vật lộn một hồi lâu mới đứng dậy, vội vàng đỡ
Ngưu thị, hai mẹ con loạng choạng đuối theo.
Về đến nhà, Hạ Hi đặt Hổ Tử lên giường, lấy một chiếc chăn bông đắp cho hắn, Kỳ Nhi đã cẩn thận mang một bát canh gừng đến, thổi vài hơi rồi đặt trước mặt Hổ Tử, "Tiểu thúc, canh gừng đây."
Hổ Tử run cầm cập vì lạnh, nghe thấy vậy liền đưa miệng lại gần, muốn uống, nhưng răng hắn va vào nhau, hoàn toàn không thể uống được.
Hạ Hi lấy một cái muỗng nhỏ đưa cho Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi múc canh gừng lên, từng muỗng một đút cho Hổ Tử.
Trong sân có tiếng bước chân, Hạ Hi bước ra, mở cửa, dựa vào khung cửa, ánh mắt lướt qua chân Ngưu thị.
Ngưu thị bỗng nhớ lại lần bị cô đâm bằng dao, trong người lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng thu chân lại, "Cô, cô trả Hổ Tử lại cho tôi."
"Tôi đã nấu cho đệ ấy món ngon, đợi đệ ấy ăn xong thì sẽ về."
Ngưu thị không tin, nếu cô có lòng tốt như vậy, thì đã không để trưởng thôn treo Hổ Tử lên như thế.
Hạ Hi nói xong, không đợi bà lên tiếng, liền "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Ngưu thị không dám tiến lên, nhưng cũng không muốn rời đi, chỉ đứng đó trong sân, chuẩn bị nếu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hổ Tử thì sẽ bất chấp mạng sống mà vào cứu.
"Mẹ, mẹ..."
Chi Nhi cũng lạnh đến run rẩy, "Chúng, chúng ta về nhà đi, Hổ Tử sẽ không có chuyện gì đâu."
Như thể để đáp lại lời của bà, chưa dứt câu, tiếng vui vẻ của Hổ Tử đã vọng ra từ trong nhà, "Tẩu tử, nước đường này thật ngon, đệ muốn uống thêm!"
•••
Ngưu thị và Chi Nhi trở về.
Dư Nghĩa vẫn ngồi trong nhà với vẻ mặt u ám, hơn một giờ qua, hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế này, không động đậy chút nào.
Ngưu thị trong lòng run rẩy, "Nghĩa Nhi."
Dư Nghĩa ngẩng mắt nhìn bà.
Chỉ một ánh nhìn, Ngưu thị chân mềm nhũn, suýt nữa lại ngã xuống đất.
Hôm qua, Dư Nghĩa dự định đợi đến hôm nay xong việc, sẽ đưa Hổ Tử đến nhà họ hàng ở xa, tránh cho Hổ Tử gây chuyện. Nhưng bà không muốn, dù sao Hổ Tử tâm trí không bình thường, mà nhà họ hàng lại xa, nếu Hỗ Tử bị người ta bắt nạt thì không ai lo liệu.
"Mẹ đã hài lòng chưa?"
Dư Nghĩa gẵn từng chữ qua kẽ răng, nếu không phải Ngưu thị là mẹ ruột của hắn, hắn thật sự muốn lao vào bóp chết bà.
Kế hoạch hoàn hảo của hắn đã tan tành chỉ vì một gã ngốc, còn mất thêm một ngàn lượng bạc.
Chi Nhi cúi đầu, đứng bên cạnh Ngưu thị, không dám thở mạnh.
"Nghĩa Nhi, là mẹ sai rồi."
Dư Nghĩa bật dậy, mặt gần như kề sát mặt Ngưu thị, giọng giận dữ gầm lên, "Sai thì có thể lấy lại hai ngàn lượng bạc của tôi không?"
Ngưu thị sợ hãi lùi lại, người ngã ra sau, vấp phải ngưỡng cửa.
Chi Nhi muốn kéo bà lại, nhưng lực rơi của Ngưu thị quá mạnh, lại kéo theo cả cô ngã xuống đất.
Nhìn hai mẹ con ngã trên đất, Dư Nghĩa không hề động lòng, tức giận vung tay áo, "Lấy hết bạc trong nhà ra, tôi sáng mai sẽ đi."
Gương mặt hắn ta dữ tợn, không còn vẻ nho nhã như trước, Ngưu thị chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong lòng bà run rẩy, "Con, con chờ một chút, mẹ sẽ lấy cho con ngay."
Nói xong, bà dùng cả tay và chân để bò dậy, nghiêng người vào trong nhà, bò lên giường, mở ngăn kéo ở đầu giường, bên trong có một cái hộp, bà mở ra, đặt bên cạnh giường, "Chỉ có từng này, tất cả ở đây."
Đó là những đồng bạc vụn, trông khoảng hơn một trăm lượng, bên cạnh còn có một đôi bông tai vàng và một chiếc vòng tay vàng.
Bụp!
Dư Nghĩa đóng nắp lại, ôm trong tay, không nói một lời, mặt mày tái mét quay người đi ra ngoài.
Ngưu thị há miệng, định nói rằng tiền bạc trong nhà đều ở đây, cậu muốn lấy đi thì mấy mẹ con bà sống sao đây?
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt muốn giết người của Dư Nghĩa vừa rồi, cuối cùng bà cũng không dám nói ra.
"Mẹ..."
Chi Nhi lần này thật sự khóc, những món trang sức trong hộp trước kia là của Hạ Hi. Tổng cộng có bốn món, Linh Nhi có hai món, cô có hai món. Tuổi còn nhỏ, cô không dùng đến, nên để Ngưu thị giữ, không ngờ hôm nay lại bị
Dư Nghĩa lấy đi, vậy sau này cô lấy chồng thì sẽ làm sao?
Trong nhà đã đốt lò than, cơ thể được quấn trong chăn dày, lại uống thêm canh gừng, Hổ Tử chỉ một lát đã hồi phục lại, nhưng không dám cử động lung tung, rụt rè nhìn Hạ Hi, xoa xoa bụng, liếm môi, "Tấu tử, đệ đói rồi."
Hạ Hi mang một chiếc bàn nhỏ lên giường, múc cháo ra, rồi bưng hai món rau xào lên, bảo Kỳ Nhi cởi giày cũng lên giường, sau đó mới nói, "Ăn đi."
Hạ Hi gõ nhẹ vào cạnh bát, tay Hổ Tử đang duỗi ra bỗng dừng lại, rồi vội vàng rút về, ăn hết món trong miệng mới cẩn thận duỗi tay ra lần nữa, gắp rau cho vào miệng, ăn mấy miếng liên tiếp, trên mặt hiện rõ nụ cười, vui vẻ nói, "Tẩu tử, món này thật ngon."
Sau khi ăn xong, Hổ Tử đã hoàn toàn hồi phục, nhưng vẫn lì lợm không chịu về, "Tẩu tử, đệ muốn ở lại đây ngủ hôm nay."
Mặc dù Hổ Tử có chút ngốc nghếch, nhưng cũng biết ai đối tốt với mình. Đặc biệt là hôm nay, ánh mắt của Dư Nghĩa nhìn Hổ Tử như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, nên Hổ Tử không dám về, sợ bị Dư Nghĩa đánh.
"Ngày mai còn muốn qua ăn cơm không?"
Hổ Tử gật đầu như gà con mổ thóc, "Có."
"Muốn thì về ngủ đi, ngày mai tẩu tử sẽ làm món ngon cho đệ."
Hổ Tử không chần chừ, lập tức xuống giường, mang giày vào, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau, vẫn dậy vào giờ đó, đi ra chợ.
Cô vừa đi không lâu, Dư Nghĩa cũng từ nhà ra ngoài, mang theo một cái túi, đi ra khỏi làng không lâu, thì gặp một chiếc xe ngựa đi tới. Khi nhận ra hắn ta, người đánh xe dừng lại, chờ Dư Nghĩa lên xe, rồi quay ngựa đi theo hướng đến huyện thành.
•••
Khi đến chợ, Hạ Hi vừa xuống xe ngựa, thì người giúp việc của Trương gia đã cười tươi đi tới, "Hạ nương tử, quầy hàng chúng tôi đã sắp xếp xong, Trương gia bảo chúng nói với cô một tiếng, hàng hóa đã chuẩn bị xong, anh ấy đi lấy về trước, cô thu dọn quầy hàng xong thì cứ về nhà."
Hạ Hi gật đầu, "Tôi biết rồi."
Thuộc hạ rời đi.
Công việc buôn bán vẫn rất đông đúc, mới giữa buổi sáng đã bán hết hàng, vừa định thu dọn quầy thì người giúp việc của Trương gia lại đến, "Hạ nương tử, cô cứ đi trước, quầy này chúng tôi sẽ giúp cô dọn dẹp."