" Tỉnh lại đi, cô không đáng phải bỏ mạng ở đây. Có muốn ngủ thì vào bên trong mà ngủ nghe rõ không."
Đôi mắt kiên cường ấy, cuối cùng đã mở ra. Ánh sáng, niềm tin của sự sống đã vực dậy trong cô. Cô cảm nhận được hơi ấm đang lan tỏa trên cơ thể.
Bụp, tiếng một khúc gỗ đã cháy thành than một nửa rồi gãy ngang. Bây giờ Noãn Vy mới nhận ra mình đang ở trong một căn nhà, cô không rõ trong đây dùng để làm gì. Xung quanh cũng chẳng có gì ngoài cô và nhúm lửa đang cháy dang dở. Là ai đã cứu cô, bạn hay thù? Nhưng mà chuyện đó để sao vậy. Việc trước mắt cô cần phải làm lầ lấp đầy chiếc bụng rỗng của mình. Nó đang cồn cào, đấu đá trong bụng cô. Noãn Vy sờ tay vào bụng, hình như nguyên chủ này đã không ăn một ngày rồi nên mới có cảm giác rã rời tay chân, ngay cả việc đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn nhường nào. Cô gắng gượng dậy nhưng cơ thể yếu đuối này lại không chịu nghe theo mệnh lệnh của cô. Nó cứ nằm yên một chỗ bất động như chờ chết. Chưa bao giờ cô có cảm giác tồi tề như thế này. đột nhiên cô lại nhớ ra một chuyện quan trọng.
La Noãn Vy nhắm chặt mắt lại, cô muốn lắng nghe xem ý thức của nguyên chủ vẫn còn hay đã...trước đó cô đã nghe thấy tiếng cầu cứu của nguyên chủ.
" Nguyên chủ cô vẫn ổn chứ! "
" Nguyên chủ! Nguyên chủ!"
Không gian im lặng đến lạ thường, cô không còn nghe thấy tiếng của người đó. Két, có tiếng động bên ngoài cửa theo phản xạ cô ngay lập tức mở mắt ra. Một cô thời cổ đại, có vẻ cũng cùng thân phận như cô, trên tay cô ta có cầm thứ gì đó cô cũng không rõ. Cô gái đó nhìn thấy cô liền có thái độ trợn mắt, che miệng như kiểu ngạc nhiên. Nhưng vì điều gì chứ? Mà khoan, chẳng lẽ cô ta chính là người đã cứu cô ư! Nếu là vậy thì cô ta chính là ơn nhân của cô rồi.
" Trời đất, cô vẫn còn sống đây mà!"
Cô gái đó nhéo vào tay mình dường như cảm giác được cơn đau nên cô ta nhăn mặt xong lại hớn hở chạy lại chỗ cô như một đứa trẻ đi lạc khi nhìn thấy mẹ.
" Cảm ơn ông trời, cảm ơn tổ tiên. May quá, vẫn còn hơi thở. Cô đã nhịn đói hơn một ngày rồi chắc là đang cảm thấy đói lắm đúng không! Để tôi đi lấy thức ăn cho cô."
Noãn Vy còn chưa nói được câu nào thì cô ta lại chạy mất tiêu để lại cô một mình. Nhưng mà sự xuất hiện của cô gái đó giúp cô nhận ra một điều rằng nguyên chủ đã không còn. Còn tại sao cô may mắn sống sót có thể là do kỳ tích đã xảy ra.
" Nguyên chủ à! Cô cứ yên tâm yên nghỉ đi, tôi sẽ thay mặt cô trừng trị những kẻ đã ức hiếp cô. Một người cũng không sót, tôi hứa đấy."
Két, cô gái kia đã quay trở lại trên tay bưng một bát cháo và nước. Cô ta đi đến cầm bát cháo lên mút ra từng muỗng thổi qua một hai lần rồi đút cho cô.
Nhận lấy cháo từ cô ta, Noãn Vy chỉ cảm nhận được nước trong đấy ngoài ra cô không nhận được một hạt cơm nào. Cô khẽ chao mày nhìn cô ta nhưng không nói gì.
" Tôi chỉ lén lấy được một ít gạo để nấu cháo thôi. Cô cũng biết mà, kho gạo lúc nào cũng quản lí nghiêm ngặt nếu tôi mà lấy nhiều gạo quá nhất định họ sẽ phát hiện."
Noãn Vy có hơi ngạc nhiên vì sự thành thật này. Là do biểu hiện của cô quá rõ ràng hay là cô ta cảm thấy nhột nên mới giải thích cho cô nghe. Cô khẽ nhếch môi hỏi :
" Là cô đã cứu tôi?"
" Ơ....là tôi đã cứu cô."
Giọng điệu của cô ta, cô chỉ nhìn thoáng qua đã biết không thành thật. Noãn Vy thầm nghĩ, cô gái trước mắt không phải là người cứu cô nhưng lại biết chỗ cô đang ở. Vậy người cứu cô và cô ta chắc chắn có mối quan hệ gì đó. Nhưng trước hết cô cần phải hỏi một số thứ về nguyên chủ này trước đã. Theo như cô được biết thì trong tiểu thuyết các nhân vật sau khi xuyên không sẽ nhận được phần kí ức của nguyên chủ dù nhiều hay ít. Cô cũng là người xuyên không nhưng nó lạ lắm. Bởi vậy, không nên nhìn mọi thứ từ một góc nhỏ của người tự bản thân phải tự trải nghiệm mới đem lại cảm giác chân thật nhất.
" Này cô nương, cô và ta có quen biết gì nhau không?"
Cô gái nghe thấy thế thì cứng đờ, mất vài giây cô mới định hình lại. Ánh mắt đầy sự nghi hoặc nhìn về phía cô.
" Cô bị đánh cho đến mất trí nhớ luôn rồi ư!"
" Ý cô nương là gì? Nói rõ hơn được không?"
" Được rồi, nếu cô không còn nhớ gì nữa thì để kể lại cho cô nghe vậy."
" Cô là La Noãn Vy, còn tôi là Tô Thiên Hương. Tôi và cô là tỷ muội tốt của nhau, chúng ta đều cùng đi theo hầu hạ cho Đỗ phu nhân. Còn về gia đình cô, hình như lúc trước cô bảo với tôi gia đình của cô mất trong một vụ hỏa hoạn lớn chỉ còn mình cô may mắn sống sót."
" Đỗ phu nhân là người đã trừng phạt tôi đúng không?"
" Đúng vậy,...."
Tô Thiên Hương, cái tên này cô nghe rất quen tai. Dường như cô đã nghe ai nói để rồi nhỉ! Noãn Vy cố gắng nhớ lại quá khứ, không hiểu sao cô lại có cảm giác bất an về cô gái này. Linh cảm mách bảo với cô rằng cô gái trước mặt không phải người tốt.
" ....Đỗ phu nhân và lão gia thường hay tranh cãi với nhau về cô."
" Tôi!"
" Phu nhân xin hãy tha mạng, nô tì cũng chỉ làm theo lời xúi giục của người khác thôi."
" Là ai đã xúi giục ngươi lấy cây trâm của ta, nói mau."
Đỗ phu nhân đập tay xuống bàn thể hiện sự phẫn nộ với nô tì Thiên Hương.
" Dạ thưa, chính là Noãn Vy kêu nô tì lấy cắp cây trâm của phu nhân để cô ta đem bán lấy tiền."
Noãn Vy đang đứng bên phải quạt cho Đỗ phu nhân bị nhắc tên lập tức chạy về phía trước quỳ gối kêu oan.
" Thưa phu nhân, nô tì không hề kêu Thiên Hương lấy cắp cây trâm của người. Xin phu nhân minh xét."
Một ức kí trong giấc mơ hiện lên. Đúng vậy, chính là nó. Người con gái tên Thiên Hương này là người khiến cho cô xém chút nữa thì mất mạng. Bây giờ cô ta còn ở đây bày ra vẻ mặt vô tội nhận tỷ muội với cô. Trông thật nực cười. Trước mắt, vẫn còn cô ta chăm sóc để cô hồi phục. Tạm thời cứ để cô ta ung dung sống thoải mái đi, đợi đến lúc thích hợp cô sẽ xử đẹp cô gái khẩu phật tâm xà này.
" Thấy cô biết nhiều chuyện như vậy chắc hẳn cô cũng biết nội tình bên trong nhỉ!"
" Chuyện này không chỉ có tôi mà tất cả mọi người đều biết. Cô và lão gia có mối quan hệ mờ ám."
" Mờ ám! Tôi không nhớ mình đã làm những chuyện gì."
" Đúng rồi, cô đang mất trí nhớ làm sao nhớ được những chuyện trước kia. Cô chỉ cần biết là lão gia ưu ái cô hơn bất kì người nào khác."
Noãn Vy khẽ lặng người đi, những giấc mơ trước đó của cô không có đề cập đến lão gia cô không thể phán xét được lời của Thiên Hương là thật hay bịa ra. Việc này cô cần phải có thời gian để suy nghĩ thêm. Đôi màng nhĩ của cô dường như cảm nhận được có âm thanh lạ hiện hữu xung quanh đây. Không phải tiếng động của thiên nhiên mà là tiếng bước chân của một nam nhân, có vẻ như người này rất giỏi đánh đấm nên những bước chân đi rất nhẹ nhàng gần như là không khí. Tại sao cô lại có thể phân tích được như vậy, là bởi vì cô là một võ sĩ. Khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh của cô rất nhạy bén. Mà đấy cũng là điều mà những người học võ cần.
Người này đến đây để thăm dò cô hay gia đình Đỗ gia này. Rốt cục mục tiêu nhắm đến là gì?
" Noãn Vy! "
Bị gọi tên, cô nhìn Thiên Hương với mắt ánh hoang mang.
" Sao vậy?"
" Tôi thấy cô hình như đang suy nghĩ điều gì đó rất chú tâm. Có phải cô nhớ ra được gì không?"
" Không có."
Noãn Vy giả vờ ngập ngừng khó nói hỏi Thiên Hương, Đỗ gia có từng gây thù với ai không. Chủ yếu cô muốn xem thử người trên mái nhà sẽ có phải ứng như thế nào để cô còn tiện suy nghĩ cách ứng phó.
" Cái này tôi quên nói cho cô biết, lão gia của chúng ta chính là một thương gia nổi tiếng trong vùng này nên việc ông ta có người ghét rất nhiều là đằng khác."
" Vậy còn tôi thì sao? Có ai ghét đến nổi muốn tìm cách giết tôi không, trừ những người trong Đỗ gia."
Thiên Hương gãi đầu suy nghĩ, mặt cô ta khó xử nói:" Chuyện này thì tôi không biết. Từ khi gặp cô đến giờ tôi chưa từng thấy cô qua lại với người bên ngoài bao giờ chắc là không có đâu nhỉ!"
Thiên Hương vừa dứt lời màng nhĩ của Noãn Vy cảm nhận được sự chuyển động của người đó. Dường như người này đã nhận ra ngụ ý trong lời nói của cô. Xem ra hắn cũng không phải dạng tầm thường. Tự nhiên cô nhận ra trách nhiệm của mình ngày càng lớn lao. Cô phải làm rõ hết mọi thứ ở đây thì cô mới cam lòng mà quay trở về nhà.
Ở một nơi khác, một người áo đen đang bay với tốc độ của gió từ cành cây này qua cành cây khác. Đến một gốc cây cổ thụ lớn thì dừng lại. Tháo chiếc khăn che mặt ra là một mỹ nam với vẻ đẹp không tì vết. Hắn ngồi xuống thân cây, nhớ lại chuyện vừa rồi bất giác lại nở ra một nụ cười thích thú.
" Cô gái tên Noãn Vy này khiến người khác không khỏi tò mò mà."
Mấy hôm sau, Noãn Vy cảm giác cơ thể đang dần hồi phục rất nhanh. Cô có thể đứng dậy và cử động bình thường. Vừa mới bước ra ngoài cửa cô đã nghe thấy tiếng bàn tám của những người hầu. Vì đứng cách xa nên cô chỉ nghe được loáng thoáng lão gia đang trên đường trở về nhà thì phải. Nếu như vậy thì càng tốt, cô muốn xác nhận xem lời Thiên Hương nói hôm đó có phải là sự thật hay không. Mà lạ thật, sáng giờ cô không nhìn thấy Thiên Hương ở đâu cả. Từ lúc gặp cô ta sáng nào cô ta cũng đem đồ ăn sáng đến cho cô. Chẳng lẽ cô ta có việc gấp gì nên không thể qua đây được. Nếu là vậy thì cô tự đi tìm đồ ăn sáng cho mình vậy. Người đời đã dạy không nên quá dựa dẫm vào người khác chỉ làm cho bản thân càng trở nên yếu kém.
Loạt xoạc.
Noãn Vy đứng khựng lại, tiếng động phát ra từ bụi cỏ, tiếng bước chân rất kĩ càng nhưng đồ vật lại làm lộ vị trí. Tên này rốt cuộc có lai lịch gì đây? Mấy ngày cô dưỡng thương đều cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Hắn muốn điều gì ở cô chứ. Chờ đã, hay hắn chính là vệ sĩ của cô. Thật ra gia đình của cô cũng thuộc dạng quan triều đình chẳng hạn. Chính vì vậy mà hắn mới xuất hiện ở đây để bảo sự an toàn cho cô. Chơ đợi thời cơ thích hợp để đưa cô trở về với gia đình. Chẳng lẽ là cái motip cũ rích này. Cũng có khả năng đó lắm chứ.
Cô xoa sau gáy mình vờ vươn vai như tập thể dục rồi quay người đi đến bụi cỏ phía sau cô. Vẻ mặt vẫn thể hiện bình thường. Vừa bước tới bụi cỏ cô liền dừng lại theo phản xạ tự nhiên. Thì ra hắn đến là để đưa đồ ăn cho cô. Người này đã có lòng như vậy thì cô cũng không thể từ chối được. Nhưng cô cũng không thể lấy đồ một cách lộ liễu được.
Noãn Vy liền nhập tâm như một người hầu chân chính diễn cho người cần xem.
"A, rổ đồ ăn ngon như vậy mà ai lại để ở đây. Nếu như không có ai nhận lại thì mình không nên phụ lòng tốt được."
Thế là màng kịp của cô đến đây là hạ màn. Cầm lấy rổ thức ăn, cô đi một mạch vào trong phòng không quên đóng cửa lại.
Hắn ngồi ở trên cây nhìn về phía nhà kho. Đấy là nơi mà những người hầu nghỉ ngơi về đêm.
" Cô gái này thật thông minh và hài hước."
Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một người hầu chạy hớt ha hết hãy đến trước cửa kho. Tay không ngừng dùng sức gõ cửa còn miệng thì không ngừng gọi tên Noãn Vy.
Bên trong, cô đang ăn ngon lành thì bị quấy rối. Làm sao thời cổ đại lại có thể rảnh rỗi đến thế. Chỉ là một bữa sáng cũng không thể để cho người khác được yên. Cô chỉ đành bất lực bỏ đồ đang ăn dang dỡ xuống, bước chân miễn cưỡng ra bên ngoài mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cô người hầu liền kéo cô đi không kịp để cô phản kháng miệng thì không ngừng nói.
" Lão gia rất tức giận gọi cô đến phòng sách gặp mặt, cô đừng không biết lượng sức mà đi chậm chạp như rùa được không."
"..."
Noãn Vy bị cô gái đang kéo mình đi trách móc một cách vô cớ. Bảo cô đi chậm chạp trong khi cô đang bị kéo đi như bay. Ủa, cô gái này có vấn đề về não không? Hay người thời cổ đại đều như vậy. Thật sự khiến người khác phải ngẫm nghĩ mà. Cô xụ mặt xuống mặt cho cô gái kéo mình đi.
Trước cửa phòng sách, cô gái mới chịu dừng lại.
" Lão gia đang đợi cô bên trong đấy. Nhớ cư xử cho đúng vào."
Noãn Vy nhíu mày, ánh mắt hoài nghi về câu nói của cô gái này. Chỉ là gặp mặt thôi có cần phải ra vẻ như vậy không. Căn dặn kiểu này sao cứ giống mấy cô kĩ nữ trong tửu lầu vậy. Chẳng lẽ lão gia là một tên biến thái ư! Vậy lời của Thiên Hương là đúng. Bất giác Noãn Vy lại cảm thấy ghê tởm với cơ thể của nguyên chủ này. Cảm giác cô ta không sạch sẽ thôi là cô đã nổi hết da gà da cỏ.
" Noãn Vy!"
" Hửm!"
Gương mặt của cô gái phút chốc lại trở nên nghiêm túc như sắp nói ra đều gì đó rất quan trọng. Cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói:
" Khắp cả Đỗ gia này đã có những tin đồn không tốt về cô nhưng tôi mong cô không phải người như vậy. Phận nô tì như chúng ta đừng quá mong cầu những thứ xa vời ' trèo cây té đau' đạo lí này cô hiểu rõ chứ."
"..."
Noãn Vy có chút ngạc nhiên một xíu. Cô gái này đang quan tâm đến cô ư! Nhưng tại sao? Trong Đỗ gia vẫn còn có người quan tâm đến cô gái Noãn Vy này à!
Cô gái quay người bước ngang qua người cô. Trong vô thức Noãn Vy gọi cô lại.
" Tên cô là gì? Cô là người dưới chướng ai?"
" Hương thơm của trời đất, mọi người đều yêu thích Lục Mộc Xuân, một lòng trung thành với tổ tiên Đỗ gia."
Lục Mộc Xuân! Một cái tên hay, thật sự rất ý nghĩa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc Noãn Vy bay phất phới giữa trời đông. Cô lấy bàn thon dài của mình tém tóc qua một bên, ánh mắt hướng về cửa phòng ung dung bước đi. Có lẽ đều thú vị đang chờ cô bên trong.
" Đỗ lão gia, tôi muốn biết ông là người thế nào."
Từ trên cành cây hắn đã nghe thầy hết cuộc trò chuyện của hai người họ. Ánh mắt hắn đầy đâm chiêu.
" Lục Mộc Xuân, cô gái còn sống sót duy nhất của Lục gia năm đó. Một thân phận cao quý như Lục gia cũng có ngày phải trở thành người hầu của một thương gia."