" Tại sao cô lại không biết được? Cô là người ở bên A Hảo huynh mà lại không biết huynh ấy đang ở đâu. Nói thật đi, cô đã giấu huynh ấy ở đâu rồi!"
Cô ta làm dữ trước mắt cô nhưng điều đó chẳng làm cô bận tâm. Noãn Vy thảnh thơi đi đến ghế ngồi, cô lại tiếp tục ở táo đang dang dỡ của mình.
Dáng vẻ thảnh thơi của cô làm Tiểu Lan khó hiểu nói.
" Tại sao cô có thể bình tĩnh ăn uống vậy được chứ!"
Noãn Vy trơ mắt ra nhìn Tiểu Lan. Tại sao cô lại không được ăn uống chứ? Cô ta nghĩ bản thân mình là ai mà muốn quản lý việc ăn uống của cô. Còn về A hảo đấy hả! Sáng sớm gã đã chạy ra bên ngoài để hít thở không khí trong lành, sẵn luyện võ luôn. Đấy là những gì gã đã nói với cô. Với cả, bây giờ gã đang vào vai người sắp chết. Đâu thể cho Tiểu Lan biết được việc gã đang giả bệnh. Ngoài ra, chẳng còn gì để cô phải kích động.
" Trước tiên tôi nói cho cô biết, cô đang ở trong lều của tôi. Thứ hai là cô vừa mới có ý định giết tôi. Và cuối cùng cô tự ý động vào đồ của tôi. Chỉ cần tôi nói chuyện này ra bên ngoài, chắc chắn cô sẽ bị đuổi ra khỏi đây. Việc cô muốn giết tôi chưa chắc tính mạng cô sẽ được bảo tồn đâu nhỉ!"
Hiểu rõ những đều Noãn Vy đang nói. Bàn tay bất giác run rẩy vì sợ. Tiểu Lan biết bản thân làm vậy, tính mạng nhất định sẽ không bảo tồn. Nhưng vì muốn gặp A Hảo chỉ còn có cách đó. Dù cho có phải bỏ mạng cô ta nhất quyết phải gặp được A Hảo. Kết quả lại không như cô ta mong đợi. Chẳng thấy người đâu, tính mạng lại gặp nguy hiểm. Nhưng chưa gặp A Hảo, Tiểu Lan không thể chết được. Bằng mọi giá cô ta phải sống ra khỏi căn lều.
Đứng trước mặt Noãn Vy, Tiểu Lan quỳ xuống.
" Thủ lĩnh phu nhân xin hãy tha tội! Nha hoàn nhất thời ngu ngốc nên mới có cư xử không đúng."
" Vậy ai là người đứng phía sau cô."
Noãn Vy cắn một miếng sâu vào trong quả táo. Người như Tiểu Lan căn bản không nghĩ ra được những việc này. Trừ khi có người bên ngoài thúc đẩy cô ta.
Nhìn thấy ánh thâm thúy của Noãn Vy nhìn mình. Tiểu Lan cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cô. Sợ rằng bản thân sẽ để lộ bí mật.
" Không có ai cả."
" Người phía sau có chắc hẳn có thế lực rất lớn nhỉ!"
" Không cô...."
Tiểu Lan định nói nhưng kịp thời bịt miệng lại. Thiếu một chút nữa thì cô ta đã nói ra tên của Lang Liêu. Noãn Vy này cũng thật gian manh. Cố tình nói vậy để cô ta nhất thời sơ ý mà nói ra. Tốt nhất không không nên trả lời thì hơn.
" Không còn gì nữa thì về đi."
Noãn Vy cũng không cần phải giữ cô ta ở lại đây. Lỡ như A Hảo trở về thì hỏng.
" Cảm ơn thủ lĩnh phu nhân. Nha hoàn xin phép đi trước."
Lang Liêu đứng núp ở lều bên cạnh. Thấy Tiểu Lan từ bên trong đi ra. Cô ta liền kéo cô vào trong.
" Lang Liêu cô nương!"
" Suỵt! Nhỏ thôi."
Lang Liêu thập thò nhìn xung quanh xem có ai không. Sau đó mới hỏi Tiểu Lan về việc bên trong lều. Tiểu Lan thật thà kể ra những gì diễn ra bên trong cho cô ta nghe.
" Vậy là cô không nhìn thấy thủ lĩnh ở đâu cả."
Tiểu Lan gật đầu với cô ta. Lang Liêu rất nhanh nhận ra có điều gì không đúng. Cô ta cần phải về lều của phó thủ lĩnh, báo cho ông ta biết chuyện này.
" Tiểu Lan cô nương, giờ cô hãy trở về lều nghỉ ngơi đi. Đợi tôi đi giải quyết một công việc gấp xong sẽ đến tìm cô sau."
"Ừm. Vậy tôi trở về trước đây."
Sau khi Tiểu Lan rời đi, Lang Liêu cũng nhanh chạy về lều của phó thủ lĩnh. Nào ngờ trên đường trở về cô ta lại bị chặn bởi một người. Người này không ai khác chính là thủ lĩnh phu nhân, Noãn Vy.
" Thủ lĩnh phu nhân!"
Nhìn thấy Noãn Vy, Lang Liêu như có tật giật mình. Sắc mặt của cô ta tái mét, hình như đang sợ hãi. Noãn Vy bước đến gần cô ta.
" Cô tên là gì?"
" Lang Liêu."
Lời nói của Noãn Vy giống như đang thôi miên người khác. Lang Liêu tự nói ra tên mình trong vô thức. Cô ta hoàn toàn không điều khiển được miệng của mình.
" Lang Liêu cô nương định trở về lều đúng không ?"
"Dạ thủ lĩnh phu nhân."
Cô ta siết chặt tay mình. Nếu còn bị hỏi nữa, cô ta không biết bản thân sẽ nói ra những gì đâu. Phải tìm cách thoát khỏi Noãn Vy mới được.
"Lang Liêu chắc biết người tên Tiểu Lan nhỉ! Lúc nãy tôi có nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau."
"..."
Cô ta bắt đầu có những lo lắng thoái hóa.
Noãn Vy lại tiếp tục đả kích tinh thần của cô ta.
" Lúc Tiểu Lan ở bên trong lều, tôi có hỏi người phía sau của cô ra là ai nhưng cô ta lại không nói. Mà xem ra người này chắc có lẽ là Lang Liêu cô nương."
"Tôi không biết gì cả thủ lĩnh phu nhân."
Lang Liêu quyết một mực từ chối chứ không thừa nhận. Nhưng cô lại càng cao tay hơn.
" Nếu không phải cô, vậy cho tôi mượn cơ thể của cô một chút."