Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 220



Lần sau nữa, khi Tiêu Hòa lấy ra mô hình nhựa, William vồ vập chạy tới, thân thiện cọ cọ, tỏ ra rất thân thiết.

 



 

Nhưng mỗi lần cúi đầu, trong mắt nó đều lóe lên ánh sáng u ám.

 



 

Cái gọi là thân thiết đều là giả tạo, một khi đối phương chủ động tấn công, nó sẽ lập tức vào trạng thái chiến đấu.

 



 

Con chó nặng ba mươi cân, hai mươi chín cân đều là tâm cơ.

 



 

Nhưng Tiêu Hòa cần chính là hiệu quả này.

 

Chỉ cần để William nguyện ý tiếp xúc với con người, nó mới có thời gian quan sát và phán đoán, dần dần cảm nhận được, không phải tất cả mọi người đều sẽ làm hại nó.

 



 

Cứ như vậy lâu dài, sự thù địch trên người William mới dần dần biến mất.

 



 

Tiêu Hòa cất ảnh của huấn luyện viên đi, lại đổi một mô hình nhựa mới, bắt đầu huấn luyện đặc biệt vòng tiếp theo.

 



 

.....

 



 

Huấn luyện đủ hai tuần, đã thấy hiệu quả ban đầu.

 



 

Khi dắt William đi một vòng trong khu dân cư, nó cũng không biểu hiện bất kỳ động tác tấn công nào, Tiêu Hòa quyết định đưa nó đến công ty xem thử.

 



 

Con chó William này, ở Giải Trí Lam Tinh cũng có chút tiếng tăm.

 



 

Không chỉ vì nó là con ch.ó minh tinh duy nhất trong công ty, mà còn vì ngoại hình đẹp trai oai phong, cùng với thái độ hung dữ của nó.

 



 

Trước đây khi được đưa đến công ty, chỉ cần nhìn thấy người là nhe răng gầm gừ, dọa cho tất cả nhân viên phải chạy mất dép.

 



 

Lần này, Tiêu Hòa dẫn William đến công ty lần nữa.

 



 

Vừa mới vào sảnh, không ít người vừa nhìn thấy bóng dáng William, lập tức sợ đến biến sắc mặt, hoảng loạn trốn tránh, không ai dám lại gần.

 



 

Tiêu Hòa bình tĩnh dắt nó tiếp tục đi vào.

 



 

Vừa lên thang máy.

 



 

Hai nhân viên vốn đang đứng trong đó lập tức sợ đến trợn mắt, muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp ra ngoài thì cửa thang máy đã từ từ đóng lại trước mắt họ.

 



 

Con chó này lợi hại đến mức nào, trước đây họ đã được trải nghiệm.

 



 

Lần trước Tiêu Hòa dẫn nó đến công ty, giống như thả một con sói ra, suýt chút nữa lật tung cả công ty.

 



 

Bây giờ gặp lại, con ch.ó trước mắt ngày càng cao lớn oai vệ, nhìn có vẻ càng có sức uy hiếp.

 



 

Hai người khóc không ra nước mắt, co rúm trong góc, lo lắng mình sẽ bị tấn công.

 



 

Nhưng đợi một lúc, con ch.ó sói không giống như trước đây phát động tấn công, mà ngồi im tại chỗ, dùng đôi mắt xanh biếc quan sát xung quanh.

 

Đang lúc họ nghi hoặc, con ch.ó sói mới đứng dậy, từ từ đi tới trên người hai người ngửi ngửi, sau đó không kiêu không ngạo rời đi, lại quay về ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Tiêu Hòa.

 



 

Nhìn thấy cảnh này, hai người vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hốt lên.

 



 

"Con chó này ngoan rồi!"

 



 

"Lần trước gặp không phải như vậy."

 



 

"Nó không hung dữ nhìn cũng đẹp trai phết!"

 



 

Hai người nhỏ giọng bàn tán.

 



 

Họ lập tức buông bỏ cảnh giác, quan sát con ch.ó sói to lớn, oai vệ đẹp trai trước mắt.

 



 

"Nó đẹp trai thật!"

 



 

"Nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt nó nhìn tôi, giống như đang khinh thường nhỉ? Không phải là ảo giác của tôi chứ?"

 



 

Tiêu Hòa: "...."

 



 

Không phải ảo giác.

 



 

Thực sự là khinh thường.

 



 

Bởi vì trước đây khi Tiêu Hòa huấn luyện, đã truyền đạt cho William một quan niệm: Kẻ mạnh thực sự, khi đối mặt với kẻ yếu sẽ không thèm tấn công.

 



 



Rõ ràng, hai nhân viên trước mắt đã bị nó phán đoán là kẻ yếu.

 



 

Vì vậy không chỉ không biểu hiện sự thù địch với họ, thậm chí khi mở cửa, còn thể hiện sự che chở của kẻ mạnh đối với kẻ yếu, chủ động bảo vệ họ ở phía sau.

Hai nhân viên không biết chuyện, cho nên khi nhìn thấy cảnh này thì cảm động đến phát khóc, ánh mắt kinh hoàng ban đầu lập tức biến thành mắt lấp lánh.

 



 

"Chị Tiêu Hòa, chúng em có thể chụp ảnh cùng nó không?" Một người trong số họ đầy mong đợi hỏi.

 



 

Tiêu Hòa cười gật đầu: "Được."

 



 

Họ lập tức chạy tới, đứng bên trái và bên phải William, hai tay giơ chữ "V".

 



 

Tiêu Hòa cầm điện thoại đứng đối diện, chuẩn bị chụp ảnh.

 



 

William ngồi giữa không hề rời đi, mà biểu hiện ra trạng thái thư giãn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía ống kính, tràn đầy sự khinh thường và thương hại đối với hai kẻ yếu bên cạnh.

 



 

Nhưng ánh mắt như vậy, kết hợp với đôi mắt xanh biếc và bộ lông xám xù trên người, lại toát lên một khí thế lạnh lùng.

 



 

Vừa chụp ảnh xong, hai nhân viên đã bị vẻ ngoài của nó làm cho kinh ngạc.

 



 

"Mắt nó ngầu quá!"

 



 

"Đẹp trai ghê! Không hổ danh chỉ quay một đoạn quảng cáo đã thu về một rổ fan hâm mộ! Tôi cũng sắp thành fan của nó rồi!"

 



 

"Trước đây sao tôi lại thấy nó đáng sợ nhỉ? Rõ ràng là một chú chó lớn đẹp trai ngoan ngoãn mà!"

 



 

Hai người liên tục kinh hô, còn không nhịn được đưa tay vuốt ve bộ lông xù của nó.

 



 

William ngồi im suốt buổi, không hề từ chối, lại càng khiến hai người thêm kích động.

 



 

Đôi khi, sức hấp dẫn của động vật còn lớn hơn cả minh tinh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, William đã thành công thu về hai người hâm mộ.

 



 

Họ vây quanh con ch.ó sói chụp vài bức ảnh, sau đó mới lưu luyến rời đi.

 



 

Vừa đi vừa mở nhóm nhân viên công ty, đăng những bức ảnh mới chụp lên.

 



 

[William đến công ty rồi, bây giờ nó ngoan lắm! Cho vuốt ve còn cho ôm cho hôn, đẹp trai c.h.ế.t mất thôi! Mọi người mau đến xem đi! Đảm bảo không cắn người đâu!]

 



 

Tin nhắn này vừa đăng lên đã thu về vô số tiếng kinh hô.

 



 

Phải biết rằng, trước đây khi William còn hung dữ, đã dựa vào ngoại hình xuất sắc mà chiếm được trái tim của rất nhiều người hâm mộ, chỉ vì nó hung dữ cho nên mới không có ai dám lại gần, càng đừng nói đến vuốt ve.

 



 

Nhưng bây giờ, nó không hung dữ nữa?

 



 

Trong những bức ảnh được đăng lên, hai nhân viên vuốt ve bộ lông dài của nó, William chỉ ngồi im tại chỗ, vẻ đẹp trai làm tim người ta mềm nhũn.

 



 

[Gửi định vị đi! Tôi đến vuốt cho nó hói luôn!]

 



 

Lúc này, Tiêu Hòa dẫn William tiếp tục lên lầu.

 



 

Vừa mới vào văn phòng, anh Kiếm đã vội vã xông vào.

 



 

Lúc đầu khi Tiêu Hòa nói muốn huấn luyện William, anh Kiếm đã không đồng ý, mấy ngày nay ngày nào cũng lo lắng, trong miệng đã nổi mấy cái mụn nước, không ngờ Tiêu Hòa lại còn dẫn chó đến công ty, sợ đến mức vội vàng chạy tới.

 



 

Mới xông ra đã thấy con ch.ó sói đứng đó, lập tức căng thẳng.

 



 

"Em dẫn nó đến đây làm gì?!"

 



 

Tiêu Hòa: "Anh lại thử thành quả huấn luyện của em đi."

 



 

"Thành quả gì chứ? Nếu nó làm ai đó bị thương thì sao? Em xem nó hung dữ thế kia, còn muốn lao vào người ta..."

 



 

Vừa nói đến đây, anh Kiếm đột nhiên khựng lại, nhìn con ch.ó sói đang ngồi bên cạnh Tiêu Hòa.

 



 

Nếu là trước đây, chỉ cần mình vừa xuất hiện, con ch.ó này sẽ lập tức chuyển sang trạng thái tấn công, nhe hàm răng sắc nhọn trông rất đáng sợ.

 



 

Nhưng hôm nay nó chỉ đứng im tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào.

 



 

"Chuyện gì thế? Sao nó không đến cắn anh?"

 



 

Vừa dứt lời, William đột nhiên động đậy, đi lại quanh người anh Kiếm ngửi ngửi.

 



 

Anh Kiếm sợ đến mức không dám nhúc nhích.