Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 232



Nó rất trân trọng chiếc thẻ tên đó.

 



 

Tiêu Hòa đoán, có lẽ là đồ của chủ cũ.

 



 

Nhưng điểm này lại không phù hợp với những vết ngược đãi trên người nó.

 



 

Nhưng vì vẫn không tìm được chủ cũ của nó, Tiêu Hòa cũng không nghĩ đến nữa, nhưng không ngờ bây giờ đối phương lại tìm đến.

 



 

"Anh có chắc không? Trước đây đăng thông báo tìm người, chẳng phải vẫn không có ai đến nhận à?"

 



 

Sau khi nhặt được William, họ đã đăng thông báo tìm người ở một vài thành phố lân cận, phạm vi phủ sóng rất rộng, lại đăng liên tục trong mấy tháng, nếu đối phương đang tìm chó bị lạc thì chắc chắn sẽ nhìn thấy.

 



 

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy vẫn không có tin tức gì.

 



 

Sao lại đúng vào lúc này xuất hiện?

 



 

Anh Kiếm tỏ vẻ bực bội: "Đúng vậy, lúc đầu chúng ta không tìm được người, bác sĩ cũng nói nó từng bị ngược đãi, cho nên mới phán đoán nó bị bỏ rơi, nhưng bây giờ họ mang theo ảnh đến tìm, con ch.ó trên ảnh chính là William hồi nhỏ..."

 



 

Nói đến đây, anh ta quay đầu nhìn con ch.ó sói đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm những hạt mưa bên ngoài, cau mày.

 

Tiếp tục nói: "Lúc đó William khác bây giờ nhiều lắm."

 



 

Nói rồi, anh ta lấy ra một bức ảnh.

 



 

Bức ảnh trông đã cũ và ố vàng, trên đó còn dính những vết bẩn không rõ là gì, nhìn là biết không được bảo quản cẩn thận, nhưng ông lão và chú chó sói con trong ảnh lại cười rất vui vẻ.

 



 

Có thể thấy đó là một cái sân nhỏ xinh đẹp, cây cối xanh tươi, ông lão đội mũ che nắng ngồi trên ghế bập bênh, nụ cười hiền từ, một chú chó sói con trông chỉ mới vài tháng tuổi đứng oai vệ bên cạnh ông.

 



 

Dưới ánh nắng rực rỡ, đôi mắt xanh biếc tràn đầy sự tò mò, khi cười toe toét để lộ hàm răng nanh nhọn và lưỡi màu đỏ, đang nghiêng đầu nhìn về phía ống kính, trông giống như một quả bóng tròn nhỏ.

 



 

Nhưng Tiêu Hòa vẫn có thể nhìn ra ngay, con ch.ó sói trong ảnh chính là William.

 



 

Bộ lông của chúng giống hệt nhau, hơn nữa trên cổ chú chó con trong ảnh đeo một chiếc thẻ tên giống hệt của William, chỉ có điều lúc đó, thẻ tên vẫn còn sạch sẽ, mới tinh.

 



 

Còn William lúc đó, ánh mắt rất trong sáng.

 



 

"Đây là William phải không?" Anh Kiếm hỏi.

 

Tiêu Hòa gật đầu, chỉ vào ông cụ trong ảnh: "Ông ấy là ai?"

 



 

"Là chủ cũ của William, sau khi ông ấy mất, mặc dù không để lại di chúc, nhưng theo quy định, toàn bộ tài sản đều do người thân duy nhất của ông ấy thừa kế, tức là cháu trai của ông ấy. Tất nhiên, bao gồm cả William."

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa nhanh chóng sắp xếp lại đầu mối, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Nói như vậy, người bỏ rơi William chính là họ?"

 



 

Anh Kiếm nhếch mép, bất mãn nói: "Lúc họ đến thì nói là vô tình bị lạc, anh thấy trong này chắc chắn có vấn đề. Nếu không thì sao lại khéo thế? Trước đây tìm ròng rã nửa năm không có một chút tin tức, bây giờ William vừa nổi tiếng, bắt đầu đóng quảng cáo thì mấy người đó lại xuất hiện."

 



 

Giả thiết của anh ta không phải không có lý.

 

Theo thông tin trên hồ sơ, gia đình đó sống ở thành phố này, với phạm vi đăng thông báo tìm người lúc đầu thì không thể không biết.

 



 

Hơn nữa những vết ngược đãi trên người William vẫn còn phải xem xét lại.

 



 

"Bây giờ họ định đưa William về?"

 



 

"Đúng vậy, bây giờ đang làm loạn ở công ty, anh đã bảo người đưa đến phòng họp rồi, em chưa thấy cái thằng cháu trai đó vô lý đến mức nào đâu!"

 



 

Nói đến đây, anh Kiếm tức giận, hít một hơi thật sâu, hét vào điện thoại: "Anh giữ chặt cậu ta, tôi và Tiêu Hòa sẽ đến ngay."

 



 

Nói xong, anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, dẫn Tiêu Hòa ra ngoài.

 



 

"Bên đó sắp không chịu được nữa rồi, chúng ta qua đó ngay, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để William bị mấy người đó mang đi, em mang theo giấy chứng nhận chó rồi chứ?"

 



 

Tiêu Hòa gật đầu.

 



 

Sau khi phán đoán William bị bỏ rơi, Tiêu Hòa đã làm giấy chứng nhận chó cho nó.

 

Tuy nhiên, hiện tại luật pháp trong nước về vật nuôi chưa được hoàn thiện, không chắc giấy chứng nhận chó này có giữ được William hay không.

 



 

"Đúng rồi, có mang William theo không?" Khi ra khỏi cửa, anh Kiếm hỏi.

 



 

Tiêu Hòa suy nghĩ một lúc mới đáp: "Mang theo đi."

 



 

Nói xong, cô dắt William, nhanh chóng đi theo sau anh Kiếm ra ngoài.

 



 



Hôm nay William rõ ràng tâm trạng rất tốt, suốt đường đi cứ nhảy nhót, lúc thì cọ cọ vào tay Tiêu Hòa, lúc thì tương tác với các nhân viên công tác đi ngang qua.

  Đi một mạch đến phòng họp.

 



 

"Ở trong đó." Anh Kiếm nói nhỏ: "Người bên trong là một tên vô lại, em chú ý một chút."

 



 

Nói xong, anh ta đẩy cửa phòng họp ra.

 



 

William dường như cảm thấy bầu không khí lúc này có chút căng thẳng, nó tò mò thò đầu vào trong nhìn.

 



 

Ngay khi nhìn thấy người bên trong, cơ thể nó đột nhiên run lên, cái đuôi đang vẫy qua vẫy lại hạ xuống, đôi mắt xanh biếc trong nháy mắt bùng lên ánh sáng giận dữ, sự căm hận cuồn cuộn ập đến.

 



 

Chưa đợi Tiêu Hòa và anh Kiếm lên tiếng, con ch.ó sói đã lao ra ngoài.

 



 

Sau khi được huấn luyện đặc biệt, William đã trở nên hiền lành hơn hẳn, rất ít khi xuất hiện tình trạng tấn công người như vậy.

 



 

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng họp, nó như thể đột nhiên trở về trạng thái của vài tháng trước, toàn thân dựng ngược lông, tiếng gầm gừ trong cổ họng không ngừng, tràn đầy sự thù địch và tức giận.

 



 

Nó lao thẳng tới, đè ngã người đàn ông trung niên xuống đất, nhe hàm răng sắc nhọn, định cắn xé người đàn ông.

 



 

"William!"

 



 

Tiêu Hòa vội vàng hét lên, William như không có phản ứng.

 



 

Cô nhanh chóng bước tới, đặt tay lên lưng William, nhẹ nhàng vuốt ve: "Không sao rồi."

 



 

Giọng điệu của Tiêu Hòa dịu dàng chưa từng có.

 



 

Dưới sự an ủi của cô, con ch.ó sói vốn đang giận dữ dần dần bình tĩnh lại, nhưng ngọn lửa trong mắt vẫn chưa tan, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

 



 

Còn người đàn ông trung niên bị nó đè dưới đất lúc này đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, hét lớn.

 



 

"Chó điên! Cô mau dắt nó đi! Con chó c.h.ế.t tiệt này, đến cả tôi mà nó cũng dám cắn! Đợi về tao sẽ xử lý mày!"

 



 

Ông ta vừa chửi vừa đứng dậy, thân hình hơi mập mạp rõ ràng là thiếu vận động, lúc đứng lên còn loạng choạng mấy lần, thở hổn hển, mái tóc bết dính rũ xuống trán, mặt đỏ bừng, rõ ràng là tướng mạo của người nghiện rượu lâu năm.

 



 

Lúc này, đôi mắt tam giác của ông ta giận dữ nhìn William, không tìm ra được chút yêu thương nào dành cho thú cưng.

 



 

Anh Kiếm mặt mày không vui đi tới.

 



 

Không rõ là vì hành động tấn công của William, hay vì lời chửi bới không kiêng nể của người đàn ông kia.

 



 

"Giới thiệu một chút, đây là Chu Hạo, ông ta tuyên bố William là di sản mà chú ông ta để lại, muốn mang nó về."

 



 

"Tuyên bố là sao? Rõ ràng nó là của tôi!"

 

Chu Hạo hùng hổ nói: "Chú tôi mới mất năm ngoái, tôi là người thân duy nhất của chú ấy, tài sản của chú ấy đương nhiên là tôi thừa kế, bao gồm cả con ch.ó này, các người cũng đã thấy ảnh rồi, có thể để William đi theo tôi không?"

 



 

Ông ta vừa dứt lời, William lại phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, nếu không phải Tiêu Hòa kéo lại, có lẽ nó đã lao tới rồi.

 



 

Tiêu Hòa vừa vuốt ve đầu nó để an ủi, vừa bình tĩnh lên tiếng: "William là tôi nhặt được ở bãi rác."

 



 

Chu Hạo xoa xoa mũi, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Ồ, là tôi vô tình làm mất, lúc đó tôi bận xử lý hậu sự cho chú tôi, ai ngờ nó lại tự chạy ra ngoài."

 



 

Nói đến đây, ông ta nhìn anh Kiếm và Tiêu Hòa, rồi thở dài, vẻ mặt tràn đầy đau buồn.

 

"Nửa năm nó đi lạc, tôi vẫn luôn tìm kiếm nó, không biết đã tốn bao nhiêu công sức, đến ngủ cũng không ngon, nếu không phải vô tình xem tivi, tôi căn bản không biết William đã bị các người nhặt được. William, cuối cùng con cũng có thể về nhà với bố rồi."

 



 

Vừa nói, Chu Hạo định chạm vào William để thể hiện tình cảm sâu đậm giữa họ, nhưng vừa mới giơ tay lên, William lập tức nhe răng, dọa ông ta vội vàng rụt tay lại.

 



 

Miệng lẩm bẩm chửi một câu, sau đó cười ngượng ngùng với Tiêu Hòa: "Chúng tôi đã lâu không gặp, có thể nó không nhớ tôi nữa."

 



 

"Ký ức của loài chó rất tốt, nhiều chuyện có thể nhớ cả đời." Tiêu Hòa nói.

 



 

Nghe vậy, Chu Hạo không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn, rồi lại nói: "Tôi đã đưa các người xem ảnh rồi, đúng là con ch.ó đó, bây giờ các người có thể trả lại William cho tôi được chưa? Nó là di vật của chú tôi, tôi đã hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt."

 



 

Ông ta nói như sắp khóc đến nơi nhưng Tiêu Hòa lại không hề cảm động.

 



 

"Trong ảnh đúng là William, nhưng tôi không thể trả lại cho ông."

 



 

"Tại sao?" Chu Hạo lập tức kích động.

 



 

Tiêu Hòa: "Khi tôi nhặt được nó, trên người William có vết thương, bác sĩ thú y phán đoán rất có thể là bị ngược đãi."