Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 250



Tiếp tục như vậy, chưa bắt đầu đánh giá cuối năm thì William có lẽ sẽ béo thành một quả bóng trước.

 



 

Đang nghĩ, trong nhóm nhân viên công ty đột nhiên đăng một thông báo.

 



 

[Đánh giá cuối năm sắp đến, hiện tại nhiệt tình của nhân viên công ty cao hơn bao giờ hết! Phản ứng nhiệt liệt hơn năm ngoái, mọi người cũng tự tin hơn rất nhiều, mọi người phải tiếp tục cố gắng, phấn đấu giành giải thưởng lớn!]

 



 

Bình luận bên dưới rất nhiệt tình.

 



 

[Cảm ơn một khán giả nhỏ nào đó, bây giờ tôi ngày càng tự tin khi hát rồi! Lần biểu diễn này, tôi tự tin sẽ diễn tốt!]

 



 

[Tôi cũng có một khán giả nhỏ đặc biệt, thật sự rất ấm áp, mỗi ngày đều đến xem tôi tập luyện, nó yêu tôi, thật đấy!]

 



 

[Thật ra, tôi cũng có một khán giả...]

 



 

[Tôi cũng vậy...]

 



 

[Khán giả nhỏ của chúng ta, không phải là cùng một con chứ?]

 



 

[Không thể nào, nó sẽ không đối xử với tôi vậy đâu, nó nói tiết mục của tôi là hay nhất!]

 



 

Tiêu Hòa: [....]

 



 

Đây là hiện trường lật xe của một con ch.ó lăng nhăng sao?

 



 

Thấy những tin nhắn này, cô lập tức nhớ lại cảnh William nhiệt tình cổ vũ từng nhân viên ở mỗi cầu thang lúc nãy.

 



 

Cười c.h.ế.t mất, không có bữa ăn nào là miễn phí.

 



 

Sự tự tin của toàn thể nhân viên công ty tăng lên, cân nặng của William cũng tăng vọt.

 



 

Là phụ huynh của chú chó lăng nhăng, Tiêu Hòa lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy có chút áy náy với mọi người.

 



 

Cô nhanh chóng soạn một tin nhắn:

 

[Chú ý! Chú chó tâm cơ này hiện đang trong quá trình giảm cân, mỗi ngày đều ăn hết đồ ăn mới ra khỏi cửa, cho dù nó làm nũng lăn lộn, mọi người cũng đừng cho nó ăn. Hôm nay nó đã ăn từ tầng 10 đến tầng 21, ăn hết 11 bữa, mỗi lần đều dùng cùng một chiêu trò, hãy nhìn rõ bộ mặt của nó, đừng dễ dàng bị lừa!]

 



 

Bên dưới là một bức ảnh William chột dạ co rúm trên ghế sofa.

 



 

Ngay khi tin tức này được đăng tải, cả Giải Trí Lam Tinh đều chấn động.

 



 

[Cái gì? Nó còn có người phụ nữ khác ngoài tôi sao? Vỗ tay, xoay vòng, xoa đầu, chẳng phải đều là độc quyền của tôi sao?]

 



 

[Quy trình thực sự giống hệt nhau... Lúc nó đến tìm tôi cũng là những động tác này, còn nói tiết mục của tôi là tiết mục hay nhất năm nay.]

 



 

[Nó cũng nói với tôi như vậy!]

 



 

[Đã từng thấy tra nam, lần đầu tiên thấy tra cẩu!]

 



 

[Sập phòng rồi, mỗi lần nó đến tìm tôi đều đói meo, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi cho ăn...]

 



 

[Tôi tưởng trong lòng nó chỉ có mình tôi, không ngờ hậu cung ba nghìn, ai cũng có phần?]

 



 

[Chó có tâm địa xấu gì chứ? Nó chỉ muốn ăn thêm vài bữa thôi mà.]

 



 

[Quá lăng nhăng rồi! Tiêu Hòa, nuôi con ch.ó như vậy để làm gì? Tặng đi, để tôi nuôi.]

 



 

Tiêu Hòa: [?]

 



 

Tiêu Hòa: [Sau này mọi người phải chống lại cám dỗ, bất kể William làm nũng thế nào, cũng không được cho nó bất cứ thứ gì.]

 



 

Các nhân viên khác:

 



 

[Tôi sợ tôi không chịu nổi...]

 



 

[Bây giờ nó tròn vo, trông đáng yêu hơn rồi.]

 



 

[Đúng vậy, ai mà chịu nổi chứ! Nó thậm chí còn vỗ tay cho tôi nữa!]

 



 

Tiêu Hòa: [...]

 



 

Đây chính là những nhân viên mà công ty tự hào là bình tĩnh và tự chủ sao?

 



 

Mới có mấy ngày đã bị William lừa đến mức ngoan ngoãn nghe lời.

 



 

Tiêu Hòa quay đầu nhìn William đang nằm trên ghế sofa, vẻ mặt vô tội.

 



 

"Mày không thể tiếp tục ở lại công ty nữa rồi, bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục huấn luyện đi."

 





 

William nghiêng đầu, có vẻ hơi khó hiểu.

 



 

Tiêu Hòa: "Là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, mày biểu diễn một tiết mục trong buổi đánh giá cuối năm, có gì quá đáng không?"

Mỗi lần vào đoàn phim mới, Tiêu Hòa đều sẽ huấn luyện đặc biệt cho nghệ sĩ, nhưng vì tăng cân mà bị đưa về trại huấn luyện, William vẫn là người đầu tiên.

 



 

Ngày đầu tiên bắt đầu huấn luyện, nó đã bị những người khác cười nhạo không thương tiếc.

 



 

William còn tức giận thở hổn hển, rất không phục, nhe răng trừng bọn họ.

 



 

Trước đây nó nhe răng, có thể dọa cho tất cả mọi người khiếp sợ, bây giờ nhe răng, phối hợp với khuôn mặt tròn vo, lại không có chút sức răn đe nào.

 



 

"Không những không đáng sợ, còn có chút đáng yêu."

 



 

William gầm gừ nửa ngày, thấy Hoắc An và những người khác đứng im như núi, cả con ch.ó gần như hóa đá, bị đả kích nặng nề, quay đầu chui vào lòng Tiêu Hòa tìm an ủi.

 



 

Nó tung hoành ngang dọc lâu như vậy, từng bao giờ chịu ấm ức như thế này?

 



 

Tiêu Hòa xoa xoa cái đầu tròn vo của nó.

 

"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày chạy mười cây số, hôm nay bọn họ không thèm để ý đến mày, ngày mai để bọn họ phải ngước nhìn."

 



 

Nghe vậy, William vẫy đuôi, ánh mắt trở nên kiên định, nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng cây.

 



 

Bây giờ nó tuy đã béo tròn nhưng động tác vẫn rất linh hoạt, chỉ là dáng chạy rất giống một viên bánh trôi.

 



 

Tiêu Hòa quay đầu nhìn Hoắc An và những người khác.

 



 

"Các cậu tiếp tục chuẩn bị cho kỳ đánh giá cuối năm, sắp xếp xong thì theo sau."

 



 

Nói xong, nhanh chóng đuổi theo hướng William.

 



 

Câu nói này lại khiến bốn người ở lại chìm vào đau khổ, thẫn thờ nhìn nhau.

 



 

"Các cậu định biểu diễn tiết mục gì?" Ôn Khả Khả hỏi.

 



 

Ba người nhìn nhau, lắc đầu, lo lắng.

 



 

"Chưa có."

 



 

"Đội trưởng không cho chúng tôi biểu diễn dùng n.g.ự.c đập vỡ đá, tôi chỉ có chút tài nghệ này, không đập đá còn có thể đập cái gì? Đập người sao?"

 



 

"Đội trưởng còn không cho tôi xin nghỉ."

 



 

Nghe những lời này, Ôn Khả Khả khinh thường liếc nhìn bọn họ, ngẩng cằm, đắc ý nói: "Tôi đã nghĩ ra rồi."

 



 

Ba người kinh ngạc nhìn cô ấy, cười cười.

 



 

"Tiết mục gì? Hay là chúng tôi biểu diễn chung với cô?"

 



 

Ôn Khả Khả lắc đầu: "Không được, đàn ông chỉ ảnh hưởng đến màn trình diễn của tôi."

 



 

"..."

 



 

Nghe vậy, ba người càng sốt ruột.

 



 

Kỳ đánh giá cuối năm sắp đến, những người khác đều đã lần lượt xác định tiết mục, còn bọn họ vẫn chưa định được.

 



 

Đang khó xử, Ôn Khả Khả nói: "Nếu các cậu thực sự không có cách nào, có thể lập thành đội nghĩ ra một tiết mục, có lẽ sẽ đơn giản hơn. Nghe nói mỗi năm vào kỳ đánh giá cuối năm, dựa theo màn trình diễn của nghệ sĩ, người đại diện của công ty đều sẽ âm thầm so tài. Đừng quên, chúng ta đại diện cho Tiêu Hòa."

 



 

Nói xong, đeo tạ, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Tiêu Hòa và William.

 



 

Ba người nhìn nhau, đều nhất trí lập thành một đội.

 



 

"Vậy chúng ta biểu diễn tiết mục gì?"

 



 

"Nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, phải mang vinh quang về cho Tiêu Hòa."

 



 

Ba người vừa nói vừa tụm lại một chỗ thì thầm bàn bạc.

 



 

Kỳ đánh giá cuối năm của Giải Trí Lam Tinh, mặc dù gọi là cuối năm nhưng thực ra không diễn ra vào cuối năm.

 



 

Vì từ tháng mười một trở đi, cả phim điện ảnh lẫn phim truyền hình đều sẽ lần lượt ra mắt, còn có đủ loại tiệc rượu lớn nhỏ, thịnh huống như vậy sẽ kéo dài đến tháng ba năm sau, nghệ sĩ căn bản không có thời gian rảnh.

 



 

Để phối hợp với lịch trình như vậy, kỳ đánh giá cuối năm thường được tiến hành vào đầu tháng mười một.

 



 

Trong khoảng thời gian này, khối lượng công việc của cả nghệ sĩ lẫn nhân viên đều sẽ giảm bớt rất nhiều, vừa chuẩn bị biểu diễn, vừa dưỡng sức chuẩn bị cho sự bận rộn sau này.