Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 359



Hạ Tri Nam cúi đầu, vậy mà lại run rẩy, dường như rất sợ Tiêu Hòa.

 



 

"Em không sao..."

 



 

Giọng cậu bé nhỏ như tiếng muỗi kêu, vội vàng nói một câu, sau đó lập tức giật tay Tiêu Hòa ra bỏ chạy.

 



 

Tiêu Hòa còn muốn đuổi theo nhưng bị đạo diễn gọi lại.

 



 

"Tiêu Hòa, cô xem thử cảnh quay hôm nay có cảnh nào không thể phát sóng không?"

 



 

Nghe vậy, cô đành phải từ bỏ ý định đuổi theo Hạ Tri Nam, quay trở lại xe phát sóng, trên màn hình đang phát cảnh quay được hôm nay.

 



 

Sau khi thêm bộ lọc, Hạ Tri Nam trông giống hệt như trước, đứng cùng Thi Ánh Đan, mẹ con dựa vào nhan sắc mà g.i.ế.c tứ phương, khiến người ta mãn nhãn.

 



 

Sau khi qua bàn tay thần thánh của biên tập viên, hai người hoàn toàn là một cặp mẹ con yêu thương nhau, tình cảm sâu đậm.

 



 

Sự kết hợp giữa đứa con trong mơ và người mẹ xinh đẹp động lòng người, không trách mới chỉ phát sóng hai tập, hai người đã trở thành một trong những cặp khách mời có lượng người hâm mộ cao nhất trong Món Quà Của Thượng Đế.

 



 

Buổi ghi hình hôm nay khá đơn giản, hai người ăn cơm xong thì về nhà, trước tiên đọc sách trong phòng khách, sau đó ra vườn trồng rau, đến khi trời tối thì ăn cơm, hai mẹ con cùng nhau xem phim hoạt hình, sau đó chơi trò chơi.

 



 

Rất nhanh, buổi ghi hình hôm nay dần đi đến hồi kết.

 



 

Tiêu Hòa kiên nhẫn kiểm tra từng cảnh quay, nhưng lông mày lại từ từ nhíu lại.

 



 

Thấy biểu cảm của cô, đạo diễn có chút căng thẳng.

 



 

"Thế nào? Có vấn đề gì không?"

 



 

Tiêu Hòa: "Tôi phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng."

 



 

Nghe vậy, cả xe đều hoảng hốt, vội nhìn Tiêu Hòa, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.

 



 

"Cái gì?"

 



 

Tiêu Hòa chỉ vào Hạ Tri Nam đang xem phim hoạt hình trên màn hình: "Các anh không phát hiện ra Hạ Tri Nam hình như chưa từng làm bài tập sao?"

 



 

Nhân viên công tác đang căng thẳng, lo lắng công việc của họ xảy ra sai sót: ?

 



 

Ai nấy cũng ngẩn người.

 



 

Nhân viên tròn mắt nhìn Tiêu Hòa, nghi ngờ mình nghe nhầm.

 



 

"Cái gì?"

 



 

Tiêu Hòa nghiêm túc nói: "Hạ Tri Nam năm nay chín tuổi, có lẽ còn đang học lớp bốn, sau lớp bốn phải chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp, đó là kỳ thi lớn đầu tiên trong đời cậu bé, vậy tại sao không thấy cậu bé làm bài tập?"

 



 

"Á? Cô muốn nói là chuyện này sao?"

 



 

Biểu cảm của đạo diễn có chút khó tả.

 



 

Chúng tôi đang nói về hiệu ứng của chương trình, cô lại nói con nít làm bài tập quá ít.

 



 

Mọi người đang hỏi cô Hạ Tri Nam có thể nổi tiếng hay không, cô lại lo cậu bé có thi được vào trường cấp hai tốt hay không.

 



 

Còn tưởng là chuyện gì lớn, chẳng phải chỉ là không làm bài tập sao?

 



 

Trong giới giải trí có rất nhiều sao nhí không đi học, không làm bài tập nhiều lắm, nổi tiếng phải nhân sớm, học sau này vẫn có thể học, nhưng cơ hội bạo hồng nếu bỏ lỡ thì không còn nữa.

 



 

Tiêu Hòa nhìn người trên màn hình: "Hay là do bài tập quá ít."

 



 

Đạo diễn bị câu nói này làm nghẹn họng.

 

"..."

 



 

Đến lúc này rồi, ai còn để ý đến việc làm bài tập?

 



 

Nhưng dù vậy thì biểu cảm của Tiêu Hòa cũng rất kiên định, quay ngoắt người đi ra ngoài.

 



 

"Cô định làm gì?"

 



 

"Để tránh Hạ Tri Nam trở thành học sinh kém, tôi đi tìm cho cậu bé hai quyển vở bài tập."

 



 

Nói xong, không ngoảnh đầu lại rời khỏi xe phát sóng.

 



 

Những nhân viên công tác còn lại nhìn nhau.

 





 

"Cô ta sẽ không thực sự đi tìm vở bài tập chứ?"

 



 

"Người đại diện còn quản cả chuyện này sao?"

Tìm vở bài tập, Từ Nhất Chu có kinh nghiệm.

 

Tiêu Hòa hỏi một tiếng, cậu ta lập tức đưa đến một thùng.

 



 

Rất nhanh, đạo diễn còn đang trong xe phát sóng bàn bạc về công việc ghi hình thì thấy Tiêu Hòa ôm một thùng lớn đi ngang qua trước ống kính.

 



 

Cái thùng lớn đó, gần như che kín cả người cô.

 



 

Tất cả mọi người đều giật mình.

 



 

"Cái này là hai quyển á?"

 



 

"Nhất thời không phân biệt được Tiêu Hòa rốt cuộc là đang quan tâm Hạ Tri Nam, hay là có thù với cậu bé."

 



 

Trong màn hình, Tiêu Hòa ôm một thùng sách đến trước phòng Hạ Tri Nam, gõ cửa, rất nhanh bên trong truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

 



 

Cửa vừa mở, Hạ Tri Nam lấm la lấm lét đứng bên trong, vừa nhìn thấy Tiêu Hòa thì biểu hiện ra căng thẳng.

 



 

"Chị mang đến cho em một món quà."

 



 

Nghe vậy, mắt Hạ Tri Nam sáng lên, đầy chờ mong nhìn đồ vật trong tay Tiêu Hòa.

 

"Tặng em sao?"

 



 

Tiêu Hòa gật đầu, đi vào đặt thùng lên bàn, vừa mở ra, Hạ Tri Nam thò đầu nhìn vào bên trong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

 



 

Khuôn mặt đứa trẻ vốn đã tái nhợt vì bệnh, bây giờ trông xám xịt như thể bị đả kích lớn.

 

Chỉ thấy trong cái thùng lớn đó, vậy mà toàn bộ đều là các loại vở bài tập.

 



 

Tên của các vở bài tập cũng rất đơn giản thô bạo, mấy chữ to đập vào mắt: "Một quyển bài tập có thể khiến trẻ con khóc thét"

 



 

Khóc thét...

 



 

Thậm chí còn không cần che giấu chút nào sao?

 



 

Hạ Tri Nam lấy từng quyển vở bài tập ra, chất thành một ngọn núi nhỏ trên bàn, tủi thân đến mức sắp khóc.

 



 

"Cảm ơn chị, em vui lắm."

 



 

Vừa nói, vừa nước mắt lưng tròng.

 



 

Nhân viên công tác nhìn thấy cảnh này đều đau lòng cho cậu bé, nhưng Tiêu Hòa vẫn mặt không đổi sắc.

 



 

"Vui thì nhanh bắt đầu làm đi."

 



 

Hạ Tri Nam ngẩn người, có chút bất lực.

 

"Bây giờ làm sao ạ?"

 



 

Tiêu Hòa gật đầu, lấy một cái ghế ngồi bên cạnh, nhàn nhã quan sát.

 



 

"Chị ngồi bên cạnh, nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi chị."

 



 

Thấy vậy, Hạ Tri Nam đành phải mở vở bài tập, nghiêm túc bắt đầu làm bài.

 



 

Vừa làm được một nửa, Thi Ánh Đan đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Đến lúc này rồi mà cô còn bắt thằng bé làm bài tập?"

 



 

"Học sinh không làm bài tập thì làm gì?" Tiêu Hòa hỏi ngược lại.

 



 

Thi Ánh Đan chỉ vào tin nhắn trên điện thoại.

 

"Cô không biết Hạ Tri Nam bây giờ nổi tiếng thế nào đâu! Thằng bé có thể ra mắt với tư cách là ngôi sao nhí, nhân cơ hội tốt này nên đi đóng phim truyền hình, kiếm thật nhiều tiền, còn học hành gì nữa? Không biết cô có phải là người đại diện không nữa."

 



 

Vừa nói, vừa bất mãn liếc Tiêu Hòa một cái.

 

Lúc đầu nghe nói Tiêu Hòa sẽ đến dẫn dắt cô ta, Thi Ánh Đan mừng rỡ khôn xiết, cảm thấy cơ hội để mình nổi tiếng đã đến.

 



 

Nhưng không ngờ, mấy ngày nay Tiêu Hòa không những không có động thái gì, mà còn luôn nửa đường phá bĩnh.

 



 

Tiêu Hòa vẫn bình tĩnh như không.

 



 

"Không làm bài tập, khai giảng thì giải thích với giáo viên thế nào?"

 



 

Nghe vậy, Thi Ánh Đan đắc ý cười nói: "Tôi có tầm nhìn xa trông rộng, trước khi chương trình bắt đầu ghi hình đã xin phép nghỉ học cho cậu bé, lúc đầu tôi đã thấy chắc chắn cậu bé sẽ nổi tiếng, đúng là tôi đoán đúng mà! Từ nay về sau, Hạ Tri Nam phải đi đóng phim, không có thời gian đến trường nữa."

 



 

Cô ta kích động lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo của Hạ Tri Nam, hận không thể lập tức đưa đứa trẻ đến phim trường.