Ăn no uống đủ, hai đứa trẻ bụng no căng, bắt đầu buồn ngủ.
Nhà Tiêu Hòa thiết kế rất ấm cúng, cộng thêm môi trường sáng sủa, ăn no uống đủ càng làm người ta buồn ngủ.
Hạ Tri Nam vừa rồi còn nói ăn xong sẽ đi ngay, lúc này đã ngồi trên ghế sô pha gật gù.
Đợi Tiêu Hòa tiễn Giang Diệp đi, sau khi trở lại phòng khách, thấy hai đứa trẻ đã dựa vào nhau ngủ say, trên khuôn mặt giống hệt nhau nở nụ cười hạnh phúc.
Cô cẩn thận đưa hai đứa trẻ về phòng, khép hờ cửa, trở lại phòng khách mở điện thoại ra xem, sự thật về cặp song sinh được làm rõ trong chương trình sáng nay, bây giờ đã tràn ngập trêm mạng.
Thực ra trước đó, Hạ Tri Nam thường xuyên lên chương trình, còn vì thế mà ngất xỉu, đã có người bất mãn với hành động của Thi Ánh Đan.
Không ngờ bên trong lại còn ẩn chứa bí mật như vậy.
Trên mạng tràn ngập những lời thương xót đứa trẻ và mắng chửi Thi Ánh Đan.
[Nghe nói sau khi ghi hình xong cô ta còn muốn chạy, bị khán giả tại trường chặn lại đánh một trận, thật kích thích! Tôi hận, lúc đó nếu tôi ở đó, tôi cũng phải đập vỡ đầu chó của cô ta!]
[Đừng nói bậy, khán giả làm sao có thể đánh khách mời? Vết thương trên người cô ta không phải do chân trái vướng chân phải, tự mình ngã sao?]
[Hahaha đáng đời!]
[Trước đây liều mạng để Hạ Tri Nam lên chương trình, cô ta thiếu chút nữa đã viết hai chữ "tham tiền" lên mặt.]
[Thương hai đứa nhỏ, may mà gặp được Tiêu Hòa.]
.....
Đang lướt xem, điện thoại đột nhiên reo lên, hóa ra là cô giáo của cô nhi viện Nắng Mai gọi đến.
"Tôi vừa xem tin tức, những gì nói trên đó đều là thật sao? Dạo này Tiểu Bắc vẫn luôn ở cùng Tiểu Nam sao?"
Cô giáo kinh ngạc không thôi.
Trước đó, họ vẫn luôn cho rằng anh trai Hạ Tri Bắc sống hạnh phúc vui vẻ trong gia đình nhận nuôi ở thành phố H.
Không ngờ sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Tiêu Hòa: "Đúng vậy, tôi đã đến tận nhà nhận nuôi để xem, họ muốn trả lại nhưng lại lo lắng đến danh tiếng của mình, trực tiếp vứt bỏ Hạ Tri Bắc để cậu bé tự mình trở về."
Nghe vậy, cô giáo càng thương xót cho hai anh em.
"Đều tại tôi, nếu cô nhi viện làm việc cẩn thận hơn thì đã không xảy ra chuyện này rồi."
"Cô không cần tự trách mình, đây là lỗi của người nhận nuôi." Tiêu Hòa an ủi.
Cô nhi viện Nắng Mai tiếp nhận trẻ mồ côi của một vài thành phố lân cận, từ lâu đã quá tải, mấy chục đứa trẻ nhưng chỉ có bốn cô giáo, gọi điện gia đình hỏi thăm đúng giờ đã là làm hết sức rồi.
Chỉ trách người nhận nuôi trở mặt, vì danh tiếng mà không màng đến sự an toàn của đứa trẻ.
Tiêu Hòa lại nói: "Đúng rồi cô giáo, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô một số tài liệu, mong cô có thể hủy bỏ quan hệ nhận nuôi của Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam với người nhận nuôi."
"Được, loại người đó căn bản không xứng nhận nuôi trẻ con!"
Cô giáo tức giận nói xong, lại hỏi: "Có phải sẽ đưa hai đứa về cô nhi viện không?"
"Tôi muốn để hai đứa ở lại đây."
"Cô muốn nhận nuôi hai đứa?" Cô giáo rất bất ngờ.
Tiêu Hòa: "Tôi muốn trở thành người giám hộ của hai đứa trước, hai năm sau có thể xin nhận nuôi."
"Được thì được nhưng mà... Một lúc chăm sóc hai đứa trẻ, cô có chấp nhận được không?" Cô giáo lo lắng hỏi.
Đa số người nhận nuôi chỉ muốn nhận nuôi một đứa trẻ, hai đứa trẻ sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho gia đình, cho nên trẻ song sinh thường là những đứa khó được nhận nuôi nhất.
Tiêu Hòa là một cô gái trẻ chưa lập gia đình, lại nhận nuôi hai đứa trẻ, dù là về sức lực hay kinh tế đều sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn.
"Những điều này đối với tôi đều không thành vấn đề, cô cứ yên tâm." Tiêu Hòa trực tiếp nói.
Dù sao cũng là chăm trẻ con.
Cũng không phải lần đầu tiên.
Cô bây giờ cũng đang nuôi mấy đứa.
Nếu tính tuổi tâm lý, chưa chắc ai lớn hơn ai.
Nghe vậy, cô giáo thở phào nhẹ nhõm.
"Được, tôi sẽ giúp cô làm thủ tục."
Thương lượng xong công việc tiếp theo, Tiêu Hòa cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy ngoài cửa phòng làm việc khép hờ có một cái bóng nhỏ lén lút.
Cô nhẹ nhàng đi tới, ầm một cái kéo cửa ra.
Hạ Tri Nam đang đứng ở cửa nghe cô gọi điện thoại, lúc này bị bắt quả tang, lập tức hoảng hốt, sợ hãi xoay người chạy vào phòng.
Tiêu Hòa đuổi theo, thấy cậu bé xông vào phòng bắt đầu gọi anh trai vẫn đang ngủ, sau đó tự mình thu dọn đồ đạc.
"Chúng ta đi thôi." Cậu bé nghiêm túc nói.
Nghĩ đến việc mình ăn cơm xong lại ngủ quên ở nhà Tiêu Hòa, mặt Hạ Tri Nam đỏ bừng, nhưng động tác trên tay không dừng lại.
Tiêu Hòa không tiến lên ngăn cản, chỉ nói: "Lát nữa hai đứa không đi công ty với chị sao?"
Hai đứa trẻ nghi hoặc nhìn cô.
Tiêu Hòa: "Trước đây hai đứa lên chương trình đều có thù lao, nhưng đã bị Thi Ánh Đan lấy cọc, phần còn lại, hai đứa không muốn lấy về sao?"
Nghe vậy, Hạ Tri Nam do dự.
Cậu bé nhìn anh trai vẫn còn ngái ngủ, cuối cùng mới gật đầu.
"Lấy tiền xong bọn em sẽ đi."
Nói xong, vác ba lô lên vai, kéo anh trai dậy.
"Đi thôi."
Nhìn đứa trẻ nghiêm túc, không hiểu sao lại có cảm giác rất đáng yêu, đôi má ửng hồng khiến cậu bé cực kỳ có sức sống, không còn tái nhợt như trước.
Hạ Tri Nam nói: "Anh, em vừa nghe thấy Tiêu Hòa gọi điện thoại, chị ấy muốn nhận nuôi chúng ta."
Mắt anh trai sáng lên, vô cùng kích động.
"Thật sao?! Vậy sau này chúng ta có thể ở cùng nhau rồi!"
Hạ Tri Nam không nói gì.
Lúc trước Thi Ánh Đan nói muốn nhận nuôi cậu bé cũng tỏ ra rất thân thiết, ấm áp như một người mẹ, nhưng sau khi kiếm được tiền, lập tức như biến thành một người khác.
Ai biết được Tiêu Hòa có phải cũng như vậy không?
Người lớn đều không đáng tin.
Tất cả những người nhận nuôi mà cậu bé và anh trai gặp đều như vậy.
Lúc này, Tiêu Hòa đã lấy được tài liệu mình muốn, vẫy tay với hai đứa trẻ.
"Xuất phát thôi."
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, lúc này mới chịu đi ra.
Lúc này đã là buổi chiều, tin tức về cặp song sinh đã truyền khắp mạng, hai đứa trẻ vừa bước vào Giải Trí Lam Tinh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Em trai Hạ Tri Nam mặt mũi nhíu chặt, biểu cảm nghiêm túc, một tay nắm tay anh trai, trên vai còn vác một cái ba lô nhỏ.
Hai khuôn mặt giống hệt nhau xuất hiện cùng nhau, trong nháy mắt tạo nên hiệu ứng kinh ngạc 1+1>2, hiệu ứng gây ra như thể minh tinh hạng A xuất hiện.
Tiêu Hòa trực tiếp dẫn hai đứa trẻ lên tầng cao nhất tìm tổng giám đốc.
Lúc này tổng giám đốc đang ngồi trong văn phòng xem phát lại của Nhân Gian Có Chân Tình, người đàn ông cường tráng hơn bốn mươi tuổi, xem đến mức nước mắt lưng tròng, cầm khăn tay nhỏ liên tục lau mắt.