Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 394



Cô bé đứng đầu tiên buộc tóc đuôi ngựa, tay còn dắt một đứa trẻ hai ba tuổi.

 



 

"Đợi lương thực, đợi quần áo, đợi bánh ngọt, đợi rất nhiều quà!"

 



 

Nói đến cuối cùng, cô bé vui vẻ dang rộng hai tay, mắt đầy mong đợi.

 



 

Tiêu Hòa ngẩn người.

 



 

"Ai nói với các em là có quà?"

 



 

Cô chưa từng nghe nói đến chuyện này.

 



 

"Là Tiểu Nam và Tiểu Bắc ạ."

 



 

Cô gái chỉ tay về phía Hạ Tri Nam và Hạ Tri Bắc, vui vẻ nói: "Các bạn ấy nói, chỉ cần quay xong quảng cáo là có thể nhận được rất nhiều đồ, có quần áo, có gạo và mì, sau này không còn phải lo không có cơm ăn nữa."

 



 

Cả đoàn làm phim nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía hai anh em.

 



 

Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam đều ngơ ngác.

 



 

"Đúng rồi ạ."

 



 

"Chị Tiêu Hòa nói, đợi quay xong quảng cáo sẽ có người quyên góp đồ, sẽ có rất nhiều quà được gửi đến, các bạn nhỏ ở đây sẽ không phải chịu khổ nữa."

 



 

Nghe vậy, sắc mặt của mọi người trở nên khó xử.

 



 

Thảo nào mấy ngày nay, bọn trẻ trong làng luôn tích cực giúp đỡ, vừa khuân vác đồ đạc lại vừa nấu cơm.

 



 

Không ngừng giúp đỡ còn luôn miệng hỏi bao giờ thì quảng cáo quay xong.

 



 

Thì ra, chúng đang chờ chuyện này.

 



 

Tào Chính Bình cau mày nói: "Nói thì đúng, nhưng không phải quay xong là có ngay được. Bây giờ chỉ mới quay xong một phần, còn chưa xử lý hậu kỳ, ít nhất phải đợi đến khi phát sóng một thời gian sau mới có thể có người quyên góp."

 



 

Hạ Tri Bắc không hiểu.

 



 

"Phải bao lâu ạ?"

 



 

"Theo kinh nghiệm trước đây, từ khi quyên góp đến khi thống kê, mua vật tư rồi vận chuyển đến đây, ít nhất cũng phải mất nửa tháng."

 



 

Nghe vậy, hai anh em ngạc nhiên trừng to mắt.

 



 

"Nửa tháng? Vậy các bạn nhỏ phải làm sao?"

 



 

Từ hôm kia, chúng đã bắt đầu mong chờ, cho nên hôm nay mới tập trung ở đầu làng, vì chúng tin chắc rằng quảng cáo quay xong sẽ có đồ được gửi đến.

 



 

Có quần áo mới, còn có đồ ăn.

 



 

Lúc này, chúng đứng cạnh nhau, dùng giọng trẻ con phấn khích đoán già đoán non.

 



 

"Không biết sẽ gửi quà gì đến nhỉ?"

 



 

"Em muốn trứng gà! Trứng gà là thứ ngon nhất trên đời!"

 



 

"Em muốn một giỏ trứng gà, tặng hết cho bố trưởng làng! Chắc chắn bố sẽ rất vui!"

 



 

.......

 



 

Trứng gà dường như là thứ xa xỉ nhất mà chúng có thể nghĩ đến, chỉ vài quả trứng gà thôi cũng đủ khiến chúng vui mừng khôn xiết.

 



 

Thấy cảnh này, cả đoàn làm phim càng thêm nặng lòng.

 



 

"Phải làm sao bây giờ? Không thể nói với bọn trẻ là hôm nay sẽ không có vật tư được gửi đến chứ?"

 



 

Nghe vậy, mọi người đều im lặng.

 



 

Một lúc sau, Tào Chính Bình cắn răng nói: "Nghĩ cách đi, cố gắng kiếm ít đồ gửi vào, không thể để bọn trẻ thất vọng."

 



 

Những người khác nghe vậy, đều gật đầu.

 

"Tôi cũng đi!"

 



 

"Mọi người gọi điện hỏi thăm đi, chúng ta có nhiều người như vậy, tôi không tin là không kiếm được gì!"

 



 

.......

 



 

Tất cả mọi người đều xắn tay áo, làm việc trong giới giải trí nhiều năm, tìm người gửi ít đồ hẳn là dễ như trở bàn tay.

 



 

Tiêu Hòa nhìn nhân viên công tác đang gọi điện thoại kêu gọi mọi người, nhíu mày suy nghĩ.

 



 

Quà sao?

 



 

Gạo, bột mì, quần áo.....

 



 

Những thứ này cô đều có.

 



 



Lúc này, Hạ Tri Bắc nhẹ nhàng kéo áo cô, trong mắt đầy lo lắng và hối hận.

 



 

"Chị ơi, chúng em có nói sai không?"

 



 

"Nếu hôm nay không có gì được gửi đến, liệu các bạn ấy có buồn không?"

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa quay đầu nhìn mấy đứa trẻ ở đầu làng, hàng chục đôi mắt đang dõi mắt về phía cuối con đường.

Đây có lẽ là điều ước lớn nhất của chúng từ khi sinh ra.

 



 

"Sẽ có quà được gửi đến."

 



 

Cô trả lời, giao hai đứa trẻ cho đạo diễn trông nom, dặn dò: "Nói với mọi người, quà hôm nay nhất định sẽ được gửi đến."

 



 

Giọng điệu của Tiêu Hòa rất chắc chắn, không chút do dự, như đã hạ quyết tâm.

 

Nhưng Tào Chính Bình vẫn lo lắng.

 



 

"Cô nghĩ ra cách rồi sao?"

 



 

Tiêu Hòa khẽ gật đầu.

 



 

"Trước khi tôi quay lại, không được để một đứa trẻ nào bỏ đi."

 



 

Nói xong, cô nhanh chóng quay người rời đi.

 

Cô bước nhanh dọc theo con đường đầu làng, không lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

 



 

Lúc này, biểu cảm của Tiêu Hòa rất nghiêm túc.

 



 

Cô cứ đi mãi, đến nơi không có người mới dừng lại.

 



 

Sau khi cẩn thận xác định xung quanh không có ai, cô hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay phải lên không trung.

 



 

Không có tiếng động nào, một chiếc xe tải màu đỏ mới tinh bất thình lình xuất hiện trên mặt đường.

 



 

Tiêu Hòa thành thạo mở cửa sau xe, nhảy lên, nhắm mắt bắt đầu kiểm kê vật tư trong không gian.

 



 

May mắn là thời gian gần đây cô liên tục bỏ đồ vào trong, bây giờ trong không gian ngoài gạo và mì cơ bản, còn có rất nhiều rau, thịt và hải sản, số lượng lớn, chủng loại phong phú, không thua kém gì siêu thị lớn.

 



 

Những thứ này vẫn luôn được cất giữ cẩn thận, coi như vật cứu mạng, lúc này đang được Tiêu Hòa lấy ra từng món một.

 



 

Gạo.

 



 

Bột mì.

 



 

Gia vị dầu muối.

 



 

Các loại rau và thịt.

 



 

Sau đó là quần áo, chăn màn và đồ dùng hàng ngày để phòng khi cần.

 



 

May mắn là từ khi nhận nuôi Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, cô lại để thêm một số quần áo trẻ em vào không gian, bây giờ lấy hết ra, đúng lúc có thể dùng tới.

 



 

Còn có trứng gà mà bọn trẻ muốn nhất.

 



 

.....

 



 

Rất nhanh, chiếc xe tải chở mười tấn dần được lấp đầy, vật tư trong không gian cũng giảm đi rõ rệt.

 



 

Nếu là trước đây, Tiêu Hòa thấy vật tư không đủ, chắc chắn sẽ bồn chồn, nhưng bây giờ cô lại thở phào nhẹ nhõm.

 



 

May mà cô thích tích trữ đồ đạc, nếu không hôm nay sẽ làm bọn trẻ thất vọng rồi.

 



 

Cô vừa nghĩ vừa giơ tay phải lên, lại nhét thêm mấy thùng kẹo và đồ ăn vặt vào góc, cuối cùng mới hoàn thành xong công cuộc chất đồ.

 



 

Tiêu Hòa hài lòng nở một nụ cười nhạt, nhanh chóng lên xe nổ máy, lái xe từ từ tiến về phía làng trẻ mồ côi.

 



 

Lúc này, tất cả mọi người trong đoàn làm phim vẫn đang bận rộn gọi điện.

 



 

Nhưng đây là một ngôi làng miền núi hẻo lánh, ở đây, những mối quan hệ mà mọi người tự hào dường như không còn tác dụng.

 



 

Có thể nghe thấy tiếng mọi người lo lắng gọi điện khắp nơi.

 



 

"Cái gì? Hôm nay không gửi được sao? Trước đây anh không phải nói là nhà anh có thể gửi đồ đi khắp cả nước à?"

 



 

"Ngày mai gửi? Ngày mai thì không kịp rồi!"

 



 

"Thực sự không đến được sao? Mấy đứa trẻ đều đang chờ kia kìa, tôi sắp khóc đến nơi rồi, gửi đại thứ gì đó cũng được, một ổ bánh mì, một quả trứng, đều được!"

 



 

"Tôi có thể không sốt ruột sao? Nếu anh ở đây, anh còn sốt ruột hơn tôi!"

 



 

Một lúc sau, các nhân viên công tác lần lượt thất vọng trở về, lắc đầu với đạo diễn.

 



 

"Không có cách nào, nơi này quá hẻo lánh, hôm nay không có ai có thể gửi đến được."

 



 

"Ngay cả đến thị trấn gần nhất cũng phải mất ít nhất hai giờ lái xe, đợi mua đồ về thì đã là nửa đêm."

 



 

"Đạo diễn, nếu không được thì nói rõ với bọn trẻ là hôm nay không nhận được, nửa tháng nữa chắc chắn sẽ có! Bọn trẻ nhất định sẽ hiểu."