Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 457



Đó là gậy cổ vũ của Tống Phi Quang.

 



 

Ánh mắt Tiêu Hòa nheo lại, nở nụ cười dịu dàng như nắng mai với cô bé trước mắt.

 

"Em gái nhỏ, em tên gì?"

 



 

Cô bé cười trả lời: "Du Nhạc Nhạc ạ."

 



 

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiêu Hòa càng rạng rỡ, lấy từ trong túi xách ra một cuốn sổ xin chữ ký.

 



 

"Chị có chữ ký của Hoắc An, Từ Nhất Chu, Tống Phi Quang... tất cả nghệ sĩ dưới trướng chị đều có hết, chị tặng em, em có thể giúp chị một việc được không?"

 



 

Nói rồi, cô lật mở cuốn sổ xin chữ ký, cho cô bé xem những chữ ký bên trong, thậm chí còn có bốn dấu chân của William!

 



 

Mắt Du Nhạc Nhạc sáng lên.

 



 

Bàn bạc xong đối sách, Tiêu Hòa không còn muốn gặp Du Âm nữa, tiễn Du Nhạc Nhạc về nhà xong thì trực tiếp lên xe, nở nụ cười nhẹ nhõm.

 



 

"Không ngờ con gái Du Âm lại là fan của Tống Phi Quang, chỉ cần nói một câu đã đồng ý yêu cầu của tôi rồi."

 



 

Nhân viên công tác đi theo, ngồi trên ghế lái sợ đến run rẩy.

 



 

"Chị xác định không phải là bị chị dọa à?"

 



 

Tiêu Hòa:?

 



 

Nhân viên công tác căng thẳng nói: "Chị Tiêu Hòa, nụ cười của chị vừa nãy rất giống với nụ cười của đại ác nhân chuyên dụ dỗ trẻ em chưa hiểu chuyện."

 



 

Ba ngày sau, trận chung kết Ca Sĩ Sáng Tác chính thức diễn ra.

 



 

Để có thể chứa được nhiều người hâm mộ hơn, ê-kíp chương trình đã cố ý đổi sang một phòng thu lớn hơn, từ một tuần trước đã bắt đầu tuyên truyền trên các nền tảng lớn.

 



 

Trận chung kết bắt đầu từ 7 giờ tối nhưng từ lúc trời còn chưa tối, bên ngoài đài truyền hình đã chật kín người, tất cả đều đến để xem cuộc thi.

 



 

Không ít khán giả trên tay cầm biểu ngữ và gậy cổ vũ, nhiệt tình thảo luận về cuộc thi sắp diễn ra.

 



 

So với bên ngoài thì hậu trường cuộc thi cũng căng thẳng không kém.

 



 

Các thí sinh tranh thủ thời gian cuối cùng để tổng duyệt và chuẩn bị, nhân viên công tác thì căng mình ra, liên tục đối chiếu lại quy trình làm việc với nhau, mong muốn buổi phát sóng trực tiếp hôm nay không bị trục trặc.

 



 

Ngoài nhân viên công tác thông thường, nhân viên hậu kỳ và biên tập viên cũng đã có mặt.

 



 

Họ cần làm việc tại chỗ, lúc các thí sinh biểu diễn xong thì cắt video biểu diễn đăng lên mạng để quảng bá.

 



 

Trong đám đông, Tiêu Hòa thấy được cây cải trắng nhỏ của mình.

 



 

Giang Diệp là một trong số những biên tập viên đứng đầu trong ngành, cũng được ê-kíp chương trình mượn về để thực hiện công tác biên tập tại chỗ.

 



 

Nhưng hôm nay rõ ràng anh không có trạng thái tốt.

 



 

Đứng giữa đám đông với biểu cảm mệt mỏi, dường như vô cùng uể oải, dưới mắt còn có quầng thâm, trông như bị thứ gì đó giày vò trăm nghìn lần, cả người trông như cây cải trắng quên tưới, héo úa.

 



 

Chỉ mấy ngày không gặp mà người đã thành ra thế này?

 



 

Tiêu Hòa lập tức đi tới, hận không thể lấy hai gáo nước trong không gian tạt cho anh.

 

"Anh không khỏe ở chỗ nào sao? Công việc biên tập mệt lắm à?"

 



 

Thời gian này công ty ngoài Ca Sĩ Sáng Tác ra thì có vẻ như cũng không có hoạt động lớn nào, không cần biên tập viên làm việc, sao lại có thể khiến anh mệt mỏi đến vậy?

 



 

Giang Diệp lắc đầu: "Nếu chỉ biên tập video thôi thì cũng không đến nỗi hành tôi mệt mỏi thế này."

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa càng thêm nghi ngờ, ngữ khí hiếm khi dịu dàng: "Hay là hôm nay anh xin nghỉ về đi?"

 



 

"Không cần đâu, tôi còn chịu được."



 

Nói xong, Giang Diệp vẫy tay với Tiêu Hòa rồi cùng biên tập viên rời đi.

Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, ngay cả tóc cũng rũ rượi, Tiêu Hòa nhìn thấy anh như vậy thì lo lắng một lúc, sau đó mới đi ra sau sân khấu để hỗ trợ.

 



 

Tiêu Hòa đúng lúc nhìn thấy anh Kiếm đang chào hỏi nhân viên, cô đi tới hỏi: "Anh có nhìn thấy Giang Diệp vừa rồi không?"

 



 

"Sao vậy?"

 



 

"Anh ấy trông tiều tụy quá, dường như rất suy sụp, đây là lần đầu em thấy anh ấy như vậy."

 



 

Nghe vậy, động tác của anh Kiếm khựng lại.

 

"Thật ra anh cũng vậy."

 



 

Thực ra anh ta còn phát hiện ra sớm hơn cả Tiêu Hòa, hôm qua đã biết rồi.

 



 

Từ khi giao nhiệm vụ hướng dẫn Từ Nhất Chu cho Giang Diệp, anh Kiếm liền quay đi bận việc của mình, hôm qua gặp Giang Diệp thì giật mình.

 



 

Còn là người đứng đầu làng giải trí trước kia của anh ta sao?

 



 

Ngay cả khi tham gia chuyến lưu diễn vòng quanh đất nước, bị công ty sắp xếp lịch trình dày đặc cũng chưa từng thấy Giang Diệp mệt mỏi như vậy, cứ như bị dày vò cạn sức.

 



 

Anh ta hoài nghi không biết Từ Nhất Chu luyện hát hay là luyện sư tử hống nữa.

 



 

Có thể khiến một tiền bối trong làng giải trí khổ sở như vậy.

 



 

Nhưng nghe Giang Diệp nói việc luyện thanh có tiến triển một chút, anh Kiếm cũng có chút an ủi.

 



 

Lúc này đối mặt với nghi ngờ của Tiêu Hòa, giọng anh Kiếm nặng nề nói: "Đợi album của Tống Phi Quang phát hành thuận lợi, em nhất định phải cảm ơn Giang Diệp cho tử tế vào, người khác chỉ vất vả một chút, nhưng cậu ấy còn bị tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác."

 



 

Tiêu Hòa thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

 



 

Anh Kiếm thở dài, rồi lại hỏi: "Thầy Du Âm bên kia sao rồi?"

 



 

"Mặc dù vẫn chưa gặp được anh ta, nhưng chắc cũng sắp rồi."

 



 

Cùng lúc đó, khán giả chờ đợi bên ngoài đài truyền hình lần lượt được nhân viên hướng dẫn vào sân.

 



 

Bảy giờ, Ca Sĩ Sáng Tác chính thức bắt đầu vòng chung kết.

 



 

Sau khi bốc thăm chia đoạn xong, Tống Phi Quang được xếp thứ tự ra sân.

 



 

Trong trận đấu hôm nay, mỗi thí sinh sẽ thể hiện hai bài hát, một bài hát mới và một bài hát do cư dân mạng bình chọn.

 



 

Bài hát thứ hai Tống Phi Quang sẽ thể hiện chính là Vực Sâu.

 



 

Ngoài ra, cuộc thi còn tăng thêm nhiều đoạn tương tác với khán giả để vận động bình chọn.

 



 

Các thí sinh trên sân khấu đang biểu diễn hết sức mình, thậm chí còn đi xuống bên cạnh khán giả bắt tay chào hỏi, Tiêu Hòa nhìn vào bảng quá trình, đoạn tiếp theo chính là Tống Phi Quang ra sân.

 



 

Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho cô bé mới quen: [Nhạc Nhạc, bố em hôm nay đồng ý đến chứ?]

 



 

Lúc này Du Nhạc Nhạc đang ngồi dưới hàng ghế khán giả, ngóng chờ Tống Phi Quang ra sân, thấy tin nhắn Tiêu Hòa gửi tới, lập tức trả lời: [Em đã nói chuyện với bố rồi, bố nhất định sẽ tới!]

 



 

Tiêu Hòa lúc này mới yên tâm, quay người đi về phòng chờ, định xem tình hình của Tống Phi Quang thế nào.

 



 

Hôm nay không chỉ là chung kết Ca Sĩ Sáng Tác, mà còn quyết định xem album cá nhân đầu tiên của Tống Phi Quang có được tiến hành thuận lợi không.

 



 

Đang lúc cuộc thi diễn ra sôi nổi, Du Âm cũng đến đài truyền hình.

 



 

Anh ta không đến xem cuộc thi, mà là đến đón con gái về nhà.

 



 

Chỉ là từ lúc xuống xe, sắc mặt anh ta đã rất khó coi.

 



 

Bài hát nghe được ở Giải Trí Lam Tinh hôm đó, mấy ngày nay vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, xóa mãi không được, càng khiến anh ta kinh ngạc hơn chính là, đợi Du Âm về đến nhà mới phát hiện ra dạo gần đây con gái anh ta rất thích một ca sĩ mới nổi.