Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 463



Người hâm mộ Từ Nhất Chu nhìn thấy câu này thì vội lau nước mắt ngăn cản.

 



 

[Hai năm làm fan trung thành, tôi khuyên bạn đừng tìm, sẽ rất hối hận.]

 



 

[Hãy để mọi thứ tốt đẹp dừng lại ở khoảnh khắc này.]

 



 

......

 



 

Theo lượng phát trực tuyến bài hát liên tục tăng cao, doanh thu album của Tống Phi Quang cũng tăng vọt, tháng đầu tiên bán được ba triệu bản.

 



 

Trong hoàn cảnh thị trường nhạc đìu hiu hiện nay, con số này thực sự đã tiếp thêm một liều thuốc tiên cho tất cả mọi người.

 



 

Cứ ngỡ đây đã là đỉnh cao, không ngờ đến tháng thứ hai, tháng thứ ba, doanh số album vẫn liên tục tăng!

 



 

Dữ liệu như vậy, ngay tức khắc đã cho tất cả ca sĩ, nhạc sĩ nhìn thấy hy vọng.

 



 

Thị trường âm nhạc sắp được hồi sinh rồi!

 



 

Chỉ trong vòng vài tháng, Tống Phi Quang đã dựa vào sức mạnh của mình chứng minh cho tất cả mọi người thấy, cậu ta đang kéo thị trường âm nhạc đã gần như sụp đổ trở lại.

 



 

Khi tỷ suất người xem và thành tích doanh thu quý I được công bố, tất cả nhân viên tham gia sản xuất album tụ họp lại với nhau, thiếu chút nữa là khóc vì vui mừng.

 



 

"Tôi có thể cảm thấy, hiện tại chỉ mới là bắt đầu!" Du Âm kích động nói.

 



 

Kể từ khi Giang Tại Châu giải nghệ, nền âm nhạc vốn huy hoàng lúc bấy giờ giống như đột nhiên héo úa, rơi vào một vũng nước chết, ngay cả ném một hòn đá xuống, cũng không nghe thấy một chút tiếng động nào.

 



 

Giờ đây, vì sự xuất hiện của Tống Phi Quang, cuối cùng họ đã nhìn thấy hy vọng.

 



 

Anh ta cúi đầu lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, sớm đã không nhịn được mà ướt đẫm hốc mắt.

 



 

Trong khi đó, công việc của Tống Phi Quang càng thêm bận rộn.

 



 

Kể từ khi album được phát hành, ngày càng có nhiều chương trình mời cậu ta lên sân khấu biểu diễn, lời mời mỗi ngày đều bay tới tấp vào hòm thư của Tiêu Hòa.

 



 

Nhưng do tình huống Tống Phi Quang đặc biệt, vì thế Tiêu Hòa không sắp xếp cho cậu ta quá nhiều hoạt động, mà chỉ cẩn thận lựa chọn một số chương trình liên quan đến âm nhạc để cậu ta tham gia để quảng bá.

 



 

Lúc này, trên tivi đang phát một chương trình phỏng vấn.

 



 

Người dẫn chương trình nhắc đến quá khứ của Tống Phi Quang, trong giọng nói đầy cảm xúc.

 



 

"... Vì vậy, những bài hát cậu ấy sáng tác luôn tràn đầy ánh nắng, mặc dù Vực Sâu là bài hát cậu ấy sáng tác vào giai đoạn đau khổ nhất trong cuộc đời, nhưng khi phát hành lại thể hiện sự tươi đẹp và khát vọng đối với cuộc sống. Rất nhiều cư dân mạng đều cho biết, sau khi nghe bài hát của Tống Phi Quang, họ đã có lại hy vọng vào cuộc sống này."

 



 

Trên màn hình lớn xuất hiện một số bình luận của cư dân mạng, trong đó có một bình luận gây chú ý.

 



 

[Năm 18 tuổi, tôi gặp tai nạn xe, bị hủy dung, đã làm rất nhiều ca phẫu thuật nhưng vẫn không thể khôi phục. Bình thường tôi vẫn trốn ở trong nhà, không dám ra ngoài, sợ người khác nhìn thấy mình, tôi thậm chí còn nghĩ đến cái chết.]

 



 

[Trước khi nghe được Vực Sâu, thực ra tôi đã tích đủ thuốc an thần, định hai ngày sau tự sát, nhưng sau này nghe được bài hát của Tống Phi Quang, biết được câu chuyện của cậu ấy, nó đã tiếp thêm cho tôi dũng khí để sống.]

 



 

Bình luận này đứng đầu tiên, nhận được hơn một trăm nghìn lượt thích.

 



 

Trong phần bình luận, có rất nhiều người chia sẻ câu chuyện của mình.

 



 

Họ cũng từng vì nhiều lý do mà nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc đời mình, Vực Sâu đã kéo họ một phen, cho họ tìm lại được niềm tin và hy vọng để sống tiếp.

Tống Phi Quang cẩn thận xem các bình luận mà cư dân mạng để lại, nở một nụ cười yên tâm.

 



 

"Bản thân tôi đã trải qua giai đoạn đó, vì vậy tôi có thể thấu hiểu cảm nhận của mọi người, hy vọng bài hát này có thể giúp ích cho nhiều người hơn."

 



 



Trong chương trình, người dẫn chương trình vẫn đang đọc các bình luận mà khán giả gửi đến.

 



 

Du Âm nhìn bình luận đầu tiên hồi lâu, thở dài.

 



 

"Một ca sĩ xuất sắc đều hy vọng bài hát của mình có thể giúp ích cho người khác. Tống Phi Quang cũng may mắn, nhận được phản hồi tích cực, như vậy cũng có lợi cho việc sáng tác sau này của cậu ấy. Nhưng có những người thì không may mắn như vậy."

 



 

Anh ta dường như nhớ lại chuyện trước kia, trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối.

 



 

Tiêu Hòa nghe thấy lời này, nghi ngờ quay đầu lại nhìn.

 



 

"Thầy Du Âm, người anh nói là ai?"

 



 

Du Âm nghe vậy, trước tiên do dự một lúc, sau đó quay đầu nhìn trái nhìn phải, thấy không có người khác ở đó mới rốt cục mở miệng: "Năm năm trước, làng nhạc chịu một biến cố lớn, một ca sĩ hàng đầu giải nghệ khiến cả làng nhạc cũng vì vậy mà sa sút, cô đã từng nghe đến chuyện này chưa?"

 



 

Tiêu Hòa gật đầu.

 



 

Thời gian này vì sản xuất album cho Tống Phi Quang, Tiêu Hòa đã tiếp xúc với rất nhiều nhạc sĩ, bọn họ thường nhắc đến khoảng thời gian năm năm trước, chỉ cần nhắc tới liền than dài thở ngắn, mang theo tiếc nuối vô tận.

 



 

Chỉ là bọn họ nói không nhiều, từ những lời họ nói ra ghép lại thì năm năm trước có một siêu sao hàng đầu đã giải nghệ.

 



 

Tiêu Hòa chỉ thấy hiếu kỳ.

 



 

Rốt cuộc là siêu sao như thế nào, mà có thể gây nên chấn động lớn như vậy?

 



 

Chỉ mới giải nghệ, đã khiến cho cả làng nhạc rơi vào yên lặng.

 



 

Du Âm nói tiếp: "Cô có biết một ca sĩ tên là Giang Tại Châu không?"

 



 

Lại một lần nữa nghe thấy cái tên này, Tiêu Hòa sửng sốt.

 



 

"Có nghe qua."

 



 

Tống Phi Quang đã từng nói, năm năm trước, ngay khi cậu ta mới gặp hỏa hoạn, ca sĩ tên Giang Tại Châu này đã từng đến bệnh viện thăm cậu ta.

 



 

Người này là thần tượng của cậu ta.

 



 

Trong quá trình thăm hỏi, còn hát cho cậu ta ca khúc mà Tiêu Hòa đã từng nghe trên xe của anh Kiếm.

 



 

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với người này thì Tống Phi Quang lại không biết.

 



 

Bởi vì lúc cậu ta xuất viện đã phát hiện ra Giang Tại Châu biến mất.

 



 

Hơn nữa, tìm kiếm trên toàn mạng cũng không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về người này.

 



 

"Rốt cuộc là anh ta gây ra lỗi lầm gì? Mà ngay cả tên cũng bị xóa bỏ?" Tiêu Hòa nghi hoặc nói.

 



 

Đợt tẩy chay diện rộng như thế này, cô vẫn là lần đầu tiên thấy, giống như muốn trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của người này vậy.

 



 

Du Âm lại nhỏ giọng nói: "Chuyện này vốn dĩ không được phép nhắc đến, nhất là ở Giải Trí Lam Tinh, đây là điều cấm kỵ. Nhưng ở đây không có người khác, tôi có thể nói cho cô biết. Giang Tại Châu không mắc phải sai lầm gì cả, cậu ta chủ động đưa ra yêu cầu giải nghệ, chủ động yêu cầu công ty xóa tên cậu ta."

 



 

"Tại sao?" Tiêu Hòa thấy rất khó hiểu.

 



 

Là một ca sĩ, không phải đều hy vọng tên tuổi và ca khúc của mình được người hâm mộ ghi nhớ, lưu truyền mãi mãi sao?

 



 

Giọng của Du Âm lại rất kiên định.

 



 

"Tôi đã từng hợp tác với cậu ta hai album, hai album đó đều là tác phẩm đắc ý của tôi. Tôi có thể bảo đảm, Giang Tại Châu chính là ca sĩ ưu tú nhất mà tôi từng thấy, mỗi bài hát của cậu ta đều là tác phẩm nghệ thuật, chỉ là trời đố kỵ người tài, gặp phải chuyện như vậy..."