Anh cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay, xem ra mình không biến thành zombie, thế nhưng cơ thể lại vô cùng nặng nề, thử rất lâu mới khó khăn ngồi dậy.
Vừa cử động, Tiêu Hòa đã nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn.
"Anh tỉnh rồi à?"
Cô tháo kính bảo hộ và găng tay, hất tóc, những giọt mồ hôi trên trán cô lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Giang Diệp ngây người nhìn cô, không rời mắt.
Tiêu Hòa đành phải đưa tay vẫy trước mắt anh.
"Vẫn chưa tỉnh hẳn sao?"
Giang Diệp hôn mê hai ngày, trong thời gian đó thỉnh thoảng tỉnh lại nhưng chỉ kéo Tiêu Hòa, nước mắt lưng tròng nói mê sảng.
"Sao em vẫn chưa đến tìm anh?"
"Anh đợi em lâu lắm rồi, em vẫn không đến..."
Nói được vài câu lại ngủ tiếp, khiến Tiêu Hòa chẳng hiểu gì.
Giang Diệp bây giờ đã tỉnh hẳn, hỏi: "Anh không sao rồi à?"
"Sau khi tôi xử lý cho anh xong thì lại để Viên Mộng chữa trị cho anh, đã bức ra phần lớn chất độc."
Nghe vậy, Giang Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Gặp được Tiêu Hòa không dễ, anh cũng không muốn cứ thế mà rời đi.
Anh quay đầu quan sát tình hình xung quanh, cây cối xanh tươi, phong cảnh tươi đẹp, xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.
"Đây là đâu?"
"Thành phố A."
Tiêu Hòa giải thích: "Tôi đã rời căn cứ Lam Tinh rồi, đây là một khu vườn bỏ hoang gần thành phố A, xung quanh có tường rào, có thể ngăn chặn zombie, bên trong còn có nhà, chúng ta tạm thời ở đây trước."
Nghe vậy, Giang Diệp quay đầu nhìn xung quanh, càng nhìn càng kinh ngạc.
Đây chẳng phải là nơi trong mơ, Tiêu Hòa dẫn tất cả nghệ sĩ đến luyện tập sao?
Đồng cỏ bằng phẳng chính là nơi dựng sân khấu, con đường rợp bóng cây có thể chạy chậm rèn sức bền, dưới bóng cây liễu bên hồ, sau khi luyện tập xong, bọn họ thường ngồi đó nghỉ ngơi trò chuyện.
Thực ra Giang Diệp chưa từng đến nơi này, nhưng nhìn mọi thứ xung quanh lại vô cùng quen thuộc, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu anh.
Không ngờ đi tới đi lui, bọn họ vẫn quay lại nơi này.
Anh có chút kích động đứng dậy, lại bị cái lồng chặn đường.
"Cái nà, là sao?"
Tiêu Hòa: "Tôi sợ anh biến thành zombie đi khắp nơi làm hại người khác nên chuẩn bị trước."
Giang Diệp nhìn chiếc lồng chim hoàng yến sang trọng trước mắt, im lặng một lúc, hỏi: "Bây giờ có thể thả anh ra ngoài không?"
Tiêu Hòa từ chối yêu cầu của anh.
"Không được, chất độc trong cơ thể anh vẫn chưa được thanh lọc sạch, bây giờ tạm thời an toàn nhưng không chắc những ngày tới có thay đổi hay không, vẫn phải tiếp tục ở trong này."
Giang Diệp có chút bất lực.
Nhưng nghĩ đến nếu mình thực sự biến thành zombie, người đầu tiên bị tấn công sau khi ra ngoài sẽ là Tiêu Hòa, anh đành thỏa hiệp.
Tiêu Hòa nói tiếp: "Anh nghỉ ngơi trong này một lát, tôi tiếp tục làm việc."
Nói xong, lại đeo kính bảo hộ và găng tay, tiếp tục cưa gỗ.
Sáng nay, Tiêu Hòa đã chặt hai cây trong khu vườn rộng lớn, chuẩn bị làm thêm một cái mái che cho chiếc lồng chim của cô, vừa che nắng vừa che mưa.
Hỏi thử xem, trên đời này có con chim hoàng yến nào được đối xử tốt như vậy không?
Tiếp theo, Tiêu Hòa vẫn luôn ở cùng Giang Diệp trong khu vườn ngoại ô thành phố A.
Vài ngày sau, đột nhiên nghe thấy tiếng xe bên ngoài, kèm theo giọng nói quen thuộc.
"Chắc là đây rồi nhỉ?"
"Đội trưởng tìm chỗ này không tệ!"
"Thật sự làm chúng ta tìm một vòng lớn, sau này cứ ở đây đi!"
......
Tiêu Hòa đi ra, thấy bên ngoài đỗ mấy chiếc xe, trên xe chất đầy đủ loại vật tư, các thành viên của tiểu đội một mang theo hành lý lớn nhỏ, tất cả đều đến đông đủ, đang đứng ở cửa sân nói chuyện phiếm.
Tiêu Hòa nghiêm túc hỏi.
"Sao mọi người lại đến đây? Không phải bảo mọi người ở lại căn cứ Lam Tinh sao?"
"Đội trưởng, cô thật là không có nghĩa khí, nói đi là đi, căn bản không cho chúng tôi cơ hội nói chuyện."
"Đúng vậy, chúng tôi không muốn tiếp tục ở lại cái nơi tồi tàn đó, cũng không muốn gia nhập đội khác, chúng tôi đều là người của tiểu đội một."
"Cô vừa đi chân trước, chúng tôi đã đi theo chân sau, chỉ là cô chạy quá nhanh, chúng tôi tìm mấy ngày mới phát hiện ra một số manh mối, chỉ riêng ở thành phố A đã đi lòng vòng cả một ngày."
Bọn họ bất mãn phàn nàn, vừa nói vừa dỡ hành lý của mình xuống xe.
Nói xong, sau đó quay đầu cười toe toét với Tiêu Hòa: "Đội trưởng, chúng tôi vẫn muốn tiếp tục theo cô."
Hôm đó Tiêu Hòa để lại vật tư cho họ, sau đó một mình rời đi, tất cả mọi người đều không vui.
Thương lượng cả một đêm, bọn họ quyết định đi theo Tiêu Hòa.
Bọn họ đều là do Tiêu Hòa một tay đào tạo, bây giờ xảy ra chuyện, bắt họ đi gia nhập phe phái từng hãm hại Tiêu Hòa, bọn họ một trăm lần không muốn.
Căn cứ Lam Tinh đã không còn là nhà, chỉ khi tiểu đội một ở bên nhau, đó mới là nhà.
Trời vừa sáng, họ đã dứt khoát rời đi, trên đường tìm kiếm tung tích của Tiêu Hòa, cuối cùng cũng tìm được đến thành phố A.
Tiêu Hòa nghe xong lời những người đó nói, trong lòng nặng trĩu.
"Tôi ở đây không có căn cứ, ít người, cũng không thể đảm bảo mức sống cho mọi người."
Mấy người xua tay, thoải mái nói: "Mọi người đều là dị năng giả, những chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó chúng tôi?"
Nghe vậy, Tiêu Hòa hơi mỉm cười.
"Vậy mọi người vào đi."
Hơn mười người lập tức mang theo đồ đạc, vừa đi theo Tiêu Hòa vào trong vừa ngó đông ngó tây, không thấy bóng dáng người thứ hai, cẩn thận hỏi:
"Đội trưởng, Giang Diệp... thế nào rồi?"
"Anh ấy không sao."
Tiêu Hòa dẫn họ đi vào trong, chỉ vào chiếc lồng chim khổng lồ không xa.
"Ở đó."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ nhìn thấy chiếc lồng chim xa hoa tột cùng, phì cười một tiếng, vội chạy tới.
"Đây là chuyện gì vậy?"
"Giang Diệp, rốt cuộc anh biến thành zombie hay là biến thành chim thế?"
Chỉ thấy Giang Diệp bị nhốt trong chiếc lồng khổng lồ, bên cạnh bày đầy đồ vật lấp lánh màu vàng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Giang Diệp mặt đầy vẻ lúng túng.
Tiêu Hòa mặt không đổi sắc giải thích: "Chất độc trong cơ thể anh ấy vẫn chưa sạch hết, nhốt trong này trước, đợi thêm mấy ngày nữa xác định an toàn rồi thả ra."
Các thành viên vây quanh chiếc lồng chim chậc chậc khen ngợi.
"Đội trưởng thật là chịu chơi."
Họ theo Tiêu Hòa nhiều năm, chỉ cần nhìn là biết ngay những thứ trong lồng chim đều là bảo bối cô cất giữ nhiều năm, bình thường rất ít khi lấy ra cho người khác xem, bây giờ trực tiếp được dùng làm đồ trang trí, đặt trong lồng.
Ở đầu giường Giang Diệp, thậm chí còn có mấy viên tinh hạch zombie cao cấp màu vàng óng, cứ thế tùy tiện bày ra.
Với tính cách của Tiêu Hòa, nếu không coi Giang Diệp là người cực kỳ quan trọng thì không thể làm đến mức này.
Ánh mắt mọi người không ngừng chuyển động giữa Giang Diệp và Tiêu Hòa, nhưng Giang Diệp lại không hay biết.
Anh ngồi trong lồng chim, vẫn chằm chằm nhìn theo bóng lưng Tiêu Hòa, trong lòng nghĩ, không biết bao giờ Tiêu Hòa mới thích anh, rồi họ cùng nhau sống những ngày ngọt ngào như trong mơ.
Công viên này chiếm diện tích khá lớn, ngoài rừng cây, hồ nước, còn có một khu nhà, tuy đã hơi cũ nhưng chỉ cần dọn dẹp là vẫn có thể ở được.