Đạo diễn Triệu nổi tiếng vì sản xuất chương trình Tốc Độ Cực Hạn này, không ít ngôi sao đều muốn trở thành khách mời biểu diễn giữa giờ, mặc dù đã thử thăm dò nhiều lần, nhưng vẫn chưa có ai thành công.
Ngay cả cô ta cũng là nhờ vận may trời cho, ê-kíp chương trình chủ động tìm đến gửi lời mời, mới có thể giúp Nghiêm Tu Quần có được nguồn lực này.
Vừa rồi Phan Hồng còn thề thốt chắc nịch, nói mình rất quen với đạo diễn Triệu, bây giờ đạo diễn không thèm để ý đến mình, ngược lại còn rất thân thiết với Tiêu Hòa, cái này còn khó chịu hơn cả việc bị tát thẳng vào mặt.
Phan Hồng không thể hiểu nổi, một người đại diện tuyến 18 như Tiêu Hòa sao lại quen biết đạo diễn Triệu chứ?
Mãi đến khi Tiêu Hòa dẫn Hoắc An rời đi, cô ta mới lập tức chớp thời cơ lên tiếng:
"Đạo diễn Triệu, với thể chất của Hoắc An, chương trình hôm nay chắc chắn sẽ rất đặc sắc."
Thấy đạo diễn Triệu không nói gì, Phan Hồng lại tươi cười nói tiếp: "Chắc chị không biết, cậu ta trông có vẻ thế thôi, thực ra rất yếu đuối, trên mạng rất nhiều người nói cậu ta quá ẻo lả. Chị mời Hoắc An đến tham gia thử thách, quả là một quyết định sáng suốt!"
Nói đến cuối, còn không quên khen ngợi một phen, nhưng đạo diễn Triệu lại không thèm để ý.
Đạo diễn Triệu ở trong giới giải trí nhiều năm, hiểu rõ những lời bóng gió trong câu vừa rồi của Phan Hồng.
"Tôi không phải là người mời cậu ta." Đạo diễn Triệu nói.
Phan Hồng ngẩn ra.
"Vậy là..."
Đạo diễn Triệu nói thẳng: "Ban đầu tôi định để Hoắc An làm khách mời biểu diễn, nhưng Tiêu Hòa nói muốn tham gia thử thách, cậu ta rút lui, tôi mới tìm các người đến biểu diễn."
Nói tóm lại, Nghiêm Tu Quần mới là người dự bị, vì Hoắc An từ chối nên ê-kíp chương trình mới phải tìm cậu ta.
Sắc mặt Nghiêm Tu Quần lập tức trở nên rất khó coi.
Phan Hồng đè nén sự không vui trong lòng, đợi đến khi đạo diễn Triệu rời đi mới nhỏ giọng chửi rủa.
"Hoắc An là cái thá gì chứ? Nhọ như vậy, còn mời cậu ta? Đạo diễn Triệu điên rồi sao? Chúng ta là sao hạng hai! Lên chương trình của cô ta là nể mặt cô ta rồi, đúng là không biết điều!"
Thấy Nghiêm Tu Quần không nói gì, Phan Hồng lại nói:
"Lát nữa lên sân khấu biểu diễn cho tốt, đợi cậu hát xong, tôi sẽ mua một hot search, chúng ta cố gắng giữ nhiệt độ. Bây giờ cậu không cùng đẳng cấp với bọn họ, mặc dù lên cùng một chương trình, nhưng hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Đến lúc đó cậu lên hot search, danh tiếng tăng cao, Hoắc An thì bị mắng đến mức phải giải nghệ, có khóc cũng không kịp."
Nghe vậy, sắc mặt Nghiêm Tu Quần mới khá hơn một chút.
Nửa giờ sau, Tốc Độ Cực Hạn chính thức bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Bây giờ tuy là buổi trưa, nhưng lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không ít, nhiều người vừa ăn cơm vừa xem chương trình.
Trong phần thử thách hiệp đấu đầu, một số thí sinh thể hiện không tốt, chưa vượt qua được mấy vòng đã lần lượt rơi xuống nước, tư thế buồn cười khiến khán giả cười ồ lên, phòng phát sóng trực tiếp càng thêm náo nhiệt.
Sau khi thí sinh thứ năm hoàn thành thử thách, đến giờ nghỉ giữa hiệp.
Nghiêm Tu Quần vừa lên sân khấu, khán giả đã reo hò ầm ĩ.
Hiện giờ cậu ta thực sự đang nổi tiếng, tại hiện trường còn có không ít người hâm mộ đến vì cậu ta, giơ bảng đèn đứng giữa đám đông.
Tiếng nhạc vang lên, Nghiêm Tu Quần cầm micro bắt đầu hát.
Tiếng hát phát ra từ
loa
rất hoa mỹ và tao nhã, nhưng thực ra cậu ta đang hát nhép, thậm chí còn không mở micro.
Tiêu Hòa đứng gần nghe rõ giọng thật của Nghiêm Tu Quần, đồng tử lập tức giãn ra.
Thế này mà cũng nổi?
Giọng khó nghe như vậy mà vẫn có thể phát hành bài hát?
Chắc chắn phải làm c.h.ế.t ba bốn anh kỹ sư âm thanh.
Cô nghe một lúc, lặng lẽ nói với Hoắc An: "Tôi đột nhiên thấy giọng hát của cậu cũng không tệ lắm."
Hoắc An lập tức rơi nước mắt, cảm động đến không nói nên lời.
"Đội trưởng, có câu nói này của chị, cho dù để em chạy một trăm vòng, em cũng nguyện ý."
Tiêu Hòa lấy sổ tay ra ghi lại.
"Được, trở về sẽ sắp xếp cho cậu."
"... Em chỉ nói suông thôi mà."
Tiêu Hòa: "Tôi coi là thật."
Hoắc An giật giật khóe miệng, từ đó không dám tùy tiện cảm động nữa.
Bài hát kết thúc, Nghiêm Tu Quần lui khỏi sân khấu trong tiếng reo hò.
Vừa xuống, cậu ta đã nhìn người đại diện của mình.
Phan Hồng thì thầm: "Yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, hot search sẽ lên ngay."
"Vậy còn Tiêu Hòa thì sao?"
"Người cô ta dẫn tới sẽ ra sân tiếp theo, chúng ta đừng đi vội, ở lại xem thử thế nào."
Nghiêm Tu Quần gật đầu, đi về phía khán đài.
Cùng lúc đó, nhân viên công tác đến thông báo với Tiêu Hòa.
"Đến lượt các cô rồi, nhanh lên sân đi."
Trên sân khấu, người dẫn chương trình tích cực khuấy động không khí, theo trình tự hỏi Hoắc An vài câu đơn giản.
"Bạn có tự tin với cuộc thi hôm nay không?"
Hoắc An nhìn những chướng ngại vật kia, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Những thí sinh vượt chướng ngại vật trước đó đều là những người có tài năng kỳ lạ, nhưng cuối cùng đều thất bại, một tên gà mờ như cậu ta làm sao mà so sánh được?
Trong lòng lại một lần nữa muốn bỏ cuộc.
"Tôi thấy không tự tin lắm, thực ra tôi đến đây chỉ để góp vui thôi, quan trọng là tham gia, nếu vượt qua được vòng đầu tiên, tôi đã rất vui rồi."
Nghe vậy, xung quanh lập tức vang lên một tràng "ồ".
Người dẫn chương trình cười ngượng ngùng, đột nhiên nói:
"Nghe nói người đại diện của Hoắc An hôm nay cũng đến đây. Người đại diện, trước khi Hoắc An xuất phát, cô có lời động viên nào muốn nói với cậu ấy không?"
Ống kính di chuyển, Tiêu Hòa xuất hiện trong ống kính.
Cô nhìn Hoắc An đã bắt đầu buông xuôi, từ từ mở lời:
"Hôm nay tôi có mang theo thú cưng mà tôi nuôi đến xem, cùng nhau cổ vũ cho Hoắc An."
Hoắc An cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người cứng đờ.
Vội vàng thay đổi thái độ buông xuôi vừa rồi.
Cơ thể lập tức căng thẳng.
Người dẫn chương trình không nhận ra sự thay đổi trên người cậu ta, tò mò hỏi: "Thú cưng? Là loại thú cưng gì vậy?"
Tiêu Hòa cười: "Một chú hamster nhỏ rất dễ thương."
Hoắc. Thân hình thẳng tắp. An: Cảm ơn, đã bắt đầu sợ rồi.
Người dẫn chương trình nói to.
"Có vẻ như người đại diện cũng rất lo lắng với thử thách lần này, được rồi, chúng ta không nói nhiều nữa, bây giờ thử thách sẽ bắt đầu ngay!"
Nói xong, anh ta cầm lấy chiếc còi treo trước ngực, thổi mạnh.
Cùng lúc tiếng còi vang lên, Hoắc An vừa rồi còn tỏ vẻ không muốn thắng, dù sao cũng không liên quan đến mình, đột nhiên lao ra.