Rõ ràng bọn chúng trông y hệt như ngỗng mà! Hắn còn tưởng tụi nó là ngỗng chưa trưởng thành! "Ha ha..."
Rốt cuộc Chương Hoè không nhịn nổi nữa, ông ta vừa cười vừa an ủi Văn đế: "Thánh thượng, Lục điện hạ sống trong cung từ nhỏ, không quen thuộc với ngỗng nên mới nhầm tuyết nhạn thành ngỗng, chuyện này cũng dễ hiểu thôi."
Khoé miệng Văn đế co giật, ông ấy giận dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc, vừa bực mình vừa buồn cười mà ngồi xuống. Sau đó ông ấy dặn dò thái giám đang ở bên cạnh hầu hạ: "Đi rút vài sợi lông ngỗng... Không đúng, đi rút mấy sợi lông tuyết nhạn dài mang tới đây."
Nói xong, chính Văn đế cũng bật cười.
Bản thân ông ấy cũng bị tên khốn này làm lú lẫn rồi.
"Lúc rảnh rỗi ngươi nên ra ngoài nhiều hơn." Văn đế liếc nhìn Văn Hạc: "Hôm nay trước mặt ta và Chương Các lão ngươi lại nhầm lẫn tuyết nhạn thành ngỗng cũng còn đỡ, nếu trước mặt văn võ bá quan cả
triều mà ngươi lại nói như vậy, trãm thật sự cảm thấy mất mặt dùm ngươi!"
Vân Hạc cười gượng, vội vã đồng ý: "Sau này nhi thần... nhất định sẽ ra ngoài nhiều hơn."
Đậu má!
Hắn lại xem tuyết nhạn thành ngỗng, đúng là mất mặt mà!
Nhưng mà cũng còn đỡ, dù sao cũng tốt hơn nhìn chuột thành vịt đúng không? Không bao lâu thái giám đã mang mấy sợi lông dài tới.
Vân Hạc chọn một sợi lông khá dài, sau khi xử lý đơn giản thì dùng nó làm bút và viết lên giấy.
Lão già, ngài muốn ta viết đúng không? Được, ông đây sẽ viết! Chỉ số, hàm số, phương trình bậc cao... ông đây sẽ viết hết ra cho các người!
Dù sao ta cũng đã nói là bản thân ta chưa hiểu rõ, để xem các người có thể nghiên cứu được hay không! Trong lòng Vân Hạc có rất nhiều oán niệm, cho nên hắn đã viết ra tất cả.
Tuy răng lông tuyết nhạn không bằng bút máy nhưng lại dễ sử dụng hơn nhiều, số và chữ mà hắn viết ra cũng đẹp hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Văn đế rất ngạc nhiên. Lão lục thật sự có thể dùng lông chim làm bút?
Hơn nữa trông hắn dùng có vẻ rất thuận tay!
Rốt cuộc lúc bình thường tên khốn này đã làm gì ở Bích Ba viện thế? Tại sao hắn lại làm ra những việc kỳ lạ như vậy?
"Thánh thượng, vật này rất hữu dụng!"
Sau một hồi quan sát, Chương Hoè phấn khích nói với Văn đế. "Ngoại trừ dùng để viết chữ thì có lợi ích gì nữa chứ?"
Văn đế nhíu mày nói: "Tuy thứ này có thể dùng để viết, nhưng chữ được viết ra lại không đủ nhã nhặn."
“Thánh thượng nên nhìn xa hơn."
Chương Hoè lắc đầu, nghiêm túc nói: "Dùng lông chim làm bút sẽ giúp cho những học trò nghèo tiết kiệm rất nhiều tiền bạc, nhờ đó ngay cả dân chúng nghèo khổ cũng có thể đi học, thế nên việc làm này của điện hạ chính là tạo phúc cho những học trò nghèo trên cả nước." Văn đế thầm vui mừng khi nghe thầy của mình khen con trai mình.
Nên nhớ rằng trước đây Chương Hoè thường xuyên nói Vân Hạc không hề có khí chất của hoàng tử, làm ảnh hưởng đến thể diện của hoàng gia trước mặt ông ấy.
Tuy rằng trong lòng Văn đế rất vui nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ khinh thường: "Đây chỉ là kỹ xảo nho nhỏ thôi, khỏe mà mang vào nơi thành nhãt"
Chương Hoè phất tay, cười nói: "Cho dù là mánh khoé nhưng chỉ cần nó có thể mang lại lợi ích cho nước, cho dân thì đều là thứ tốt! Một khi loại bút này được phổ biến rộng rãi thì những học trò nghèo trong cả nước đều phải cảm ơn Lục điện hạ"
"Cũng có lý!"
Văn đế gật đầu rồi hỏi lại Vân Hạc: "Sao ngươi lại nghĩ đến việc dùng thứ này làm bút?"
"Cái này..."
Đầu óc Vân Hạc nhanh chóng xoay chuyển, hắn bất ngờ cụp mắt nói: "Trước đây nhi thần thường làm hư hoặc mất bút nhưng lại không dám tìm người khác lấy, trong một lần tình cờ nhi thần nhặt được một sợi lông vũ trong viện, cho nên..."