Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 1016: C1016



Mặc dù Đại Võ không phát binh đi đánh các nước, song các nước vẫn vô cùng hỗn loạn, Đại Võ trở thành nơi yên bình nhất thiên hạ.

Thế là người dân các nước bèn thi nhau tha hương tới Đại Võ, bọn họ đều hi vọng có thể kiếm được miếng cơm ở Đại Võ.

Tình hình này đúng là xưa nay chưa từng thấy!

Phải biết rằng trước kia mọi người đều chạy trốn khỏi Đại Võ, dân số sụt giảm.

Hiện giờ dân số lại đang tăng lên.

Chứng tỏ Đại Võ đang càng lúc càng phát triển, còn những quốc gia khác thì suy yếu đi rất nhiều. Hiện giờ dân gặp nạn ở các nước đều quy tụ về vùng biên cương, một số người còn đang hoang mang lo sợ vô cùng. Chuyện này nhanh chóng được bẩm báo lên triều đình và rơi vào tay Lâm Bắc Phàm, vấn đề đặt ra cho hắn là có nên tiếp nhận những người dân gặp nạn này không.

Lâm Bắc Phàm rơi vào trầm tư.

Phải biết rằng ở xã hội cổ đại, dân số chính là tài nguyên quý giá!

Một người trưởng thành có thể làm ruộng, có thể làm thuê, có thể đi lính... những chuyện mà họ có thể làm là quá nhiều!


Chỉ cần quốc gia có thể nuôi được người thì dân số càng đông càng tốt, đất nước sẽ càng lúc càng thịnh vượng!

Hơn nữa hiện giờ Đại Võ đang tăng gia sản xuất, cần rất nhiều nhân tài. Thế là Lâm Bắc Phàm bèn đưa ra một ý định.

Tại Hổ Lao Quan, một tờ thông báo được dán tại cổng thành, dân chúng thi nhau vây tới xem: “Tìm người tài?”

“Hình như bên trên viết muốn tìm kiếm người tài?"

“Ta không biết chữ, đọc giúp ta với?"

Một quan sai ở bên cạnh lớn giọng nói: “Triều đình hạ chỉ, có thể tiếp nhận dân gặp nạn các nước! Thế nhưng bắt buộc phải có một thế mạnh nào đó và phải là người có thể chịu khổ chịu khó, như vậy thì chúng ta mới nhận!

Những người khác thì không!"

“Có thể tiếp nhận dân gặp nạn sao? Vậy thì tốt quá rồi!"

“Triều đình Đại Võ tốt bụng quái”

Những người dân gặp nạn tụ tập ở đó đều kích động.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc này, một người dân Đại Hạ cả gan hỏi: “Quan lão gia, trên thông báo viết chỉ người có thế mạnh nào đó mới được Đại Võ tiếp nhận! Vậy xin hỏi như nào mới được coi là thế mạnh?”

Mọi người đều dỏng tai lên nghe.


Quan sai lớn giọng nói: “Thế mạnh ở đây được hiểu theo nhiều nghĩa lắm! Trồng trọt, nuôi gia súc, làm gỗ, xây nhà, nấu ăn, khám bệnh bốc thuốc... chỉ cần có thể làm việc kiếm ra tiền thì đều được tính!"

“Vậy thì tốt quá rồi, ta biết làm ruộng!"

“Ta biết làm gỗI"

“Ta biết nấu ăn, ta còn là một đầu bếp đấy!"

Những người dân gặp nạn lại được phen kích động.

“Mọi người không được mất trật tự! Không được kêu gào lên! Từng người một thôi!"

Quan sai nói: “Chỉ cần các ngươi chứng minh được năng lực của mình là được, các ngươi sẽ được tới các châu, phủ của Đại Võ để sinh sống! Nếu năng lực của các ngươi xuất chúng thì sẽ được triều đình của chúng ta coi trọng, giải quyết vấn đề kế sinh nhai của các ngươi!” Mọi người rất mong chờ cuộc sống mới, bọn họ lần lượt xếp hàng.

Lúc này, có một lão giả

lầu tóc bạc phơ đi đến, ngoài ra còn có một thanh niên tầm hai mươi tuổi. Lão giả trông thì có vẻ đã sáu, bảy mươi tuổi, song thân thể lại vô cùng nhanh nhẹn, đôi mắt tinh anh trông đầy trí tuệ.

Hắn ta nhìn hàng người kia, cảm thán: “Hai mươi năm trước, lão phu đã nhìn ra được sự thối nát của triều đình Đại Võ, phiên vương đấu đá, đất nước gần như xuống dốc! Trong lúc bất đắc chí, ta đã bỏ chức quan, chu du thiên hại”


“Hai mươi năm nay thế sự biến hóa khôn lường, quả nhiên y hệt những gì lão phu dự tính! Thế nhưng từ năm ngoái, tất cả những điều này đều thay đổi! Đại Võ đã kết thúc tình hình phiên vương tranh đấu, bách quan văn võ không dám làm loạn, triều đình thi hành những chính sách mới có lợi cho dân..."

“Đại Võ dần dần phất lên, cuộc sống dân chúng càng ngày càng tốt hơn. Đặc biệt trong đợt thiên tai vừa rồi, Đại Võ đã làm vô cùng tốt! Những quốc gia khác đâu có được như vậy, bọn họ càng lúc càng tụt dốc!"

“Tất cả những điều này đều do Đại Võ đã tìm được một người tài quan trọng!” Thanh niên đứng bên cạnh lấy làm lạ, hỏi: “Thầy à, người mà ngươi nói là ai?"

Lão già vuốt râu, mỉm cười: “ của triều đình Lâm Bắc Phàm rồ

Tất nhiên là thừa tướng kiêm đại nguyên soái

Người thanh niên kia kinh ngạc: “Thầy à, chẳng phải hắn chính là một tên tham quan sao, sao ngươi lại bảo hắn là người tài?” Lão già lắc đầu, hắn ta mỉm cười: “Đồ ngốc, ngươi nhìn người thì không thể chỉ nhìn bề ngoài của người ta, cũng không được nghe những lời đồn đoán bên ngoài mà phải nhìn xem người đó đã làm những gì, đạt được những thành tựu gì!"

“Từ lúc hắn vào làm quan triều đình đến nay đã phát minh được khinh khí cầu, tàu đệm khí, xi măng và những thần khí giúp đất nước lớn mạnh khác, góp phần gia tăng sức mạnh của đất nước! Ngoài ra hắn còn dẫn quân đánh trận, kết thúc. cục diện các phiên vương tranh chấp, đồng thời thu phục được các nước chư: hầu!"

"Trong lúc hắn chấp chính, chính trị Đại Võ ổn định, thương nghiệp phát triển, trị an vô cùng tốt, lương thực thì tăng sản lượng, cuộc sống của người dân Đại Võ ngày một tốt hơn! Trong đợt thiên tai lần này, do hắn đã chuẩn bị từ trước nên mới giúp Đại Võ vượt qua một cách thuận lợi, cứu được cả ngàn vạn dân chúng! Có thể nói, dưới sự giúp đỡ của hản, Đại Võ đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế. “Một người như hắn mà không là người tài thì còn ai có tư cách làm người tài nữa? Tính ngàn năm nay có mấy ai làm được như hắn đâu?"