Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 249: Đúng là người làm việc lớn



 

Tiếp theo đó, Lâm Bắc Phàm ngoại trừ thu tiền ra còn phụ trách phát tiền cho mỗi một viên quan có mặt ở đó.

Dựa theo chức vụ, năng lực và cống hiến ít hay nhiều, cao thì đến mấy vạn lượng, mà ít cũng có thể hơn nghìn lượng.

Mỗi một binh lính có mặt ở đó đều được Lâm Bắc Phàm nhét cho một lượng bạc, tuyệt đối không bỏ sót bất cứ một ai, mọi người cùng nhau thông đồng làm bậy!

Nhìn thấy một màn này, mọi người không thể không lắc đầu cảm thán.

Một vị tướng quân trong đó dựng ngón cá š tửu làm việc... thật hào phóng! Chẳng trách người ta còn trẻ tuổi đã có thể ngồi vào vị trí này, là dựa vào bản lĩnh thật chứ đâu nữa!”

“Đúng vậy, hơn trăm vạn lượng phát ra như thế, đây đúng là một người làm nên đại sự!”

Bởi vậy sau đó, mọi người lại càng có tinh thần làm việc hơn, vì bọn họ biết đám người trong giang hồ này đều là bé cưng kinh nghiệm của bọn họ, nhất định phải trông chừng cho kỹ.

Tế tửu tham ô càng nhiều thì bọn họ sẽ được chia càng nhiều, mọi người cùng nhau phát tài! 

Trong hoàng cung, nữ đế biết được chuyện này cũng dở khóc dở cười!

“Lâm ái khanh cũng thiệt tình, mỗi lần làm việc đều rất chu toàn nhưng cũng không quên moi móc một khoản tiền! Sau khi moi xong còn không quên chia chác. cho người khác, hoàn toàn mang dáng tham quan, nhất hắn rồi!”

Bạch Quan âm lắc đầu cười khổ: “Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy có người có thể móc được tiền từ tay người giang hồ đấy! Nhân sĩ võ lâm nhiều như thế, không biết có thể tham ô được bao nhiêu tiền đây?”

“Chắc chắn không ít đâu!”

Nữ đế tức giận nói: “Có câu văn nghèo võ giàu! Nếu không có tiền thì sao bọn họ lại luyện được một thân võ nghệ cao cường! Có võ nghệ cao cường rồi lại không cống hiến cho triều đình, ngược lại coi trời bằng vung, đi khắp nơi moi tiền, hại quốc gia loạn lạc không ngừng! Nếu bọn họ đóng thuế theo lệ thì lợi nhuận quốc khố ít nhất cũng tăng thêm năm nghìn vạn lượng! Lần này bị Lâm ái khanh tham ô mới là tốt nhất!”

Bạch Quan âm vừa cười vừa gật đầu: “Bệ hạ nói chí phải!"

Dưới sự quan tâm của nữ đế và Bạch Quan m, Lâm Bắc Phàm tiếp tục một ngày cạo lông cừu của đám nhân sĩ võ lâm, chỉ riêng tiền vào sân đã lên đến hai nghìn vạn lượng. 

Trong đó, cường giả Hậu Thiên chiếm đa số, vì một tốp võ giả này quá đông, chín mươi chín phần trăm võ giả đều là võ giả Hậu Thiên, là cơ sở trong giang hồ.

Mỗi người ba nghìn lượng, hơn năm nghìn người tới chính là hơn một nghìn năm trăm vạn lượng.

Nhưng Lâm Bắc Phàm cảm thấy vẫn có tiềm lực đào khoét rất lớn!

Ví dụ, võ giả Hậu Thiên được ghi lại ở Đại Võ hoàng triều đạt đến hơn hai vạn người, không được ghi lại sẽ còn nhiều hơn.

Lại thêm võ giả ở những quốc gia khác khiến nhân số tăng vọt lên gấp mấy chục lần, nhiều không đếm xuể.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy tham ô đến cùng rất có cơ hội đột phá ba nghìn vạn! Thậm chí là bứt phá bốn nghìn vạn!

“Tới rồi đây! Bánh bao, màn thầu nóng hổi đây! Có cả cơm với thức ăn, muốn gì có nấy nhé các anh hùng hảo hán, có muốn mua một phần không? Giá rẻ như cho, mua bán công bằng nào!”

Đến giờ ăn cơm, Lâm Bắc Phàm dẫn một đám lính đẩy thức ăn nóng hổi lên.

'Võ lâm hào kiệt đợi cả một ngày ngửi thấy mùi cơm nóng hổi đều không nhịn nổi.

“Cơm canh này bao nhiêu tiền thế? Cho ta một suất đi

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đáp: “Giá hạt dẻ, chỉ lấy một trăm lượng thôi!”

Đám hào kiệt có mặt ở đó lập tức nháo nhào cả lên.

“Vãi! Thức ăn nước thì nhiều, cái thì ít mà ngươi thu đến một trăm lượng!”

“Ta ở kinh thành cũng chưa từng ăn món nào đắt như thế nhé!”

“Lòng dạ của ngươi cũng đen tối quá rồi đấy!”

“Không hài lòng thì ngươi có thể về kinh thành mà ăn, bản quan không cấm nhé!” Lâm Bắc Phàm vẫn cười mỉm như cũ.

Nếu ta có thể về thì đã chạy từ lâu rồi, còn ở lại đây bị ngươi bóc lột chắc? Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đồ quan chó!

Mọi người ngửi mùi cơm và mùi thức ăn, vừa nghĩ đến ngay cả mấy nghìn lượng mà mình còn móc ra được, giờ thêm một trăm lượng nữa cũng có tính là gì đâu, vì thế lại nhao nhao móc tiền ra mua thức ăn và cơm.

Nhưng cầm được suất cơm rồi lại do dự.

“Cơm này... liệu có độc không ta?” 

“Chắc không đâu!”

Một vị cao thủ cười lạnh: “Nếu hạ độc chúng ta chết, sư môn sau lưng chúng ta chắc chắn sẽ không không chịu để yên, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này đâu!"

“Nói cũng phải, yên tâm dũng cảm ăn đi!”

“Có nước không, cho ta một cốc!”

Cứ như vậy, mọi người ăn như hổ đói, cuối cùng phát hiện ra một suất cơm không đủ no nên chỉ có thể gọi thêm vài suất, vì thế lại tốn thêm vài trăm lượng nữa.

Đồ cẩu quan, lòng dạ thật đen tối!

Thế nhưng bọn họ mãi mãi đánh giá thấp giới hạn của Lâm Bắc Phàm rồi.

Đến tối, hắn lại dẫn một đám binh lính đi tới dựng lầu trại một cách khí thế ngút trời.

Nhân sĩ võ lâm đều nổi lòng tò mò. “Tên cẩu quan này lại làm gì thế?”