Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 339: Đưa về 2



Tình Tước ngồi bất động ở một bên, chỉ lạnh nhạt nói: “Thơ Ngữ và Tuyết Nhạn đang ở chung một chỗ, sợ là còn chưa ngủ dậy.”

“Vậy thì chờ nàng ngủ dậy, cho ta gặp nàng ấy đi. Ngày xưa chúng ta đều làm gì cũng cùng nhau, ta bị thương e là nàng ấy cũng rất lo lắng đó.”

“A……” Tình Tước cười lạnh một tiếng, lắc đầu, lúc này lại nghĩ đến tỷ muội tình thâm sao?

Tình Tước: “Ngươi nha, cứ nằm yên một chỗ đi, chân đã không động đậy nổi rồi còn muốn làm loạn cái gì?”

“Ta!” Thơ Họa bị á khẩu đến mức trợn trừng mắt liếc nàng một cái, quay đầu nhìn về cạnh giường.

Mặc kệ Thơ Ngữ Thơ Họa thấp thỏm như thế nào, Tiêu Thái và Phó Nguyệt sau khi ngủ dậy liền không để việc này ở trong lòng.

Dùng qua bữa sáng một chút, Phó Nguyệt nhìn theo Tiêu Thái đi giáo trường, nàng liền gọi Tình Tước cùng Tuyết Nhạn tới.

Tình Tước: “Biểu thiếu phu nhân có sai bảo gì ạ?”

Phó Nguyệt: “Hai ngươi tìm bà tử làm việc thô cõng Thơ Họa đến Minh Ngọc Đường, bảo Thơ Ngữ Thơ Họa tự mình kể lại chuyện hôm qua cho công chúa. Chân cẳng của Thơ Họa không tiện, nhớ nhờ công chúa điều người khác đến đây cho ta nhé.”

“Tuân lệnh.” Tình Tước và Tuyết Nhạn đồng ý.

Tình Tước tìm được một bà tử làm việc thô thân thể khỏe khoắn cõng Thơ Họa lên, Thơ Họa còn muốn kêu to muốn gặp Phó Nguyệt trước để giảo biện cầu xin nể tình, Tình Tước che miệng nàng ta lại một phen nói: “Ngươi tốt nhất ngậm chặt miệng lại, đừng có lắm lời, nếu không tới chỗ công chúa thì… tự mình ngẫm lại đi.”

Thơ Họa sửng sốt, tinh thần suy sụp mà ghé vào lưng của bà tử làm việc thô.

Nàng không ngờ rằng Phó Nguyệt chẳng thèm nhìn mặt nàng dù chỉ một lần.

Khi Thơ Ngữ đi theo Tuyết Nhạn ra ngoài vẫn mờ mịt, tối hôm qua ở cùng Tuyết Nhạn chẳng thấy nàng ấy nhắc gì dù chỉ một chữ. Vừa ra ngoài đã nhìn thấy dáng vẻ Thơ Họa bị thương thê thảm đến mức đáng thương như thế kia, trong lòng nàng lại càng bất an.

Minh Ngọc Đường.

Tình Tước kể lại chuyện hôm qua bản thân mình cùng Phó Nguyệt nhìn thấy cho Tề Đồng nghe, sau khi Tề Đồng nghe xong sa sầm mặt xuống nhìn Thơ Ngữ, Thơ Họa đang quỳ trên mặt đất.

Tề Đồng: “Thơ Ngữ nói trước đi.”

Thơ Ngữ liền cúi đầu bất an kể lại chuyện hôm qua một lần.

“Thơ Họa thì sao, ngươi còn có lời gì muốn nói.”

Thơ Họa không dám ngẩng đầu lên nhìn công chúa cùng với đám nha hoàn quen thuộc đứng đầy khắp phòng, nàng cảm thấy chính mình hiện tại tựa như chưa, bị người khác cười nhạo châm chọc.

chưa, bị người

Tề Đồng lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên nói chuyện.”

Thơ Họa run run rẩy rẩy mà ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy biểu tình lạnh lẽo hung dữ trong mắt công chúa thì liền vội vàng rụt cổ lại. Nàng cất giọng nói run rẩy nói: “Nô tỳ…… Nô tỳ biết sai rồi.”

“Sai thế nào?”

“Sai…… Sai ở……” Mặt Thơ Họa đỏ lên.

Trong phủ, quốc công gia chỉ ngưỡng mộ một mình công chúa, không hề tơ tưởng đến đám nha hoàn, hơn nữa công chúa đã xây dựng tầm ảnh hưởng rất nặng, thời trẻ có nha hoàn muốn bò lên giường đều bị công chúa ra lệnh đánh một trận rồi bán đi. Mà thế hệ kế tiếp là Thế tử gia lại còn ít tuổi, khó khăn lắm mới có một vị biểu thiếu gia được quốc công gia coi trọng tới đây, hơn nữa còn có dung mạo tuấn tú lịch sự, nàng liền…… si tâm vọng tưởng……

Nỗi lòng này bảo nàng làm sao mở miệng nói ra được chứ.

Tề Đồng không hề nhìn nàng ta nữa, ngẩng đầu quét mắt hết lượt đám nha hoàn trong phòng: “Ban đầu ta đã từng nói, cả đám các ngươi nếu có tâm tư linh tinh gì khác, cứ tận tụy hầu hạ chủ tử, chờ đến tuổi đương nhiên ta sẽ vẻ vang chọn cho các ngươi một mối hôn sự tốt. Các ngươi đều coi lời ta nói là gió thoảng bên tai à?”

“Nô tỳ không dám!” Công chúa tức giận, toàn bộ đám nha hoàn trong phòng đều quỳ xuống.

Bầu không khí áp lực tràn ngập trong lòng mỗi nha hoàn. Mặc dù ban đầu nhìn thấy biểu thiếu gia cũng có người khơi dậy ý định giống như Thơ Họa, nhưng giờ phút này không ai dám có bất kỳ ý nghĩ gì.

Tề Đồng nói với Chung Tình: “Đi, bảo Phương ma ma dẫn người tới tiễn Thơ Họa đi.”

Thơ Họa vừa nghe xong ngã rạp xuống mặt đất, nàng bò dậy khóc lóc dập đầu cầu xin: “Công chúa khai ân! Công chúa khai ân! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa!”

Chủ trong chốc lát mặt đất đã nhuộm màu đỏ nhàn nhạt, trong phòng tràn ngập tiếng van nài thê thảm của Thơ Họa.