Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 343: Một cú đỡ nguy hiểm 2



“Chúng cháu đã ở trong phủ quấy rầy tiêu pha rất nhiều, những người này Phó Nguyệt không thể nào lại nhận được.” Lời nói của Phó Nguyệt khẩn thiết, còn làm nũng nói: “Hơn nữa, nếu thực sự có chuyện gì thì cháu tới tìm công chúa chủ trì công đạo, chẳng lẽ công chúa còn không giúp cháu sao?”

Tề Đồng bị bộ dạng thân mật của nàng chọc cười, nàng duỗi tay chí chí vào trán Phó Nguyệt: “Cháu nha, cái miệng nhỏ ngọt như mật vậy, chỉ biết dỗ dành người khác cưng nựng yêu thương mình thôi. Được rồi, chịu thua không nói nổi cháu nữa. Tóm lại có chuyện gì cháu cứ nói với ta là được, đều là người một nhà đừng xa cách. Cũng đừng nói cái gì mà làm phiền rồi tiêu pha, cho con cháu nhà mình tiêu xài là chuyện đương nhiên mà.”

Bởi vì có mối duyên thân thích nên Tề Đồng cũng xót ruột khi cho Tiêu gia chi tiêu. Nhưng Phó Nguyệt nói thẳng lời cảm ơn như thế, nàng nghe mà trong lòng cao hứng.

Phó Nguyệt giương khóe môi lên nói: “Tiểu Nguyệt biết rồi, về sau chúng cháu không khách sáo nữa, công chúa đừng xót ruột là được.” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Nguyệt lại không hề có ý định ăn xài phung phí lợi dụng Quốc công phủ.

“Ha ha ha, cữu cữu cháu có thêm vài đứa cháu nữa cũng nuôi được, đừng xót ruột thay cho hắn mà tiết kiệm tiền bạc.”

**

Tuy cùng sinh sống trong một phủ, nhưng mọi người cũng không phải ngày nào cũng gặp mặt tụ họp ở bên nhau.

Chỉ ngẫu nhiên hôm nào Diệp Trạch trở về sớm thì mới có thể gọi đám cháu ngoại tới cùng nhau dùng cơm, trò chuyện.

Ngày hôm nay là lần thứ hai mọi người sau khi cùng nhau dùng bữa tối thì tới đại sảnh nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.

Nhu Nhu tỉnh dậy trước giờ cơm chiều, cứ túm chặt lấy xiêm y của Phó Nguyệt không bỏ, Phó Nguyệt liền ôm con bé tới. Trên bàn cơm còn chuẩn bị cho con bé món canh trứng sánh mịn, Nhu Nhu cũng không hâm mộ món mỹ vị của người khác nữa, chỉ say mê ăn mỗi chén canh trứng thơm ngào ngạt.

Dùng cơm xong, cô bé vẫn tràn đầy năng lượng, Phó Nguyệt liền đặt cô bé ở trên cái giường nhỏ bên cạnh, Tiêu Giản và Diệp Thiên Trung vây quanh con bé nói chuyện cười đùa.

Diệp Trạch xoa xoa râu dài, gọi con trai và cháu ngoại út tới trước mặt hỏi chuyện, quan tâm tới việc học của hai đứa bọn chúng.

Diệp Thiên Trung ngẩng đầu đáp: “Cha, dạo gần đây con đều lấy được giáp đẳng, các phu tử đều khen ngợi con nữa đấy!”

Tiêu Giản đứng ở bên cạnh gật gật đầu, Thiên Trung ca ca không chỉ có đánh nhau lợi hại, các môn học đều giỏi.

Trong mắt Diệp Trạch hàn chứa vui mừng, ông cũng cao hứng vì tương lai của con mình. Có điều tiểu tử này không nên khen nhiều, bằng không sẽ vẫy đuôi mặt vểnh lên trời cho coi. Diệp Trạch cố ý giữ nghiêm mặt hỏi Tiêu Giản để chứng thực: “Biểu ca cháu nói thế có thật không? Ngày gần đây có đùa giỡn ở học đường không?”

Tiêu Giản là một đứa bé ngoan. Nghe thấy cữu cữu hỏi chuyện, cậu bé liên tục lắc đầu nói: “Biểu ca rất ngoan, không hề đánh nhau nữa. Phu tử cũng khen ca ấy mấy lần đó.”

Từ sau khi tiệc mừng thọ của Dũng Nghị công diễn ra, trong phủ nào có tiểu công tử đang học ở Quốc Tử Giám thì tổ phụ, phụ thân trong các phủ ấy đều ân cần dạy bảo, không được bắt nạt cháu ngoại mới tới Dũng Nghị Công phủ. Được trong nhà cảnh cáo, những ma cũ muốn bắt nạt ma mới trong Quốc Tử Giám đương nhiên không còn nữa. Không ai muốn ăn đòn, Diệp Thiên Trung cũng liền giữ yên bổn phận.

Hai huynh đệ này thay phiên nhau đọc văn chương mà gần đây được học, còn bắt chước hình dáng của lão phu tử, rung đùi đắc ý, khiến mọi người trông thấy đều muốn cười.

Thừa dịp mọi người đều hướng ánh mắt ở chỗ hai huynh đệ Diệp Thiên Trung và Tiêu Giản, Nhu Nhu thế mà lại tự lật mình ngược lại nằm bò dậy.

Đầu tiên cô bé dùng cái bụng nhỏ đẩy hai bước về hướng cái giường, hình như cảm thấy mới lạ, thế mà lại lặng lẽ di chuyển tiếp lên! Hoạt động một chút rồi lại nằm sấp xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó lại di chuyển lên trước vài bước. Cái giường không lớn, chẳng lâu sau con bé đã tự bò đến cạnh giường.

Nhu Nhu hồn nhiên không biết nguy hiểm, còn muốn bò ra phía ngoài.

Tiêu Thái vốn đang cười nghe đệ đệ đọc văn, khóe mắt nhìn thấy Nhu Nhu sắp rơi xuống, nụ cười cứng lại trên mặt. Không kịp tự hỏi, hắn lao ra một bước quỳ trượt trên mặt đất, duỗi cánh tay dài đỡ được Nhu Nhu đang rơi xuống.

Mọi người chỉ cảm thấy có một trận gió lướt qua trước mặt bọn họ…