Dưới khung cảnh yên lặng, ánh trăng sáng rực, hai người nằm cạnh nhau. Khánh Thiên buôn bỏ đi vị trí hoàng thượng cao thượng của mình, Lam Chi được thoải mái làm chính mình, không câu nệ những phép tắc trong cung.
“Nè, cuối cùng thì huynh là thái giám hay thị vệ?”
“Ta á, cô nói thử xem?”
“Ta không biết.”
“Nếu ta là một tướng sĩ, hoặc một chức quan. Cô…có muốn bên cạnh ta không?”
“Ta… sao đột nhiên lại nói chuyện sến súa vậy, huynh đừng có dụ ta, ta là đại ca của huynh đó.”
“Hừ. Ta đùa thôi.”
“Rằm tháng này ta được xuất cung, cô có muốn ta đưa cô đi cùng không?”
“Ta được đi à?”
“Ta sẽ xin cho cô đi cùng ta. Chỉ cần cô muốn đi là được.”
“Vậy, để sáng mai ta báo với thái hậu.”
“Không cần, ta sẽ nhờ hoàng thượng thông báo với thái hậu.”
“Oa! Uy tín thế.”
Lam Chi vừa nói vừa nhướn mày, trông rất thú vị.
…
Vài ngày sau.
Ở Vĩnh Hoà cung, khi Lam Chi đang cùng thái hậu đắp mặt nạ do cô làm, thì một công công đến bẩm.
“Bẩm thái hậu, ngô công công cầu kiến.”
“Dạo này hoàng thượng khá quan tâm đến Vĩnh Hoà cung của bổn cung nhỉ?”
“Từ khi nào, mà thánh thượng là đặc biệt chú ý đến Vĩnh Hoà cung của ta như thế vậy? Vừa đến ban thưởng, hôm nay lại đến?”
“Bẩm… bẩm thái hậu… hoàng thượng có truyền khẩu lệnh xuống. Rằng nha hoàng Lam Chi, tuy không tài năng xuất chúng, dung mạo không quá xuất sắc, nhưng thông minh, lanh lợi… dạ bẩm, hoàng thượng có lệnh, cho Lam Chi xuất cung, chịu khổ cùng dân, thời gian xuất cung là 2 tuần, nếu lập công trở về, sẽ phong thưởng.”
“Hồ đồ. Lam Chi là phận nữ nhi, làm sao mà một mình xuất cung vi hành? Còn bảo gì mà lập công trở về? Về bẩm lại với thánh thượng của ngươi là bổn cung không đồng ý.”
Thái hậu khó chịu nói. Lam Chi thấy vậy, nhanh nhẹn quỳ xuống bên cạnh thái hậu.
“Lam Chi biết thái hậu lo lắng cho Lam Chi. Nhưng đây là lệnh vua, Lam Chi quyết không cãi lệnh, xin thái hậu đồng ý cho Lam Chi xuất cung.”
“Con….”
“Thái hậu… người yên tâm, Lam Chi nhất định sẽ tự có cách bảo vệ bản thân.”
“Thái hậu… hoàng thượng sẽ cho thị vệ theo sát để đề phòng bắt trắc ạ.”
“Ta…”
“Được hoàng thượng tin tưởng, Lam Chi nhất định sẽ dốc hết lòng vì xã tắc. Thái hậu cứ tin con, Lam Chi bây giờ… không dễ bắt nạt nữa đâu.”
“Ta…”
“Người nhất định phải tin con.”
“Được. Dẫu sau cũng là ý của hoàng thượng, bổn cung cũng không ngăn cản nổi. Nhưng… Ngô công công. Ngươi về bẩm lại với hoàng thượng. Nhất định phải cho thị vệ theo sát bảo vệ Lam Chi. Nếu lần này, Lam Chi xãy ra chuyện, ta sẽ tìm nó tính sổ.”
“Thần đã rõ.”
“Được… Lam Chi, Liên Hoa… đi thôi, đến phật đường, bổn cung muốn tịnh tâm.”
“Dạ…”
“Cung tiễn thái hậu.”
Vài ngày sau đó. Lam Chi cùng một thị vệ xuất cung, ra đến cổng thành thì đã thấy Khánh Thiên đứng chờ sẳn.
“Nè Khánh Long, huynh uy tín thật đó.”
“Hừ… ta là ai chứ.”
“Vậy.. bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Chúng ta đến thành A, rất xa kinh thành, nhưng dân chúng ở đó đang chịu cảnh lũ lụt. Ta muốn đến xem tình hình và tìm cách khắc phục.”
“Vậy bắt đầu thôi.”
“Cô định cứ thế mà đi à?”
“Thế nào…?”
“Lam Chi à… từ đây đến thành A rất rât xa. Cô định đi đến khi nào?”
“Vậy, phải làm sao?”
Thị vệ A Minh nhướng mắt về phía ba con ngựa ở đang cột ở cây.
“Oa, ngựa à.”
“Ừm, cô biết cữi không.”
Lam Chi nhìn ngựa, đôi mắt sáng hơn cả đèn pha, to tròn hiện rõ nét mặt thích thú.
“Ta có. Từng được cữi vài lần trước đây.”
“Được! Ta giúp cô lên ngựa.” A Minh đưa cánh tay lên, để Lam Chi bám vào.