Vài ngày sau Lam Chi cùng Khánh Long, A Minh và Lục Cát Lan lên đường đến biên giới nơi đang diễn r chiến tranh.
Họ đi với một lục lượng quân lính rất đông, đi đến nơi nào, người dân nơi đó đều mang lương thực, gạo và rau ra cho họ để nhầm tiếp thêm tinh thần cho các chiến sĩ phương xa.
Đi đến nơi thì trời vừa sụp tối.
Lam Chi cũng mệt rã rời. Nhưng thoáng nhìn xa.
Cô thấy một cô nương với y phục màu đỏ tươi, tóc cột cao gọn gàng, trên thắt lưng là một thanh kiếm dài, vừa nhìn qua đã nhận ra là quận chúa Khanh Như.
“Khanh Như!” Lam Chi gọi to.
Khanh Như quay sang thấy Lam Chi, cô liền chạy đến, nét mặt không hài lòng hỏi.
“Sao tỷ lại đên đây, có biết là nguy hiểm lắm không.”
Quận chúa nhìn sang thấy hoàng huynh thì giật mình.
“Huynh…”
“Tham kiến quận chúa.” Ba người cùng nói.
Khanh Như nhăn mặt khó hiểu, nhưng có Lục Lan Cát ở đó, làm cô không mấy dễ chịu.
Cô kéo tay Lam Chi đi đến lều của mình.
“Này.. từ từ thôi.”
“Sao tỷ lại đến đây? Đây là chiến trường, nguy hiểm lắm tỷ biết không?”
“Muội cũng ở đây còn gì?”
“Ta khác, ta đến đây với tư cách là một người lính…. Với lại, ta có võ, còn tỷ, đến cài bàn tỷ còn không nhấc nổi.”
“Dù muội có mạnh mẽ đến đâu, thì suy cho cùng muội vẫn là nữ nhi… không thể xông pha như thế được.”
“Từ nhỏ muội đã theo các tướng quân ra trận, kinh nghiệm của ta rất dày dặn, tỷ không cần phải lo cho ta.”
Khanh Như tiếp tục nói.
“Ngược lại là tỷ đó, sao lại ở đây? Hai người họ bắt tỷ đến đây làm gì?”
“Muội quên à? Y thuật của ta rất cao đó, ta đến để hỗ trợ mọi người.”
“Là hai người kia, họ ép tỷ đúng không? Ta xử lý họ.”
Khanh Như cầm kiếm lên.
“Nè, không phải họ, là ta, ta tự đòi theo.”
“Tỷ xem đây là đâu chứ? Đến đây để làm gì?”
“Ta là thái y, đương nhiên đến để cứu người rồi…. Với lại, nếu ta không đến, đã không gặp được muội rồi.”
“Xì…”
… tối hôm đó, sau khi ăn tạm Lam Chi và Khanh Như cùng ngủ trong một lều có hai giường.
Trong khi đó, Khánh Thiên, A Minh, Đông Tịch Vương, Lục Cát Lan, họ vẫn thắp nến sáng cả một căn lều lớn.
Bốn người nét mặt đâm chiêu cùng nhìn vào một tờ bản đồ giấy treo trên tường với vài nét vẽ.
Bầu không khí lúc nữa đêm, cả bốn người im lặng nhìn bản đồ, không ai bảo ai câu gì.
Lam Chi vì khó ngủ nên tò mò đến xem.
“Sao cô chưa ngủ? Cần gì à?”
Khánh Thiên thấy Lam Chi thì sốt sắng quan tâm.
“Không có, ta dậy uống chút nước, thấy các huynh còn thức nên ghé xem thử thôi.”
“À…”
“Sao thế? Mọi người đang gặp vấn đề gì à?”
“Không sao đâu, cô cứ về ngủ đi.”
“Cho ta tham gia đi, biết đâu ta sẽ giúp được gì.”
“Ừm….” Khánh Thiên đồng ý để cô vào trong.
“Đây là nơi quân địch đang đóng quân à?”
“Đúng vậy, tất cả các vùng ven biên giới đều đã bị họ đóng chiếm.”
“Còn những nơi gạch chéo màu đỏ?”
“Là những thôn nhỏ, tất cả đều đã di cư đi đến thành C.”
“Vậy vấn đề các huynh đang gặp là, làm sao để quân địch nhanh chóng rút lui?”
“Vấn đề là số lượng chiến sĩ của chúng ta không đủ. Họ đông hơn chúng ta ít nhất cũng gấp ba lần.”
“Mạnh thì dùng sức, yếu thì dùng thế.”
“Ý của cô là sao?” A Minh nói.
Lam Chi đưa tay lên gõ gõ vào chán mình, suy nghĩ tầm 10 phút.
Sau đó chỉ vào bản đồ.
“Đây là nơi đóng quân của chúng ta?” Lam Chi chỉ vào bản đồ
“Ừm.”
“Đây là vùng ven núi à?”
“Ừm.”
“Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng địa hình ở đây để giăng bẫy. Lúc chiều ta và Khanh Như đến đây lấy nước. Ta đã xem qua, rất khả thi.”