“Nàng thân là con gái thừa tướng, phụ thân nàng có công với nước, giờ đây nàng là quý phi của hoàng thất, được hưởng vinh hoa phú quý.”
Khánh Thiên nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói.
“Đó cũng là những thứ nàng xứng đáng có được.”
“Tạ ơn hoàng thượng, thần thiếp nhất định không phụ lòng của người.”
“Chỉ là…. Nàng! Vẫn nên an phận, sống cho tốt trong thân phận quý phi của mình, đừng gây ra thị phi.”
“Hoàng thượng, thần thiếp trước nay đều ở trong cung, ngày ngày thưởng hoa, đọc sách, chưa từng quá phận.”
“Lam Chi là thái y mà ta phong chức, nàng vẫn dám đối phó với cô ấy.”
“Thiếp không có, là do cô ta, cô ta….”
“Ta là vua một nước, lẻ nào ta không phân biệt được thị phi, đúng, sai sao?”
“Thần thiếp không có ta đó, hoàng thượng, người thật sự nghĩ oan cho thiếp rồi.”
“Nàng là quý phi của ta, là đích trưởng nữ của thừa tướng, chuyện nàng làm, sẽ không chỉ ảnh hưởng đến hoàng thất, mà còn liên lụy đến uy nghiêm nhà họ Trương… nên, đừng để việc tương tự lập lại một lần nữa.”
“Thiếp…”
“Lam Chi tuy chỉ là một thái y, xuất thân thấp kém, nhưng! Cô ấy không dễ bắt nạt đâu… trẫm càng không bỏ qua cho bất kì ai động vào cô ấy!”
“Hoàng thượng, ngài uy hiếp ta?”
“Nàng vào cung đến nay đã hơn bốn năm, nàng hiểu rõ hơn ai, lời của vua đã nói ra, nhất định không phải chỉ để thị uy! Mà là để cảnh cáo.”
“Hơn hai năm nay, hoàng thượng lần đầu ghé lại Xuân Hoa cung, vậy mà lại vì một ả tiện tỳ, buông lời cảnh cáo với quý phi của mình…. Ngài thật là quá nhẫn tâm với thiếp rồi.”
“Nếu nàng cho rằng ta nhẫn tâm, thì đừng bày trò làm ta phải làm thế với nàng.”
… Nói rồi hoàng thượng đứng dậy rời đi …
…
Vừa ra khỏi viện của Trương quý phi, vậy mà vô tình gặp phải Lam Chi đang đi cùng Liên Hoa.
“Hoàng thượng kìa, mau.. mau hành lễ.”
Lam Chi nhìn về phía Khánh Thiên, cô nghi ngờ chỉ tay về hướng đó.
“Ho.. hoàng… hoàng… thượng ấy? Sao lại như vậy.”
Liên Hoa đã quỳ xuống hành lễ rồi, vậy mà Làm Chi vẫn đứng đó.
Liên Hoa vội nắm lấy tay Lam Chi, bảo cô ta quỳ xuống.
Lúc này, Hoàng Thượng và A Minh đều đứng im bất động, nhìn thẳng vào Lam Chi.