Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 39: Tham ô 2



Đã trôi qua thêm mấy ngày, ở phủ thừa tướng vẫn chưa hề có động tĩnh gì, điều này làm Khánh Thiên hết sức đau

dลิ่น.

Lúc này quận chúa Khanh Như và Lam Chi cùng đến cầu kiến hoàng thượng.

"Bẩm hoàng thượng, quận chúa Khanh Như và Lam thái y cầu kiến."

"Cho vào."

"Tham kiến bệ hạ."

"Miễn lễ."

"Tạ bệ hạ."

Khánh Thiên còn chưa kịp nói gì, hai tỷ muội họ đã ung dung ngồi xuống bàn thưởng trà.

"Các người lui ra hết đi." Khanh Như ung dung ra lệnh.

Nhưng hầu như các tì nữa và quân lính chẳng mẩy mây quan tâm. Họ vẫn đứng yên bất động

Cho đên khi Khánh Thiên khua tay bào họ lui, thị họ mới nhún người và lui ra.

"Hoàng huynh, chuyện của Thừa Tống Vụ thế nào rồi?"

"Sao đến chuyện này muội cũng biết vậy?"

"Hừ….. muội là ai chứ?"

"Là A Minh hay Lục Cát Lan nói với muội."

"Là ai cũng được mà, quan trọng chuyện đó làm gì?"

"Tất nhiên quan trọng, dám tiết lộ chuyện của trẫm, trẫm sẽ khâu cái miệng của hắn lại."



"Huynh là đang dằn mặt bọn ta đấy à?"

"Nói tóm lại đây không phải là chuyện hai người nên xen vào."

"Lẽ nào huynh đã có cách, nên mới không cần đến bọn ta?" Lam Chi nói với vẻ măt chê cười.

"Hoàng huynh à, chúng ta cùng nhau lớn lên, có chuyện gì mà ta không giúp được huynh."

"Muội ấy hả? Tính tình nóng nãy, muội nghĩ mình sẽ giải quyết được chuyện gì?"

"Huynh?

"Hai người sao lại thành cãi nhau rồi?"

"Ai thèm cãi với huynh ấy. Ta chỉ là có ý tốt muốn giúp đỡ, vậy mà..."

"Muội đừng phá phách, gây hoạ, vậy đã là tốt cho trẫm rồi."

"Muội không có gây hoạ."

"Muội còn dám nói là mình không gây hoạ."

"Dudc roi, ding cai nhau nนีล."

"Ta không thèm nói chuyện với huynh nữa."

Khanh Như đứng dậy, cầm theo kiếm của mình và rời đi.

"Huynh đệ hai người, nói chưa được ba câu đã cãi nhau.".

"Tính tình ngang bướng."

"Quận chúa không phải vì muốn tốt cho huynh thôi sao.".



"Cô còn nói giúp muội ấy."

"Huynh thật là. Sao lại phải cọc căn khó chịu với người thân của mình như thế? Họ đều là người nhà của huynh, tất nhiên muốn được kề vai sát cánh với huynh rồi."

"Chuyện triều chính không phải là chuyện muội ấy nên quan tâm."

"Ngài là đang sợ rằng quận chúa sẽ bị nội gián trong triều làm hại?"

Khánh Thiên im lặng nhìn Lam Chi.

"Cô ấy là quận chúa, dù có quan tâm hay không, thì thân phận của cô ấy vốn đã liên quan. Hú hồ gì, ngài biết tính quận chúa mà, cô ấy sẽ không vì ngài không cho phép mà ngoan ngoãn nghe lời, không điều tra đâu."

"Để ta và quận chúa giúp ngài một tay, ta tuy không giỏi vỏ nhưng vẫn đảm bảo với ngài rằng, trí thông minh của ta rất có tác dụng."

"Cô thật sự muốn giúp ta."

"Ừm,ta cảm thấy ngày nào tên Thừa Tống Vụ đó còn sống, ngày đó người dân ắt sẽ còn phải sống trong sự áp bức, khốn khổ ngày đó."

"Chuyện này..."

"Ta có cách giúp huynh bắt tận tay tên Thừa Tống Vụ đó."

Lam Chi ngồi bắt chéo chân trên bàn, còn tiện tay với một quả nho cho vào miệng.

Khánh Thiên thì lại đưa một ánh mắt rất khác lạ nhìn cô.

"Sao? Nghi ngờ năng lực của bổn cô nương?"

"Không! Ta tin cô, nhưng ta không muốn cô vì chuyện này mà gặp nguy hiểm."

"Huynh lại lo xa rồi, mà cho dù ta có gặp nguy hiểm thì cũng có làm sao? Ta cũng chỉ là một thái y nhỏ nhoi, đâu phải thân thể ngọc ngà, xuất thân đài cát. Không đáng để hoàng thượng bận lòng."

Lam Chi nói với vẻ mặt khiêu khích, đôi mắt có chút tin nghịch.

Rõ là biết người ta quan tâm, nên mới cố ý nói vậy.