Lam Chi sau một lúc đọc thư, cô đưa mắt sang nhìn Khanh Như.
"Sao vậy? Hoàng huynh nói gì?"
"Quân triều đình sẽ không đến kịp ngày giao hàng của chúng ta."
"Sao lại như vậy?" Khanh Như không tin, tay vội quơ lấy lá thư để đọc.
"Rõ là chúng ta đã tính toán rất kĩ, các bước đều không có kẻ hở... tại sao lại như thế?" Lục Cát Lan nói.
"Ta cũng không hiểu, sao đột nhiên các quan lại trong triều đều gây sức ép lên hoàng thượng, lại chỉ vì chuyện quân nhu." Đông Tịch Vương nói.
"Ta cũng không hiểu, sao đột nhiên các quan lại trong triều đều gây sức ép lên hoàng thượng, lại chỉ vì chuyện quân nhu." Đông Tịch Vương nói.
"Đây rõ ràng là có kẻ giật dây, cố tình bắt hoàng huynh phải điều quân lính ra biên cương, chỉ vì chuyện trấn giữ và hỗ trợ bách tánh."
"E là Thừa Tống Vụ sớm đã có đề phòng."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Đâu thể nào để chúng toại nguyện được."
"Chỉ còn một cách duy nhất!" Lam Chi nói.
"Là cách gì?"
"Nhưng cách này, e là hơi mạo hiểm."
"Muội cứ nói thử xem." Đông Tịch Vương nói.
"Đánh cắp số gạo trong kho! Để cho Thừa Tống Vụ không kịp giờ giao hàng."
"Chuyện này quả thật rất nguy hiểm."
"Nếu không thì cũng không còn cách nào."
"Nhưng với số người của chúng ta đang có. Thì khác gì lấy trứng chọi đá đâu."
"Cũng không còn cách nào khác. Chúng ta, đành đánh liều vậy!" Lam Chi nói.
"Tỷ đã có cách gì chưa."
"Ta đã có, nhưng cần suy tính thêm."
Mấy người boin họ, cứ đi qua đi lại, ai cũng đau đầu vì chuyện này.
"Thật sự số người của chúng ta quá ít..." Lam Chi chau mày nói.
"Hay là... chúng ta nhờ các bách tính trong thôn."
"Chuyện này càng nhiều người biết sẽ càng dễ lộ sơ hỏ."
"Nhưng nếu chỉ có chúng ta, sẽ càng khó hành động." Lam Chi nói.
Cuối cùng, họ đã chọn cách vận động các thôn dân trong thôn cùng hành động.
Nhưng Lam Chi chỉ lựa một vài hộ gia đình không có trẻ em nhờ giúp đỡ.
Một số nam nhân sẽ theo họ vào bên trong để mang số lương thực ra ngoài, còn những người có tuổi, sẽ phụ trách gây loạn bên ngoài cửa phủ, nhầm thu hút và đánh lạc hướng Thừa Tống Vụ.
Lam Chi đang ngồi suy tư, thì Đông Tịch Vương đến.
"Lam Chi... muội nghỉ ngơi một lúc đi."
"Đông Tường quân?"
"Van lo a?"
"Um... Ta vẫn rất lo, sợ là sẽ ảnh hưởng đến các thôn dân."
"Không sao đâu, ta tin muội sẽ làm được." Vừa nói Đông Tịch Vương vừa đặt tay mình lên vai Lam Chi an ủi.
"Đa tạ ngài..."
"Muội về phòng nghĩ ngơi đi, tối nay hành động rồi, đừng để bản thân quá lao lực."
"Ừm, ta biết rồi, ngài cũng nghi ngơi đi."
"Ta không sao, ta quen rồi."
"Vậy.... Ta về phòng nghĩ ngơi."
Nói rồi Lam Chi đứng dậy rời đi.
...•
Trời vừa sụp tối...
Trưởng thôn đã đưa người đến trước phủ, vừa đánh trống, vừa hô hoán, đòi gặp Thừa đại nhân
Bao Đại theo lệnh mở cửa xem chuyện gì đang xãy ra.
"Thừa đại nhân đâu? Mau nói ngài ấy ra đây."
"Đúng vậy... đúng vậy."
"Các vị hương thân, có chuyện gì từ từ nói."
"Sao có thể từ từ nói, rõ ràng triều đình có gửi cứu trợ đến cho tất cả thôn dân, vậy mà Thừa đại nhân lại cất làm của riêng, chỉ cho bọn ta mỗi tháng một chút gạo."
"Phải đó, mau kêu Thừa đại nhân ra đây giải thích với bọn ta."
"Rốt cuộc là ai đã tung tin hư cấu như thế này cho các vị?"
"Có hư cấu hay không, để bọn ta vào là biết."
Vừa nói họ vừa la hét, giả vờ muốn xong vào phủ kiểm tra.
"Các vị, các vị bình tĩnh lại đã."
"Bình tĩnh, các người bọn ngươi tham của chung, giữ làm của riêng, còn kêu bọn ta bình tĩnh."
"Phải đó, nếu hôm nay không có câu trả lời rõ ràng, bọn ta thà vỏ mạng tại đây, cũng phải đòi lại công bằng cho thành N"