Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 115: Hóa ra không phải mẹ ruột



Không lâu sau khi Triệu Nhan tiến cung, một đạo thánh chỉ liền từ trong cung bay nhanh ra, trực tiếp đưa đến tay Vương Sân ở phủ phò mã ngoài cung. Thánh chỉ nội dung rất dài, nhưng ý tứ lại vô cùng đơn giản, thánh chỉ chỉ nói Phò mã Vương Sân sau hôn sự đối với Bảo An công chúa không đủ quan tâm, làm cho hai vợ chồng không hợp, vì thế do đó hạ chỉ ra lệnh cắt đứt quan hệ giữa hai người. Kể từ khi đạo thánh chỉ này được ban hành, Vương Sân và Bảo An công chúa cũng chính thức giải trừ quan hệ vợ chồng.

Đến tối, tin tức Bảo An công chúa một mồi lửa đốt đồ cưới của chính mình đồng thời đoạn tuyệt quan hệ với Vương Sân liền truyền ra ngoài. Hậu quả dẫn tới toàn bộ Đông Kinh thành một mảnh xôn xao. Thậm chí lúc mới bắt đầu tất cả mọi người còn không tin, từ trước đến nay Bảo An công chúa ôn nhu hiền thục tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng thật ra thường tình có lẽ hung hăng càn quấy như Thọ Khang Công chúa lại vô cùng có khả năng làm ra loại sự tình này.

Tuy nhiên càng ngày càng nhiều tin tức từ phủ Phò Mã truyền tới. Những người mới bắt đầu hoài nghi theo thời gian dần dần cũng tin chuyện này. Chuyện lần trước Triệu Nhan ẩu đả Vương Sân truyền tới, người bên ngoài đã biết Bảo An công chúa thường xuyên bị ủy khuất. Lại không nghĩ rằng lần này Vương Sân không ngờ còn làm tới, chưa được Công chúa đồng ý đã đem phủ đệ tặng cho một tiểu thiếp, như thế lại càng vũ nhục nàng. Cuối cùng khiến cho Bảo An công chúa vốn ôn nhu dịu dàng cũng không thể chịu đựng được, lúc này mới hướng Vương Sân bạo phát xung đột chính diện, hơn nữa còn đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng với Vương Sân.

Lúc trước Vương Sân đã bị Triệu Nhan nện một trận xây xẩm mặt mày, nay gã còn vô sỉ như vậy không khỏi khiến cho không ít người đều thông cảm với công chúa. Hiện tại thì hay rồi, Vương Sân vẫn không biết hối cải, ngược lại lại khi nhục Bảo An công chúa, cảnh này khiến ấn tượng đối với Vương Sân của càng nhiều người thay đổi, cho nên khi chuyện này truyền khắp kinh thành, dân gian nghị luận gần như là nghiêng về một phía hướng về Bảo An công chúa, về phần Vương Sân thì biến thành đại biểu cho những kẻ bạc tình phụ nghĩa, thậm chí không ít người đọc sách trước kia cùng Vương sân giao tình thân thiết cũng đều cảm thấy bị sỉ nhục, thề ngày sau không bao giờ qua lại với Vương Sân nữa.

Bản thân Vương Sân cũng không nghĩ tới sự tình sẽ náo đến bước này, vốn gã còn cho rằng với tính tình nhu mì của Bảo An công chúa, dù có bị gã nhào nặn thế nào đi nữa thì cũng chỉ dám nén giận xuống, lấy việc giữ gìn hòa thuận gia đình làm đầu. Không nghĩ tới bình thường vốn ôn nhu Bảo An công chúa cũng có mặt này, đem một mồi lửa đốt sạch đồ cưới. Cái này khiến cho một chút tâm tư của gã muốn đem chuyện này ém nhẹm xuống bị tan thành mây khói. Hiện tại bên ngoài mọi người đối với gã đều là mắng chửi thậm tệ, khiến cho gã căn bản không dám ló mặt ra khỏi cửa, thậm chí mới ngắn ngủn có mấy ngày gã còn nhận được liên tiếp mấy bức thư tuyệt giao quan hệ. Về phần huynh đệ Tô Thức, Lý Công Lân và một số tên hảo hữu chí giao khác thì mặc dù bên ngoài không có biểu hiện rõ rệt nhưng cũng không có ai chủ động đến thăm hỏi.

Lần trước sau khi chuyện ẩu đả giữa Triệu Nhan và Vương Sân phát sinh, tuy rằng có không ít người đối với nhân phẩm của Vương Sân có chút khinh miệt, nhưng do trước kia gã biểu hiện ra tài hoa và tu dưỡng cũng giúp gã tích lũy không ít người ủng hộ. Hơn nữa hành động của Triệu Nhan cũng quá mức cực đoan, cho nên vẫn có không ít người đối với Vương Sân thể hiện cảm thông. Nhưng lần này khi chuyện Bảo An công chúa phải đốt đồ cưới truyền đi, bất kể là tầng lớp nào, từ nông dân hay văn sĩ đều đối với việc gã làm cảm thấy chán ghét vô cùng. Có thể nói bấy lâu nay Vương Sân khổ tâm kinh doanh thanh danh thì tất cả đều bị hủy trong chốc lát, thậm chí trong khoảng thời gian này gã ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài.

Đối với phản ứng bên ngoài, Triệu Nhan căn bản cũng không để ý, hoặc là nói hắn căn bản không rảnh đi để ý, bởi vì Bảo An công chúa từ ngày đó sau khi trở về, liền lập tức ngã bệnh. Tào Dĩnh và ngự y sau khi chẩn đoán bệnh cho nàng thì đều nói đây là tâm bệnh, chỉ có thể để thời gian điều dưỡng. Đối với chuyện này hắn cũng chẳng có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể cùng Thọ Khang Công chúa mỗi ngày bồi Bảo An công chúa nói chuyện phiếm. May mắn Bảo An công chúa tâm bệnh cũng không phải rất nặng, theo thời gian trôi qua bệnh tình cũng chầm chậm chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới khiến đám người Triệu Nhan nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay sau khi hắn và Thọ Khang Công chúa bồi tiếp Bảo An công chúa tán gẫu qua ngày, lại nhìn nàng uống hết một chén canh hạt sen rồi, hai người lúc này mới đi để cho nàng nghỉ ngơi. Tuy nhiên mới bước ra khỏi viện, Triệu Nhan hơi do dự định nói, rốt cục vẫn hướng Thọ Khang Công chúa nói:

- Tam tỷ, vài ngày nay lòng đệ có tâm sự, hôm nay thật muốn hỏi tỷ cho rõ ràng.

- Chuyện gì?

Thọ Khang Công chúa nghe đến đó cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, có thể làm cho Triệu Nhan cân nhắc mãi mới dám hỏi, vấn đề này khẳng định không phải là sự tình đơn giản.

- Tam tỷ, tỷ và nhị tỷ năm nay đều mười bảy tuổi, hơn nữa là sinh nhật vào tháng ba, đại ca Triệu Húc cũng là mười bảy tuổi lại sinh vào tháng chín, vậy cách đại ca cùng lắm có mấy tháng, nhưng vì sao trên danh nghĩa đều là con cái nương nương thân sinh vậy?

Đối với vấn đề này, hắn cũng vắt óc suy nghĩ nhiều ngày, kỳ thật trong lòng của hắn đã có đáp án, chỉ là muốn xác nhận lại với Thọ Khang Công chúa mà thôi.

- Khà khà, ngươi tên tiểu tử ngu xuẩn không phải là bây giờ mới phát hiện vấn đề này đấy chứ?

Thọ Khang Công chúa nghe được Triệu Nhan hỏi vậy cũng là lườm hắn một cái nói:

- Đại ca so với ta và nhị tỷ lớn hơn sáu tháng, mặt khác nhị ca cũng mười sáu tuổi, sinh vào tháng mười, mà ngươi mười lăm tuổi lại sinh vào tháng ba, cho nên ngươi và nhị ca cũng không thể nào do một người sinh ra. Nhưng bất kể là trong cung hay trong dân gian, đều nghĩ huynh đệ tỷ muội chúng ta tất cả đều là do Hoàng hậu nương nương sinh ra.

Khi nói tới đây, Thọ Khang Công chúa bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói tiếp:

- Chẳng lẽ sau khi làm Hoàng hậu lại có thể không giống nữ nhân khác, mang thai năm sáu tháng liền có thể sinh?

Nghe được nhị tỷ rốt cục thừa nhận những điều so với suy đoán trước kia của hắn không khác bao nhiêu. Trước đây hắn đã nghĩ Bảo An công chúa và Triệu Húc cùng tuổi, hơn nữa cũng không kém mấy tháng, tiếp theo lại nghĩ mình và Nhị ca chưa được gặp mặt kia tuổi cũng cực kỳ sát nhau. Nữ nhân hoài thai mười tháng, sau khi sinh lại phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, Cao Hoàng hậu căn bản không có khả năng là mẫu thân của tất cả Hoàng tử Công chúa.

- Dựa theo thái độ thường ngày của Hoàng Hậu nương nương, đại ca nhất định là con trai ruột của bà, cho nên nhị tỷ và tam tỷ khẳng định không phải do Hoàng hậu sinh. Mặt khác từ thái độ của Hoàng Hậu đối với ta mà suy đoán thì phỏng chừng chính ta cũng không phải là con trai của bà rồi.

Triệu Nhan lúc này chỉ biết cười khổ, hắn rốt cuộc biết vì lý do gì Cao Hoàng Hậu lại thiên vị như vậy, hẳn là do mình căn bản không phải nhi tử của người ta.

- Ha ha, ngươi biết thế là tốt rồi, trong đám huynh đệ tỷ muội chúng ta, chỉ có đại ca với nhị ca là cốt nhục của Hoàng Hậu, còn những người khác đều do phi tần sinh ra. Bất quá vì phòng ngừa tranh đấu trong hậu cung, cho nên bất kể là Hoàng tử và Công chúa do ai sinh ra thì dưới danh nghĩa đều là con của Hoàng hậu, nói vậy đệ đã hiểu chưa?

Thọ Khang Công chúa cười lạnh nói, nghe ngữ khí của nàng giống như đối với Cao Hoàng hậu cũng hết sức bất mãn.

Triệu Nhan nghe lý giải như thế liền tỏ ngay, khó trách trong lịch sử ghi lại con cái của Triệu Thự đều là do Cao Hoàng hậu thân sinh, trong hậu cung các phi tần khác lại không có bất kỳ bản ghi chép nào nói về việc có con cả, hoá ra còn có chuyện như vậy sao. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại nghĩ tới một vấn đề, lập tức không hiểu mở miệng hỏi:

- Tam tỷ, phụ hoàng trước kia cũng không phải con của tiên hoàng, chúng ta cũng đều sinh ra trước khi phụ thân đăng cơ, vậy vì sao trong Hoàng thất vẫn còn dùng quy định cũ?

- Cái này thì có gì kỳ quái, lúc trước phụ hoàng lúc mới ba tuổi, khi đó những đứa con khác của tiên hoàng liên tiếp chết non, cho nên liền đem nhận phụ thân về nuôi nấng, mãi đến sau này bởi vì phi tử của tiên hoàng lại mang thai nên lúc này mới dám cho phụ hoàng xuất cung. Sau này phụ hoàng lập Hoàng Hậu nương nương thì cũng vì từ nhỏ nương nương đã ở trong cung, hơn nữa tiên hoàng sau đó không có sinh hạ thêm nữa, cho nên Hoàng Hậu nương nương tin tưởng phụ thân ngày sau khẳng định còn có thể tiến xa, kết quả mẫu thân của chúng ta cũng biến thành Hoàng Hậu nương nương. Về phần mẫu thân thân sinh của chúng ta, cũng chỉ có một số ít người biết.

Thọ Khang Công chúa lại có chút tức giận bất bình nói, thân là con cái lại không có quyền biết mẫu thân thân sinh mình là ai thì dù bất kể là ai cũng sẽ không kìm nén được mà tức giận.

- Thì ra là thế, tuy nhiên tam tỷ nếu đã biết điều này, chẳng lẽ không muốn tìm hiểu mẫu thân của mình là ai?

Triệu Nhan lúc này cũng hiếu kỳ mở miệng hỏi.

- Sao lại không, từ khi ta biết Hoàng Hậu nương nương không phải là mẹ ruột của ta, ta vẫn luôn tìm kiếm ở trong hậu cung, đáng tiếc lúc trước vào cung những người theo hầu phụ thân đều bị Hoàng Hậu nương nương sắp xếp, còn lại những người biết nội tình cũng không còn nhiều. Hơn nữa mọi người vẫn khiếp sợ uy thế của Hoàng hậu, những người biết cũng không dám nói, thậm chí ngay cả mẫu thân của chính chúng ta, cũng chỉ có thể đem chuyện này chôn sâu trong lòng. Bất quá bản Công chúa cũng không có ngồi không, trong khoảng thời gian này đã đem mục tiêu tập trung ở Trương Tu Dung, Bảo Chiêu Nghi và Trương Quý Nghi ba người, bởi vì ta đã đã điều tra ra, trong số phi tần hậu cung cũng chỉ có ba người các nàng đã qua sinh nở, cho nên mẫu thân của chúng ta khẳng định chỉ trong ba người các nàng.

Thọ Khang Công chúa nói xong lời cuối cùng còn có vẻ có chút phấn khích.

- Ha ha, Tam tỷ có tâm rồi, hai vị tỷ tỷ từ nhỏ đã thương ta như vậy, nói không chừng chúng ta đều do một mẫu thân sinh ra đó.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười nói, hắn tuy rằng không phải Triệu Nhan chân chính, nhưng ít ra thân thể này cũng là do mẫu thân của Triệu Nhan sinh ra, phận làm con, cuối cùng cũng phải tận một chút đạo hiếu. Do đó hắn đối với chuyện mẫu thân của chính mình cũng hết sức tò mò.

- Có phải hay không cùng một mẫu thân không quan trọng, dù sao chúng ta đều là con cái của phụ thân, vốn chính là tỷ đệ ruột.

Thọ Khang Công chúa nghe đến đó cười nói, tuy nhiên ngay sau đó nàng lại nghĩ tới một sự kiện, lập tức dùng giọng điệu giáo huấn nói với Triệu Nhan:

- Tam đệ, ngươi và Dĩnh nhi muội muội lập gia đình thời gian đã dài như vậy, như thế nào vẫn còn ngủ riêng, tiếp tục như vậy chúng ta khi nào mới có thể bế cháu đây?

Nghe được Thọ Khang Công chúa lại nhắc tới chuyện của mình cùng Tào Dĩnh, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn cũng không có trả lời ngay mà không cam lòng yếu thế nói:

- Tam tỷ, tỷ nếu thích trẻ nhỏ như vậy, không bằng cũng thành thân sớm một chút, chính mình sinh lấy một đứa nhóc, như vậy cũng có thể khiến nhị tỷ bớt lo, nói không chừng nhị tỷ nhất thời cao hứng còn có thể khôi phục thân thể ngay lập tức.

- Hắc hắc? Ngươi hiện tại gan cũng lớn nhỉ, lại dám quản cả chuyện của ta, xem ra ta hôm nay phải thu thập ngươi.

Thọ Khang công chúa nói xong liền muốn véo miệng của Triệu Nhan, hắn tất nhiên sẽ không đứng yên cho nàng véo, lập tức cười ha hả tránh khỏi, kết quả tỷ đệ hai người ở bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười còn truyền cả vào phòng khiến cho Bảo An công chúa đang nằm trên giường cũng không khỏi mỉm cười.

Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa sau khi đùa giỡn chán chê lúc này mới rời khỏi, hắn hôm nay còn có một chuyện trọng yếu phải làm, phỏng chừng những người đó chờ hắn cũng sốt hết cả ruột rồi.

racter:line-break">

�t đối không phải là một chuyện dễ dàng.

Đối với tính cách này của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay hắn và Thọ Khang công chúa gần như mỗi ngày đều chạy tới khuyên nàng, nhưng Bảo An công chúa vẫn do dự chưa quyết, thậm chí nói nhiều, Bảo An công chúa còn lén rơi nước mắt, mỗi khi thế này, Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa đều luống cuống tay chân an ủi nàng, kết quả đành phải đem chính sự vứt qua một bên.

Tuy nhiên cũng trong thời điểm Bảo An công chúa do dự, lại có một đại ân đưa người không trong dự tính đến giúp đỡ đám người Triệu Nhan. Không lâu sau khi Triệu Nhan tiến cung, một đạo thánh chỉ liền từ trong cung bay nhanh ra, trực tiếp đưa đến tay Vương Sân ở phủ phò mã ngoài cung. Thánh chỉ nội dung rất dài, nhưng ý tứ lại vô cùng đơn giản, thánh chỉ chỉ nói Phò mã Vương Sân sau hôn sự đối với Bảo An công chúa không đủ quan tâm, làm cho hai vợ chồng không hợp, vì thế do đó hạ chỉ ra lệnh cắt đứt quan hệ giữa hai người. Kể từ khi đạo thánh chỉ này được ban hành, Vương Sân và Bảo An công chúa cũng chính thức giải trừ quan hệ vợ chồng.

Đến tối, tin tức Bảo An công chúa một mồi lửa đốt đồ cưới của chính mình đồng thời đoạn tuyệt quan hệ với Vương Sân liền truyền ra ngoài. Hậu quả dẫn tới toàn bộ Đông Kinh thành một mảnh xôn xao. Thậm chí lúc mới bắt đầu tất cả mọi người còn không tin, từ trước đến nay Bảo An công chúa ôn nhu hiền thục tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng thật ra thường tình có lẽ hung hăng càn quấy như Thọ Khang Công chúa lại vô cùng có khả năng làm ra loại sự tình này.

Tuy nhiên càng ngày càng nhiều tin tức từ phủ Phò Mã truyền tới. Những người mới bắt đầu hoài nghi theo thời gian dần dần cũng tin chuyện này. Chuyện lần trước Triệu Nhan ẩu đả Vương Sân truyền tới, người bên ngoài đã biết Bảo An công chúa thường xuyên bị ủy khuất. Lại không nghĩ rằng lần này Vương Sân không ngờ còn làm tới, chưa được Công chúa đồng ý đã đem phủ đệ tặng cho một tiểu thiếp, như thế lại càng vũ nhục nàng. Cuối cùng khiến cho Bảo An công chúa vốn ôn nhu dịu dàng cũng không thể chịu đựng được, lúc này mới hướng Vương Sân bạo phát xung đột chính diện, hơn nữa còn đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng với Vương Sân.

Lúc trước Vương Sân đã bị Triệu Nhan nện một trận xây xẩm mặt mày, nay gã còn vô sỉ như vậy không khỏi khiến cho không ít người đều thông cảm với công chúa. Hiện tại thì hay rồi, Vương Sân vẫn không biết hối cải, ngược lại lại khi nhục Bảo An công chúa, cảnh này khiến ấn tượng đối với Vương Sân của càng nhiều người thay đổi, cho nên khi chuyện này truyền khắp kinh thành, dân gian nghị luận gần như là nghiêng về một phía hướng về Bảo An công chúa, về phần Vương Sân thì biến thành đại biểu cho những kẻ bạc tình phụ nghĩa, thậm chí không ít người đọc sách trước kia cùng Vương sân giao tình thân thiết cũng đều cảm thấy bị sỉ nhục, thề ngày sau không bao giờ qua lại với Vương Sân nữa.

Bản thân Vương Sân cũng không nghĩ tới sự tình sẽ náo đến bước này, vốn gã còn cho rằng với tính tình nhu mì của Bảo An công chúa, dù có bị gã nhào nặn thế nào đi nữa thì cũng chỉ dám nén giận xuống, lấy việc giữ gìn hòa thuận gia đình làm đầu. Không nghĩ tới bình thường vốn ôn nhu Bảo An công chúa cũng có mặt này, đem một mồi lửa đốt sạch đồ cưới. Cái này khiến cho một chút tâm tư của gã muốn đem chuyện này ém nhẹm xuống bị tan thành mây khói. Hiện tại bên ngoài mọi người đối với gã đều là mắng chửi thậm tệ, khiến cho gã căn bản không dám ló mặt ra khỏi cửa, thậm chí mới ngắn ngủn có mấy ngày gã còn nhận được liên tiếp mấy bức thư tuyệt giao quan hệ. Về phần huynh đệ Tô Thức, Lý Công Lân và một số tên hảo hữu chí giao khác thì mặc dù bên ngoài không có biểu hiện rõ rệt nhưng cũng không có ai chủ động đến thăm hỏi.

Lần trước sau khi chuyện ẩu đả giữa Triệu Nhan và Vương Sân phát sinh, tuy rằng có không ít người đối với nhân phẩm của Vương Sân có chút khinh miệt, nhưng do trước kia gã biểu hiện ra tài hoa và tu dưỡng cũng giúp gã tích lũy không ít người ủng hộ. Hơn nữa hành động của Triệu Nhan cũng quá mức cực đoan, cho nên vẫn có không ít người đối với Vương Sân thể hiện cảm thông. Nhưng lần này khi chuyện Bảo An công chúa phải đốt đồ cưới truyền đi, bất kể là tầng lớp nào, từ nông dân hay văn sĩ đều đối với việc gã làm cảm thấy chán ghét vô cùng. Có thể nói bấy lâu nay Vương Sân khổ tâm kinh doanh thanh danh thì tất cả đều bị hủy trong chốc lát, thậm chí trong khoảng thời gian này gã ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài.

Đối với phản ứng bên ngoài, Triệu Nhan căn bản cũng không để ý, hoặc là nói hắn căn bản không rảnh đi để ý, bởi vì Bảo An công chúa từ ngày đó sau khi trở về, liền lập tức ngã bệnh. Tào Dĩnh và ngự y sau khi chẩn đoán bệnh cho nàng thì đều nói đây là tâm bệnh, chỉ có thể để thời gian điều dưỡng. Đối với chuyện này hắn cũng chẳng có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể cùng Thọ Khang Công chúa mỗi ngày bồi Bảo An công chúa nói chuyện phiếm. May mắn Bảo An công chúa tâm bệnh cũng không phải rất nặng, theo thời gian trôi qua bệnh tình cũng chầm chậm chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới khiến đám người Triệu Nhan nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay sau khi hắn và Thọ Khang Công chúa bồi tiếp Bảo An công chúa tán gẫu qua ngày, lại nhìn nàng uống hết một chén canh hạt sen rồi, hai người lúc này mới đi để cho nàng nghỉ ngơi. Tuy nhiên mới bước ra khỏi viện, Triệu Nhan hơi do dự định nói, rốt cục vẫn hướng Thọ Khang Công chúa nói:

- Tam tỷ, vài ngày nay lòng đệ có tâm sự, hôm nay thật muốn hỏi tỷ cho rõ ràng.

- Chuyện gì?

Thọ Khang Công chúa nghe đến đó cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, có thể làm cho Triệu Nhan cân nhắc mãi mới dám hỏi, vấn đề này khẳng định không phải là sự tình đơn giản.

- Tam tỷ, tỷ và nhị tỷ năm nay đều mười bảy tuổi, hơn nữa là sinh nhật vào tháng ba, đại ca Triệu Húc cũng là mười bảy tuổi lại sinh vào tháng chín, vậy cách đại ca cùng lắm có mấy tháng, nhưng vì sao trên danh nghĩa đều là con cái nương nương thân sinh vậy?

Đối với vấn đề này, hắn cũng vắt óc suy nghĩ nhiều ngày, kỳ thật trong lòng của hắn đã có đáp án, chỉ là muốn xác nhận lại với Thọ Khang Công chúa mà thôi.

- Khà khà, ngươi tên tiểu tử ngu xuẩn không phải là bây giờ mới phát hiện vấn đề này đấy chứ?

Thọ Khang Công chúa nghe được Triệu Nhan hỏi vậy cũng là lườm hắn một cái nói:

- Đại ca so với ta và nhị tỷ lớn hơn sáu tháng, mặt khác nhị ca cũng mười sáu tuổi, sinh vào tháng mười, mà ngươi mười lăm tuổi lại sinh vào tháng ba, cho nên ngươi và nhị ca cũng không thể nào do một người sinh ra. Nhưng bất kể là trong cung hay trong dân gian, đều nghĩ huynh đệ tỷ muội chúng ta tất cả đều là do Hoàng hậu nương nương sinh ra.

Khi nói tới đây, Thọ Khang Công chúa bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói tiếp:

- Chẳng lẽ sau khi làm Hoàng hậu lại có thể không giống nữ nhân khác, mang thai năm sáu tháng liền có thể sinh?

Nghe được nhị tỷ rốt cục thừa nhận những điều so với suy đoán trước kia của hắn không khác bao nhiêu. Trước đây hắn đã nghĩ Bảo An công chúa và Triệu Húc cùng tuổi, hơn nữa cũng không kém mấy tháng, tiếp theo lại nghĩ mình và Nhị ca chưa được gặp mặt kia tuổi cũng cực kỳ sát nhau. Nữ nhân hoài thai mười tháng, sau khi sinh lại phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, Cao Hoàng hậu căn bản không có khả năng là mẫu thân của tất cả Hoàng tử Công chúa.

- Dựa theo thái độ thường ngày của Hoàng Hậu nương nương, đại ca nhất định là con trai ruột của bà, cho nên nhị tỷ và tam tỷ khẳng định không phải do Hoàng hậu sinh. Mặt khác từ thái độ của Hoàng Hậu đối với ta mà suy đoán thì phỏng chừng chính ta cũng không phải là con trai của bà rồi.

Triệu Nhan lúc này chỉ biết cười khổ, hắn rốt cuộc biết vì lý do gì Cao Hoàng Hậu lại thiên vị như vậy, hẳn là do mình căn bản không phải nhi tử của người ta.

- Ha ha, ngươi biết thế là tốt rồi, trong đám huynh đệ tỷ muội chúng ta, chỉ có đại ca với nhị ca là cốt nhục của Hoàng Hậu, còn những người khác đều do phi tần sinh ra. Bất quá vì phòng ngừa tranh đấu trong hậu cung, cho nên bất kể là Hoàng tử và Công chúa do ai sinh ra thì dưới danh nghĩa đều là con của Hoàng hậu, nói vậy đệ đã hiểu chưa?

Thọ Khang Công chúa cười lạnh nói, nghe ngữ khí của nàng giống như đối với Cao Hoàng hậu cũng hết sức bất mãn.

Triệu Nhan nghe lý giải như thế liền tỏ ngay, khó trách trong lịch sử ghi lại con cái của Triệu Thự đều là do Cao Hoàng hậu thân sinh, trong hậu cung các phi tần khác lại không có bất kỳ bản ghi chép nào nói về việc có con cả, hoá ra còn có chuyện như vậy sao. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại nghĩ tới một vấn đề, lập tức không hiểu mở miệng hỏi:

- Tam tỷ, phụ hoàng trước kia cũng không phải con của tiên hoàng, chúng ta cũng đều sinh ra trước khi phụ thân đăng cơ, vậy vì sao trong Hoàng thất vẫn còn dùng quy định cũ?

- Cái này thì có gì kỳ quái, lúc trước phụ hoàng lúc mới ba tuổi, khi đó những đứa con khác của tiên hoàng liên tiếp chết non, cho nên liền đem nhận phụ thân về nuôi nấng, mãi đến sau này bởi vì phi tử của tiên hoàng lại mang thai nên lúc này mới dám cho phụ hoàng xuất cung. Sau này phụ hoàng lập Hoàng Hậu nương nương thì cũng vì từ nhỏ nương nương đã ở trong cung, hơn nữa tiên hoàng sau đó không có sinh hạ thêm nữa, cho nên Hoàng Hậu nương nương tin tưởng phụ thân ngày sau khẳng định còn có thể tiến xa, kết quả mẫu thân của chúng ta cũng biến thành Hoàng Hậu nương nương. Về phần mẫu thân thân sinh của chúng ta, cũng chỉ có một số ít người biết.

Thọ Khang Công chúa lại có chút tức giận bất bình nói, thân là con cái lại không có quyền biết mẫu thân thân sinh mình là ai thì dù bất kể là ai cũng sẽ không kìm nén được mà tức giận.

- Thì ra là thế, tuy nhiên tam tỷ nếu đã biết điều này, chẳng lẽ không muốn tìm hiểu mẫu thân của mình là ai?

Triệu Nhan lúc này cũng hiếu kỳ mở miệng hỏi.

- Sao lại không, từ khi ta biết Hoàng Hậu nương nương không phải là mẹ ruột của ta, ta vẫn luôn tìm kiếm ở trong hậu cung, đáng tiếc lúc trước vào cung những người theo hầu phụ thân đều bị Hoàng Hậu nương nương sắp xếp, còn lại những người biết nội tình cũng không còn nhiều. Hơn nữa mọi người vẫn khiếp sợ uy thế của Hoàng hậu, những người biết cũng không dám nói, thậm chí ngay cả mẫu thân của chính chúng ta, cũng chỉ có thể đem chuyện này chôn sâu trong lòng. Bất quá bản Công chúa cũng không có ngồi không, trong khoảng thời gian này đã đem mục tiêu tập trung ở Trương Tu Dung, Bảo Chiêu Nghi và Trương Quý Nghi ba người, bởi vì ta đã đã điều tra ra, trong số phi tần hậu cung cũng chỉ có ba người các nàng đã qua sinh nở, cho nên mẫu thân của chúng ta khẳng định chỉ trong ba người các nàng.

Thọ Khang Công chúa nói xong lời cuối cùng còn có vẻ có chút phấn khích.

- Ha ha, Tam tỷ có tâm rồi, hai vị tỷ tỷ từ nhỏ đã thương ta như vậy, nói không chừng chúng ta đều do một mẫu thân sinh ra đó.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười nói, hắn tuy rằng không phải Triệu Nhan chân chính, nhưng ít ra thân thể này cũng là do mẫu thân của Triệu Nhan sinh ra, phận làm con, cuối cùng cũng phải tận một chút đạo hiếu. Do đó hắn đối với chuyện mẫu thân của chính mình cũng hết sức tò mò.

- Có phải hay không cùng một mẫu thân không quan trọng, dù sao chúng ta đều là con cái của phụ thân, vốn chính là tỷ đệ ruột.

Thọ Khang Công chúa nghe đến đó cười nói, tuy nhiên ngay sau đó nàng lại nghĩ tới một sự kiện, lập tức dùng giọng điệu giáo huấn nói với Triệu Nhan:

- Tam đệ, ngươi và Dĩnh nhi muội muội lập gia đình thời gian đã dài như vậy, như thế nào vẫn còn ngủ riêng, tiếp tục như vậy chúng ta khi nào mới có thể bế cháu đây?

Nghe được Thọ Khang Công chúa lại nhắc tới chuyện của mình cùng Tào Dĩnh, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn cũng không có trả lời ngay mà không cam lòng yếu thế nói:

- Tam tỷ, tỷ nếu thích trẻ nhỏ như vậy, không bằng cũng thành thân sớm một chút, chính mình sinh lấy một đứa nhóc, như vậy cũng có thể khiến nhị tỷ bớt lo, nói không chừng nhị tỷ nhất thời cao hứng còn có thể khôi phục thân thể ngay lập tức.

- Hắc hắc? Ngươi hiện tại gan cũng lớn nhỉ, lại dám quản cả chuyện của ta, xem ra ta hôm nay phải thu thập ngươi.

Thọ Khang công chúa nói xong liền muốn véo miệng của Triệu Nhan, hắn tất nhiên sẽ không đứng yên cho nàng véo, lập tức cười ha hả tránh khỏi, kết quả tỷ đệ hai người ở bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười còn truyền cả vào phòng khiến cho Bảo An công chúa đang nằm trên giường cũng không khỏi mỉm cười.

Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa sau khi đùa giỡn chán chê lúc này mới rời khỏi, hắn hôm nay còn có một chuyện trọng yếu phải làm, phỏng chừng những người đó chờ hắn cũng sốt hết cả ruột rồi.

racter:line-break">

�t đối không phải là một chuyện dễ dàng.

Đối với tính cách này của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay hắn và Thọ Khang công chúa gần như mỗi ngày đều chạy tới khuyên nàng, nhưng Bảo An công chúa vẫn do dự chưa quyết, thậm chí nói nhiều, Bảo An công chúa còn lén rơi nước mắt, mỗi khi thế này, Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa đều luống cuống tay chân an ủi nàng, kết quả đành phải đem chính sự vứt qua một bên.

Tuy nhiên cũng trong thời điểm Bảo An công chúa do dự, lại có một đại ân đưa người không trong dự tính đến giúp đỡ đám người Triệu Nhan.