Sáng ngày hôm sau, Triệu Nhan bị Gia Luật Tư đánh thức, tối qua hắn vẫn luôn tính toán chuyện nên làm thế nào để thoát thân từ tay người Nữ Chân, kết quả đến nửa đêm mới ngủ, buổi sáng tự nhiên sẽ dậy hơi trễ. Khi hắn đi ra khỏi sơn động, đám người Hặc Lý Bát cũng đã giúp họ chuẩn bị xong bữa sáng, mỗi người một con cá nướng, đối với điều này Triệu Nhan cũng vô cùng khách khí nói cám ơn.
Ăn sáng qua loa xong, Triệu Nhan dẫn Hặc Lý Bát bọn họ đi tìm khinh khí cầu, thứ đồ này là mấu chốt chứng minh thân phận của họ, muốn tạm thời xoá đi hoài nghi trong lòng của Hặc Lý Bát, thì nhất định phải tìm được khinh khí cầu, may mà hai ngày trước, Triệu Nhan bọn họ vừa đói vừa khát, vừa không quen thuộc với hoàn cảnh của rừng rậm, cho nên đi không xa lắm, đám người Hặc Lý Bát này lại tinh thông thuật truy tung, bởi vậy chỉ mất thời gian một ngày, liền trở về vùng rừng rậm mà họ cưỡng chế hạ cánh.
- Các ngươi xem, cái túi vải không lồ trên đỉnh cây kia chính là khinh khí cầu mà chúng ta ngồi.
Triệu Nhan chỉ cái khinh khí cầu khổng lồ vẫn mắc ở trên cây kia, tuy rằng đã qua hai ngày, nhưng nơi đây không có biến hoá gì lớn so với lần trước lúc bọn họ rời đi, chỉ là trong mấy cái lỗ hổng lớn bị cành cây đâm rách của khinh khí cầu có rất nhiều phân chim, trong giỏ treo treo ở trên cây cũng đã có sóc chuẩn bị an cư bên trong rồi.
Hặc Lý Bát nghe đến đây liền ngẩng đầu lên nghiêm túc đánh giá cái khinh khí cầu có thể mang người bay lên này, nhưng y nhìn cả nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra huyền bí trong đó, cuối cùng chỉ đành lắc đầu nói với Triệu Nhan:
- Đại Tống các ngươi quả là xa xỉ, lại dùng tơ lụa quý giá thế này để chế tạo đồ vật này, nhiều vải vóc như vậy đối với bộ Hoàn Nhan chúng ta mà nói, cũng là một khoản tài sản không nhỏ rồi.
- Ha ha, Đại Tống ta phú giáp thiên hạ. Chút vải vóc này căn bản chẳng là gì cả, hơn nữa cái khinh khí cầu này cũng đã hư rồi, nếu thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan không chê, thì hãy nhận cái khinh khí cầu này coi như lễ vật gặp mặt lần đầu của chúng ta, thế nào?
Triệu Nhan cười to, sau đó mở miệng nói vô cùng hào phóng, kỳ thực cho dù hắn không nói, cái khinh khí cầu này cũng sẽ bị Hặc Lý Bát đem đi, cho nên còn không bằng trực tiếp hào phóng tặng cho đối phương.
- Vậy đa tạ quận vương!
Hặc Lý Bát cũng không từ chối, nhưng chỉ thấy lúc này y do dự một lát, sau đó lại mở miệng hỏi:
- Quận vương. Ta biết hỏi như thế thì có phần đường đột, chỉ là tại hạ quả thật quá hiếu kỳ với cái khinh khí cầu này, không biết là nó làm thế nào để bay lên được?
Tuy rằng lời của Hặc Lý Bát rất khách khí, nhưng trong mắt y lại có thần sắc nhất định phải đạt được. Một là y muốn biết có thật là cái khinh khí cầu này có thật sự bay được lên trời không. Từ đó chứng minh Triệu Nhan bọn họ có nói dối không. Hai là y cũng muốn nắm được nguyên lý bay của loại khinh khí cầu này. Sau này cũng có thể tự mình chế tạo khinh khí cầu, bởi vì bản năng của y cho biết sau này cái khinh khí cầu này nhất định sẽ có tác dụng lớn.
Nhìn thấy tin tức lộ ra từ ánh mắt của Hặc Lý Bát, thậm chí Triệu Nhan còn cảm thấy đối phương có ý uy hiếp. Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tuy nhiên Triệu Nhan vẫn cười nói như cũ:
- Nguyên lý khinh khí cầu bay lên trời quả thật rất đơn giản, nếu thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan ngươi hiểu tiếng Hán, hẳn là đã từng nghe đến đèn Khổng Minh?
Hặc Lý Bát nghe đến đây liền gật đầu, quả thật y biết đèn Khổng Minh, mà lúc này Triệu Nhan lại nói:
- Nếu thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan ngươi đã biết đèn Khổng Minh vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi, cái khinh khí cầu này kỳ thật chính là một cái đèn Khổng Minh khổng lồ...
Sau đó Triệu Nhan tỉ mỉ thuật lại một lần nguyên lý của khinh khí cầu, dù gì thì hiện giờ cái mạng nhỏ này của hắn đang nằm trong tay đối phương, hắn không nói cũng không được, mặt khác trong lòng Triệu Nhan cũng vô cùng chắc chắn, cho dù là hiện giờ nói cho đối phương nghe nguyên lý của khinh khí cầu, cũng không lo là bộ Hoàn Nhan thật sự sẽ chế tạo ra được khinh khí cầu, dù gì thì đối với những người lúc thường chỉ mặc da thú như Hặc Lý Bát mà nói, vải vóc bình thường đã là vật phẩm vô cùng quý giá rồi, chớ đừng nói chi là bảo họ dùng một lượng lớn vải vóc để chế tạo khinh khí cầu.
Quả nhiên, Hặc Lý Bát vốn cho là Đại Tống vì tỏ vẻ mình rất giàu nên mới dùng vải vóc để làm khinh khí cầu, nhưng sau khi nghe Triệu Nhan giảng giải xong, lại phát hiện căn bản không có đồ khác có thể thay thế vải, mà nếu tất cả vải vóc của bộ Hoàn Nhan họ cộng lại với nhau, e là cũng không làm được mấy cái khinh khí cầu, càng huống hồ gì dưới túi khí của khinh khí cầu phải dùng đến a-mi-ăng có thể chịu được lửa, điều này càng khiến y cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì đây là lần đầu tiên y nghe thấy có vải không sợ lửa.
Tuy nhiên Hặc Lý Bát cũng không phải là một người đơn giản, rất nhanh đã gạt bỏ nỗi chán nản, liền dặn dò đám người Hặc Giả ở đằng sau mấy câu, kết quả lập tức có ba dũng sĩ Nữ Chân trèo lên cây, bởi vì khinh khí cầu bị nhánh cây quấn quá chặt, căn bản không thể gỡ ra được, hơn nữa túi khí của khinh khí cầu cũng đã rách, cho nên bọn họ trực tiếp ở trên cây cắt túi khí của khinh khí cầu ra thành mấy miếng rồi ném xuống, đám người Hặc Giả ở bên dưới cuốn những miếng vải này lại rồi đeo trên lưng một cách vô cùng quý trọng, những miếng vải này tuy rằng bị tổn hại một chút, nhưng cũng có thể làm được không ít y phục, mặc vào thoải mái hơn nhiều so với da thú.
Có chứng cớ khinh khí cầu này, Hặc Lý Bát cuối cùng đã tạm thời tin thân phận của Triệu Nhan bọn họ, liền trở nên càng nhiệt tình hơn, nhưng nhiệt tình thì nhiệt tình, cũng sẽ không trực tiếp thả Triệu Nhan đi như vậy, mà mời họ đến bộ Hoàn Nhan, đợi sau khi hoàn toàn xác nhận thân phận của Triệu Nhan bọn họ xong, Hặc Lý Bát mới thật sự thương lượng với Triệu Nhan chuyện Đại Tống viện trợ bộ Hoàn Nhan.
Triệu Nhan đối với việc này cũng đã có chuẩn bị từ sớm, hơn nữa tối hôm qua đã cùng thoả thuận xong với Tô Thức và Gia Luật Tư, do vậy 3 người đều không phản kháng, đáp ứng vô cùng sảng khoái. Còn về đám người Hặc Lý Bát vốn muốn đi Hoàng Long Phủ Liêu Quốc để nghe ngóng chút tin tức của Pha Thứ Thục, nhưng hiện giờ sau khi Triệu Nhan bọn họ cho biết chuyện nổi loạn ở Liêu Quốc, cũng không cần đi Hoàng Long Phủ nữa, bởi vì đủ loại dấu hiệu đã cho thấy, Pha Thứ Thục rất có thể đã chết trong loạn quân, hơn nữa bây giờ Liêu Quốc rối loạn, bọn họ cho dù là đi Hoàng Long Phủ, e là cũng sẽ bị người ta đuổi đi.
Mấy ngày kế tiếp, 3 người Triệu Nhan bọn họ vẫn đi theo đám người Nữ Chân Hặc Lý Bát này đến bộ Hoàn Nhan, suốt đường đi gần như tất cả đều là rừng sâu núi thẳm, căn bản không có con đường nào ra hồn, nhiều lắm là những người Hặc Lý Bát này biết thế núi nơi nào dễ đi, nơi nào ít dã thú hung hãn hơn, có lẽ cũng vì điều kiện đường xá ác liệt thế này, mới khiến Liêu Quốc không thể làm gì một bộ Hoàn Nhan nhỏ bé này, cuối cùng khiến cho đối phương có cơ hội để trở mình.
So với đám người Nữ Chân Hặc Lý Bát đã quen đi đường núi, 3 người Triệu Nhan bọn họ đều không ngừng kêu khổ, trong đó Triệu Nhan còn đỡ một chút, bình thường vẫn không quên phải rèn luyện thân thể, hơn nữa lại là một nam tử, khả năng thích ứng khá mạnh, sau khi chịu khổ vài ngày, cũng dần dần cảm thấy quen rồi.
So ra thì, Gia Luật Tư và Tô Thức kém hơn nhiều, trong đó Gia Luật Tư là một nữ tử, thể lực kém một chút cũng là bình thường, tuy rằng Tô Thức đang trong tuổi trẻ, nhưng bình thường đa số thời gian đều cùng ngâm thơ đối câu với bằng hữu, chưa từng chịu qua nỗi vất vả này. Cho nên mấy ngày nay hai người họ có thể nói là đã nếm đủ nỗi khổ đau, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ quả thật là đi không nổi nữa, chỉ đành thương lượng với Hặc Lý Bát, lúc ấy đối phương mới đồng ý nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường, cuối cùng vất vả lắm mới tiến vào lãnh địa của bộ Hoàn Nhan.
Tuy nhiên, đoạn đường tuy rằng vất vả, nhưng ít nhất Triệu Nhan bọn họ không cần lo lắng vấn đề an toàn và thức ăn, bởi vì những người Hặc Lý Bát này đều là thợ săn cực kỳ giỏi, trên một ngọn cây ngoài trăm mét có một con chim đang hót, người nào cũng có thể chỉ bằng một mũi tên là bắn hạ nó, có thể nói người nào người nấy đều là thần tiễn thủ, đương nhiên những người này đều là cao thủ đứng đầu của bộ Hoàn Nhan, nếu không Hặc Lý Bát cũng không dẫn theo, cho nên cũng không thể hoàn toàn đại biểu cho trình độ của người Nữ Chân.
Bộ Hoàn Nhan không chỉ là chỉ có bộ lạc lớn mà Hặc Lý Bát đang ở, ngoài ra còn có vài bộ lạc nhỏ nương tựa vào bộ Hoàn Nhan, những bộ lạc nhỏ này hoặc là chủ động nương tựa, hoặc là bị bộ Hoàn Nhan trực tiếp chinh phục, lúc thường đều chịu sự quản hạt của bộ Hoàn Nhan, tuy nhiên những bộ lạc lớn nhỏ này cộng lại với nhau, nhân số cũng không vượt quá một vạn, binh lực có thể điều động lúc bình thường càng không đến 2000 người, chút binh lực này đối với Liêu Quốc mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
Đối với sự nhỏ bé yếu đuối của bộ Hoàn Nhan, Tô Thức cũng hơi thất vọng. Vốn là sau khi y biết chuyện thương lượng của Triệu Nhan và Hặc Lý Bát, còn cho là Triệu Nhan muốn viện trợ Nữ Chân thật, chỉ là hiện giờ không ngờ bộ Hoàn Nhan lại nhỏ, yếu như vậy, lại không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, bởi vì theo y thấy, cho dù là Đại Tống nguyện ý viện trợ những người Nữ Chân này, e là cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với Liêu Quốc, chớ nói chi là kiềm chế binh lực của Liêu Quốc.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại không nghĩ vậy, bởi vì hắn biết rõ, vài chục năm sau lúc Hoàn Nhan A Cốt khởi binh, cũng chỉ có mấy ngàn người, nhưng chiến ba trận thắng cả ba trận, đánh cho mười vạn quân của Liêu Quốc hoa rơi nước chảy, có thể nói là trong trận chiến này, biểu hiện của người Nữ Chân có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung, khiến nhiều sử học gia khi nghiên cứu thời kỳ lịch sử này, đều chỉ có thể dùng câu ý trời để giải thích.
Cũng vì biết được biểu hiện đời sau của người Nữ Chân, cho nên khi Triệu Nhan bước chân vào lãnh địa bộ Hoàn Nhan, liền nghiêm túc quan sát tình huống của cả bộ Hoàn Nhan, hòng tìm nhược điểm của đám người Nữ Chân này, để từ đó triệt để ngăn chặn sự quật khởi của bọn họ.
Bộ Hoàn Nhan lấy mạnh làm vua, ngoại vi đều là một vài bộ lạc có thực lực yếu nhất, như vậy nếu gặp phải nguy hiểm, những bộ lạc nhỏ yếu này sẽ làm bia đỡ đạn, cũng có thể kéo dài một ít thời gian, để chủ lực của bộ Hoàn Nhan chuẩn bị sẵn sàng, càng gần khu vực trung tâm bộ Hoàn Nhan, thực lực của bộ lạc càng mạnh, mà ở khu vực trung tâm tự nhiên sẽ là bản bộ của Hặc Lý Bát.
Triệu Nhan vừa đi vừa quan sát, hắn nhìn thấy không ít thứ hữu dụng, ví dụ như bộ Hoàn Nhan là một dân tộc đánh bắt cá, cũng gọi là dân tộc du săn, lúc bình thường sống bằng việc đánh bắt cá, lúc những con mồi ở trong khu vực đã bị săn bắn gần hết, bọn họ sẽ di chuyển đến khu vực khác tiếp tục săn bắn, cũng chính vì vậy, cho nên nơi dừng chân của bộ Hoàn Nhan cũng không cố định, hơn nữa phạm vi thế lực của mình cũng mở rộng khắp bốn phía.
Mặt khác ấn tượng lớn nhất mà bộ Hoàn Nhan mang đến cho Triệu Nhan đó chính là nghèo, rất nghèo rất nghèo, cho dù là bộ lạc ngoại vi hay là bộ lạc nội bộ, đều có thể nhìn thấy, bên ngoài những tấm lều cũ rách, có không ít nữ nhân mông không mảnh vải chạy tới chạy lui, bởi vì căn bản là các nàng không có y phục, bộ dạng của phần lớn trẻ con cũng là dạng xanh xao vàng vọt, cũng không biết lúc thường họ ăn những gì?
Tốn hai ngày trời đi qua những bộ lạc nhỏ ở bên ngoài, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ đã đi đến bản bộ của bộ Hoàn Nhan, tình huống ở nơi đây tốt hơn một chút so với những bộ lạc ở phía ngoài, ít nhất không nhìn thấy nữ nhân mông không mảnh vài nào nữa, nhưng vừa đến đây, Triệu Nhan và Tô Thức bọn họ liền cau mày.
... Sáng ngày hôm sau, Triệu Nhan bị Gia Luật Tư đánh thức, tối qua hắn vẫn luôn tính toán chuyện nên làm thế nào để thoát thân từ tay người Nữ Chân, kết quả đến nửa đêm mới ngủ, buổi sáng tự nhiên sẽ dậy hơi trễ. Khi hắn đi ra khỏi sơn động, đám người Hặc Lý Bát cũng đã giúp họ chuẩn bị xong bữa sáng, mỗi người một con cá nướng, đối với điều này Triệu Nhan cũng vô cùng khách khí nói cám ơn.
Ăn sáng qua loa xong, Triệu Nhan dẫn Hặc Lý Bát bọn họ đi tìm khinh khí cầu, thứ đồ này là mấu chốt chứng minh thân phận của họ, muốn tạm thời xoá đi hoài nghi trong lòng của Hặc Lý Bát, thì nhất định phải tìm được khinh khí cầu, may mà hai ngày trước, Triệu Nhan bọn họ vừa đói vừa khát, vừa không quen thuộc với hoàn cảnh của rừng rậm, cho nên đi không xa lắm, đám người Hặc Lý Bát này lại tinh thông thuật truy tung, bởi vậy chỉ mất thời gian một ngày, liền trở về vùng rừng rậm mà họ cưỡng chế hạ cánh.
- Các ngươi xem, cái túi vải không lồ trên đỉnh cây kia chính là khinh khí cầu mà chúng ta ngồi.
Triệu Nhan chỉ cái khinh khí cầu khổng lồ vẫn mắc ở trên cây kia, tuy rằng đã qua hai ngày, nhưng nơi đây không có biến hoá gì lớn so với lần trước lúc bọn họ rời đi, chỉ là trong mấy cái lỗ hổng lớn bị cành cây đâm rách của khinh khí cầu có rất nhiều phân chim, trong giỏ treo treo ở trên cây cũng đã có sóc chuẩn bị an cư bên trong rồi.
Hặc Lý Bát nghe đến đây liền ngẩng đầu lên nghiêm túc đánh giá cái khinh khí cầu có thể mang người bay lên này, nhưng y nhìn cả nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra huyền bí trong đó, cuối cùng chỉ đành lắc đầu nói với Triệu Nhan:
- Đại Tống các ngươi quả là xa xỉ, lại dùng tơ lụa quý giá thế này để chế tạo đồ vật này, nhiều vải vóc như vậy đối với bộ Hoàn Nhan chúng ta mà nói, cũng là một khoản tài sản không nhỏ rồi.
- Ha ha, Đại Tống ta phú giáp thiên hạ. Chút vải vóc này căn bản chẳng là gì cả, hơn nữa cái khinh khí cầu này cũng đã hư rồi, nếu thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan không chê, thì hãy nhận cái khinh khí cầu này coi như lễ vật gặp mặt lần đầu của chúng ta, thế nào?
Triệu Nhan cười to, sau đó mở miệng nói vô cùng hào phóng, kỳ thực cho dù hắn không nói, cái khinh khí cầu này cũng sẽ bị Hặc Lý Bát đem đi, cho nên còn không bằng trực tiếp hào phóng tặng cho đối phương.
- Vậy đa tạ quận vương!
Hặc Lý Bát cũng không từ chối, nhưng chỉ thấy lúc này y do dự một lát, sau đó lại mở miệng hỏi:
- Quận vương. Ta biết hỏi như thế thì có phần đường đột, chỉ là tại hạ quả thật quá hiếu kỳ với cái khinh khí cầu này, không biết là nó làm thế nào để bay lên được?
Tuy rằng lời của Hặc Lý Bát rất khách khí, nhưng trong mắt y lại có thần sắc nhất định phải đạt được. Một là y muốn biết có thật là cái khinh khí cầu này có thật sự bay được lên trời không. Từ đó chứng minh Triệu Nhan bọn họ có nói dối không. Hai là y cũng muốn nắm được nguyên lý bay của loại khinh khí cầu này. Sau này cũng có thể tự mình chế tạo khinh khí cầu, bởi vì bản năng của y cho biết sau này cái khinh khí cầu này nhất định sẽ có tác dụng lớn.
Nhìn thấy tin tức lộ ra từ ánh mắt của Hặc Lý Bát, thậm chí Triệu Nhan còn cảm thấy đối phương có ý uy hiếp. Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tuy nhiên Triệu Nhan vẫn cười nói như cũ:
- Nguyên lý khinh khí cầu bay lên trời quả thật rất đơn giản, nếu thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan ngươi hiểu tiếng Hán, hẳn là đã từng nghe đến đèn Khổng Minh?
Hặc Lý Bát nghe đến đây liền gật đầu, quả thật y biết đèn Khổng Minh, mà lúc này Triệu Nhan lại nói:
- Nếu thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan ngươi đã biết đèn Khổng Minh vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi, cái khinh khí cầu này kỳ thật chính là một cái đèn Khổng Minh khổng lồ...
Sau đó Triệu Nhan tỉ mỉ thuật lại một lần nguyên lý của khinh khí cầu, dù gì thì hiện giờ cái mạng nhỏ này của hắn đang nằm trong tay đối phương, hắn không nói cũng không được, mặt khác trong lòng Triệu Nhan cũng vô cùng chắc chắn, cho dù là hiện giờ nói cho đối phương nghe nguyên lý của khinh khí cầu, cũng không lo là bộ Hoàn Nhan thật sự sẽ chế tạo ra được khinh khí cầu, dù gì thì đối với những người lúc thường chỉ mặc da thú như Hặc Lý Bát mà nói, vải vóc bình thường đã là vật phẩm vô cùng quý giá rồi, chớ đừng nói chi là bảo họ dùng một lượng lớn vải vóc để chế tạo khinh khí cầu.
Quả nhiên, Hặc Lý Bát vốn cho là Đại Tống vì tỏ vẻ mình rất giàu nên mới dùng vải vóc để làm khinh khí cầu, nhưng sau khi nghe Triệu Nhan giảng giải xong, lại phát hiện căn bản không có đồ khác có thể thay thế vải, mà nếu tất cả vải vóc của bộ Hoàn Nhan họ cộng lại với nhau, e là cũng không làm được mấy cái khinh khí cầu, càng huống hồ gì dưới túi khí của khinh khí cầu phải dùng đến a-mi-ăng có thể chịu được lửa, điều này càng khiến y cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì đây là lần đầu tiên y nghe thấy có vải không sợ lửa.
Tuy nhiên Hặc Lý Bát cũng không phải là một người đơn giản, rất nhanh đã gạt bỏ nỗi chán nản, liền dặn dò đám người Hặc Giả ở đằng sau mấy câu, kết quả lập tức có ba dũng sĩ Nữ Chân trèo lên cây, bởi vì khinh khí cầu bị nhánh cây quấn quá chặt, căn bản không thể gỡ ra được, hơn nữa túi khí của khinh khí cầu cũng đã rách, cho nên bọn họ trực tiếp ở trên cây cắt túi khí của khinh khí cầu ra thành mấy miếng rồi ném xuống, đám người Hặc Giả ở bên dưới cuốn những miếng vải này lại rồi đeo trên lưng một cách vô cùng quý trọng, những miếng vải này tuy rằng bị tổn hại một chút, nhưng cũng có thể làm được không ít y phục, mặc vào thoải mái hơn nhiều so với da thú.
Có chứng cớ khinh khí cầu này, Hặc Lý Bát cuối cùng đã tạm thời tin thân phận của Triệu Nhan bọn họ, liền trở nên càng nhiệt tình hơn, nhưng nhiệt tình thì nhiệt tình, cũng sẽ không trực tiếp thả Triệu Nhan đi như vậy, mà mời họ đến bộ Hoàn Nhan, đợi sau khi hoàn toàn xác nhận thân phận của Triệu Nhan bọn họ xong, Hặc Lý Bát mới thật sự thương lượng với Triệu Nhan chuyện Đại Tống viện trợ bộ Hoàn Nhan.
Triệu Nhan đối với việc này cũng đã có chuẩn bị từ sớm, hơn nữa tối hôm qua đã cùng thoả thuận xong với Tô Thức và Gia Luật Tư, do vậy 3 người đều không phản kháng, đáp ứng vô cùng sảng khoái. Còn về đám người Hặc Lý Bát vốn muốn đi Hoàng Long Phủ Liêu Quốc để nghe ngóng chút tin tức của Pha Thứ Thục, nhưng hiện giờ sau khi Triệu Nhan bọn họ cho biết chuyện nổi loạn ở Liêu Quốc, cũng không cần đi Hoàng Long Phủ nữa, bởi vì đủ loại dấu hiệu đã cho thấy, Pha Thứ Thục rất có thể đã chết trong loạn quân, hơn nữa bây giờ Liêu Quốc rối loạn, bọn họ cho dù là đi Hoàng Long Phủ, e là cũng sẽ bị người ta đuổi đi.
Mấy ngày kế tiếp, 3 người Triệu Nhan bọn họ vẫn đi theo đám người Nữ Chân Hặc Lý Bát này đến bộ Hoàn Nhan, suốt đường đi gần như tất cả đều là rừng sâu núi thẳm, căn bản không có con đường nào ra hồn, nhiều lắm là những người Hặc Lý Bát này biết thế núi nơi nào dễ đi, nơi nào ít dã thú hung hãn hơn, có lẽ cũng vì điều kiện đường xá ác liệt thế này, mới khiến Liêu Quốc không thể làm gì một bộ Hoàn Nhan nhỏ bé này, cuối cùng khiến cho đối phương có cơ hội để trở mình.
So với đám người Nữ Chân Hặc Lý Bát đã quen đi đường núi, 3 người Triệu Nhan bọn họ đều không ngừng kêu khổ, trong đó Triệu Nhan còn đỡ một chút, bình thường vẫn không quên phải rèn luyện thân thể, hơn nữa lại là một nam tử, khả năng thích ứng khá mạnh, sau khi chịu khổ vài ngày, cũng dần dần cảm thấy quen rồi.
So ra thì, Gia Luật Tư và Tô Thức kém hơn nhiều, trong đó Gia Luật Tư là một nữ tử, thể lực kém một chút cũng là bình thường, tuy rằng Tô Thức đang trong tuổi trẻ, nhưng bình thường đa số thời gian đều cùng ngâm thơ đối câu với bằng hữu, chưa từng chịu qua nỗi vất vả này. Cho nên mấy ngày nay hai người họ có thể nói là đã nếm đủ nỗi khổ đau, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ quả thật là đi không nổi nữa, chỉ đành thương lượng với Hặc Lý Bát, lúc ấy đối phương mới đồng ý nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường, cuối cùng vất vả lắm mới tiến vào lãnh địa của bộ Hoàn Nhan.
Tuy nhiên, đoạn đường tuy rằng vất vả, nhưng ít nhất Triệu Nhan bọn họ không cần lo lắng vấn đề an toàn và thức ăn, bởi vì những người Hặc Lý Bát này đều là thợ săn cực kỳ giỏi, trên một ngọn cây ngoài trăm mét có một con chim đang hót, người nào cũng có thể chỉ bằng một mũi tên là bắn hạ nó, có thể nói người nào người nấy đều là thần tiễn thủ, đương nhiên những người này đều là cao thủ đứng đầu của bộ Hoàn Nhan, nếu không Hặc Lý Bát cũng không dẫn theo, cho nên cũng không thể hoàn toàn đại biểu cho trình độ của người Nữ Chân.
Bộ Hoàn Nhan không chỉ là chỉ có bộ lạc lớn mà Hặc Lý Bát đang ở, ngoài ra còn có vài bộ lạc nhỏ nương tựa vào bộ Hoàn Nhan, những bộ lạc nhỏ này hoặc là chủ động nương tựa, hoặc là bị bộ Hoàn Nhan trực tiếp chinh phục, lúc thường đều chịu sự quản hạt của bộ Hoàn Nhan, tuy nhiên những bộ lạc lớn nhỏ này cộng lại với nhau, nhân số cũng không vượt quá một vạn, binh lực có thể điều động lúc bình thường càng không đến 2000 người, chút binh lực này đối với Liêu Quốc mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
Đối với sự nhỏ bé yếu đuối của bộ Hoàn Nhan, Tô Thức cũng hơi thất vọng. Vốn là sau khi y biết chuyện thương lượng của Triệu Nhan và Hặc Lý Bát, còn cho là Triệu Nhan muốn viện trợ Nữ Chân thật, chỉ là hiện giờ không ngờ bộ Hoàn Nhan lại nhỏ, yếu như vậy, lại không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, bởi vì theo y thấy, cho dù là Đại Tống nguyện ý viện trợ những người Nữ Chân này, e là cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với Liêu Quốc, chớ nói chi là kiềm chế binh lực của Liêu Quốc.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại không nghĩ vậy, bởi vì hắn biết rõ, vài chục năm sau lúc Hoàn Nhan A Cốt khởi binh, cũng chỉ có mấy ngàn người, nhưng chiến ba trận thắng cả ba trận, đánh cho mười vạn quân của Liêu Quốc hoa rơi nước chảy, có thể nói là trong trận chiến này, biểu hiện của người Nữ Chân có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung, khiến nhiều sử học gia khi nghiên cứu thời kỳ lịch sử này, đều chỉ có thể dùng câu ý trời để giải thích.
Cũng vì biết được biểu hiện đời sau của người Nữ Chân, cho nên khi Triệu Nhan bước chân vào lãnh địa bộ Hoàn Nhan, liền nghiêm túc quan sát tình huống của cả bộ Hoàn Nhan, hòng tìm nhược điểm của đám người Nữ Chân này, để từ đó triệt để ngăn chặn sự quật khởi của bọn họ.
Bộ Hoàn Nhan lấy mạnh làm vua, ngoại vi đều là một vài bộ lạc có thực lực yếu nhất, như vậy nếu gặp phải nguy hiểm, những bộ lạc nhỏ yếu này sẽ làm bia đỡ đạn, cũng có thể kéo dài một ít thời gian, để chủ lực của bộ Hoàn Nhan chuẩn bị sẵn sàng, càng gần khu vực trung tâm bộ Hoàn Nhan, thực lực của bộ lạc càng mạnh, mà ở khu vực trung tâm tự nhiên sẽ là bản bộ của Hặc Lý Bát.
Triệu Nhan vừa đi vừa quan sát, hắn nhìn thấy không ít thứ hữu dụng, ví dụ như bộ Hoàn Nhan là một dân tộc đánh bắt cá, cũng gọi là dân tộc du săn, lúc bình thường sống bằng việc đánh bắt cá, lúc những con mồi ở trong khu vực đã bị săn bắn gần hết, bọn họ sẽ di chuyển đến khu vực khác tiếp tục săn bắn, cũng chính vì vậy, cho nên nơi dừng chân của bộ Hoàn Nhan cũng không cố định, hơn nữa phạm vi thế lực của mình cũng mở rộng khắp bốn phía.
Mặt khác ấn tượng lớn nhất mà bộ Hoàn Nhan mang đến cho Triệu Nhan đó chính là nghèo, rất nghèo rất nghèo, cho dù là bộ lạc ngoại vi hay là bộ lạc nội bộ, đều có thể nhìn thấy, bên ngoài những tấm lều cũ rách, có không ít nữ nhân mông không mảnh vải chạy tới chạy lui, bởi vì căn bản là các nàng không có y phục, bộ dạng của phần lớn trẻ con cũng là dạng xanh xao vàng vọt, cũng không biết lúc thường họ ăn những gì?
Tốn hai ngày trời đi qua những bộ lạc nhỏ ở bên ngoài, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ đã đi đến bản bộ của bộ Hoàn Nhan, tình huống ở nơi đây tốt hơn một chút so với những bộ lạc ở phía ngoài, ít nhất không nhìn thấy nữ nhân mông không mảnh vài nào nữa, nhưng vừa đến đây, Triệu Nhan và Tô Thức bọn họ liền cau mày.