Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 261: Mang thai rồi đi cùng ta



Triệu Nhan đang sầu não vì Gia Luật Tư không chịu theo mình về Đại Tống, Tô Thức lại cho rằng chuyện này lại hết sức dễ dàng, điều này làm hán hết sức mừng rỡ truy hỏi:

- Tử Chiêm huynh dạy ta, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới có thể để nàng thay đổi chủ ý? Nhìn đến bộ dạng gấp gáp của Triệu Nhan, Tô Thức có chút cười xấu xa, quay đầu nhìn Gia Luật Tư bên kia, phát hiện vị công chúa Liêu Quốc cũng không có chú ý tới bên này mới ghé tai Triệu Nhan nói vài câu, kết quả Triệu Nhan nghe xong mắt liền sáng lên, lập tức nhìn Tô Thức bội phục.

Một ngày trôi qua thật nhanh, khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, người bộ Hoàn Nhan đều đã dùng cơm tối xong, sau đó về trướng bồng nghỉ ngơi, đối với Triệu Nhan và Gia Luật Tư, những người trẻ tuổi mới vừa phá vỡ cấm kỵ, đêm đến lại thêm một tầng bí ẩn, hơn nữa có lăn đầu tiên rồi sẽ có lần sau, hai người đều có ăn mới biết ngon, cho nên tối hôm đó lại tự nhiên thêm một lần xuân sắc.

Chẳng qua hai người vừa mới bình tĩnh trở lại Gia Luật Tư mệt mỏi vừa muốn nghỉ ngơi một chút, lúc này "Triệu Nhan lại xoay người trên thân thể của nàng đốt lửa nóng, Gia Luật Tư bủn rủn tinh thần nào có lực phản kháng, nội tâm cũng không giấy dụa, trong lều vải liền vang lên một trận thanh ngâm

Vào ban đêm, Triệu Nhan đã liên tiếp muốn Gia Luật Tư ba lượt, nhiều lăn đem nàng tra tấn toàn thân võ lực, ngày hôm sau cũng như vậy, ngày thứ ba, thứ tư mãi cho đến ngày thứ năm sau khi hai người một hồi ân ái qua đi, Gia Luật Tư bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩ của Triệu Nhan.

- Phu quân, ngươi có phải muốn làm ta có thai, sau đó không thể không cùng ngươi về Đại Tống?

Gia Luật Tư như một con mèo nhỏ nằm trong ngực Triệu Nhan, một bên đùa bỡn tóc của hắn mà mở miệng hỏi.

Triệu Nhan nghe đến đó gương mặt đã có chút hồng, tuy nhiên hắn cũng không phủ nhận, liền nghiêm túc mở miệng nói:

- Tư nhi, ta không muốn nàng một mình ở Liêu quốc, đối với nàng mà nói, nơi đó chẳng có thân tình, cũng chẳng có người bảo vệ nàng, một khi đã như vậy, không bằng nàng ở bên cạnh để ta bảo vệ nàng cả đời! 

Gia Luật Tư từ nhỏ đã sinh trưởng nơi thâm cung, làm sao nghe qua lời nói tâm tình nóng bỏng như vậy? Đặc biệt là câu cuối cùng của Triệu Nhan “để ta bảo hộ nàng đến cuối đời”, càng làm cho nội tâm nàng run lên, thiếu chút nữa liền muốn gật đầu đáp ứng Triệu Nhan, tuy nhiên cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Kỳ thực suy nghĩ bên trong Gia Luật Tư cũng đã bị lung lay. Tuy ngoài mặt nói không muốn cùng Triệu Nhan đi Đại Tổng, nhưng theo mấy ngày nay phóng túng điên cưỡng, cảm giác mê luyến Triệu Nhan càng sâu đậm, đặc biệt mỗi sáng sớm tỉnh giấc đều có một cánh tay cường tráng gắt gao ôm nàng vào lòng. Tại nơi này vòng tay ấm áp tựa như có thể ngăn cách hết mọi gian khó hiểm nguy bên ngoài, cái cảm giác an toàn này hệt như ngày xưa được mẫu thân ôm vào lòng.

- Phu quân, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được hay không, trong khoảng thời gian này, chúng ta liền là một đôi phu thê chân chính, còn vẽ sau thì để sau này tính đi!

Gia Luật Tư, sau đó ánh mắt phức tạp mà nói. Nàng biết cuộc sống thư thái này không tiếp tục lâu lắm, nhưng lại không muốn nghĩ đến những chuyện về sau. 

Nghe những lời tâm sự của Gia Luật Tư, Triệu Nhan vẫn chưa chịu buông tha, mà lại mở miệng lần nữa nói:

- Tư nhi, ta biết nàng sợ ta sẽ giống phụ thân nàng có mới nới cũ, tuy nhiên nàng phải biết rằng ta đường đường là một quận vương, toàn bộ trong vương phủ cũng chỉ có một thê một thiếp, hơn nữa vị thiếp kia cũng là vương phi của ta giúp ta nạp. Tuy ta biết điều này không thể chứng minh ta không phải người trăng hoa, nhưng ta muốn xin nàng tin tưởng ta. Hơn nữa khi gặp vấn đề, trốn tránh chỉ vô dụng thôi. Nếu không dũng cảm thử một lần, làm sao có thể biết kết cục sau này.

Triệu Nhan buông lời khuyên cực kỳ có trật tự, hơn nữa còn mang đậm tính cổ động, làm trên mặt Gia Luật Tư cũng lộ vẻ giằng co, thậm chí muốn lấy hết dũng khí đồng ý với Triệu Nhan đi Đại Tống, tuy nhiên nếu sau này chẳng may thật sự bị người bỏ thì chẳng phải sẽ bi thảm như mẫu thân sao? Càng làm Gia Luật Tư thật vất vả toàn tâm toàn ý rút lui lăn nữa.

Cảm nhận được suy nghĩ của Gia Luật Tư biến hóa, Triệu Nhan cũng thăm than một tiếng, nhưng cũng rất nhanh mở miệng nói:

- Tư nhị, chúng ta hãy đánh cuộc một lần, nếu trước khi ta đi nàng mang thai, hãy cùng ta trở về Đại Tống, nếu không tất cả tùy ý nàng thì thế nào?

Triệu Nhan nói ra lời nói cũng là bất đắc dĩ, hắn biết rất khó thuyết phục Gia Luật Tư nàng tự mình lựa chọn, cho nên chỉ có thể lui một bước, đành lấy việc mang thai của nàng ra đặt cược để giúp Gia Luật Tư đưa ra lựa chọn.

Gia Luật Tư nghe đến đó mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng nàng cũng biết nếu thật sự mang đứa bé trở về Liêu quốc chỉ sợ sẽ thành trò cười cho bọn quý tộc, có thể chút nhạo báng đó nàng có thể chịu được. nhưng cũng không muốn đứa bé lớn lên trong lời nhạo báng của người khác, điều này làm nàng hướng Triệu Nhan gật đầu:

- Tốt, mọi việc đều như phu quân nói, nhưng ta cũng có một yêu cầu!

- Yêu cầu gì?

Triệu Nhan lúc này mang theo niềm vui bất ngờ nói. Dựa vào sự cẩn thận của Hặc Lý Bát, hắn có thể ở noi này ngây ngốc mấy tháng, thời gian như vậy cũng đủ để Gia Luật Tư mang thai rồi, phải biết rằng lần trước khiến Tiết Ninh Nhi mang thai, cũng chỉ mất gần hai tháng. 

- Ta... ta....

Nhưng không biết sao Gia Luật Tư bỗng nhiên ấp a ấp úng trở nên rất ngượng ngùng, tuy nhiên cuối cùng cũng can đảm nhảm mắt nói:

- Yêu cầu của ta là phụ quân cũng phải yêu quý thân thể mình, không căn vì ta phải mang thai, liền... liền không có tiết chế!

Nghe yêu cầu của Gia Luật Tư, làm Triệu Nhan thật sửng sốt, ngay sau đó bị bộ dáng ngượng ngùng trêu chọc vô cùng động lòng, lập tức gầm lên một tiếng đem đối phương đè dưới thân, bắt đầu vận động.

Mấy ngày kế tiếp tuy cùng Gia Luật Tư hằng đêm sênh ca, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Gia Luật Tư cũng biết tiết chế một chút, không hề giống trước đây triền miên mấy lần.

Tô Thức biết mấy ngày nay Triệu Nhan tiêu hao rất nhiều tỉnh lực, cố ý hướng Hoàn Nhan bộ tộc thay mấy cây sâm giúp hẳn bồi bổ thân thể, kỳ thực Tô Thức vốn không hứng thú, chỉ vì Gia Luật Tư có thân phận đặc thù mà suy nghĩ, đặc biệt nghĩ đến một vị hoàng tử Đại Tống lại mang về một vị công chúa Liêu Quốc, điều này cũng đủ khiến Tô Thức lâm vào hưng phấn. 

Thời gian trôi qua nhanh, trong chớp mắt Hặc Lý Bát đã mang người rời khỏi bộ lạc một tháng, Triệu Nhan và Gia Luật Tư đã phá vỡ cấm kỵ, tình cảm của hai người đã nhanh chóng ngày càng ấm áp như kéo sơn, về phần Tô Thức và vị phu nhân đầu lĩnh Noa Lại kia, phỏng chừng Tô Thức cũng dùng cách này để quên đi nỗi khổ tương tư của bản thân, hai người Đồng và Hà Lực là vì võ dũng hơn người, khiến không ít nữ nhân trong bộ lạc đều cảm thấy rất hứng thú với bọn họ, trong khoảng thời gian này gần như mỗi ngày đều thay một tân nương, Triệu Nhan cũng có chút lo lắng hai người này sẽ vui đến quên cả trời đất mà ở luôn đây mất.

Tuy nhiên khi bọn Triệu Nhan trầm mê trong nhuyễn ngọc ôn hương, tạm thời quên hết nguy hiểm bên người, là khi Hặc Lý Bát dẫn dắt đội ngũ đến Hoàng Long Phủ có ý vì người Nữ Chân thiết lập chợ, là ranh giới giữa chỗ ở của người Nữ Chân và Hoàng Long phủ, không ít thương nhân Liêu quốc đều chọn nơi này là địa điểm giao thương, để thu mua hàng hóa của người Nữ Chân, tuy nhiên những thương nhân này sau lưng đều có một thế lực Liêu Quốc ủng hộ, hơn nữa thống nhất đem hàng hóa của người Nữ Chân ép xuống thấp nhất, tỷ như một con Hải đông thanh ở Liêu Quốc và Đại Tống giá trị ngàn vàng nhưng ở đây cũng chỉ đổi được một xe lúa mạch.

Hoàn Nhan bộ tộc là phụ cận của bộ lạc bá chủ người Nữ Chân, Hặc Lý Bát cũng là Tiết Độ sứ do hoàng đế Liêu quốc phong thưởng, cho nên ở Hoàn Nhan bộ tộc cũng có một nơi để dừng chân, bình thường Hoàng Nhan bộ tộc không đến giao dịch, cũng không cho phép các bộ tộc khác vào ở, nếu không chính là khiêu chiến với bộ Hoàn Nhan, có thể đưa tới lửa giận của Hoàn Nhan bộ tộc.

Hặc Lý Bát mang theo đội ngũ đánh vật lộn phía sau, như ngày trước lập tức đuổi tới nơi dừng chân, Hứa Sơn đi theo bọn họ, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, nếu y không nhớ nhầm, nơi này cũng có thể có người của Hoàng thành tị, hiện tại phải tìm được ám hiệu lưu lại, để xác định thân phận đối phương.

Không chỉ trong chốc lát, Hặc Lý Bát mang theo. đám người đến nơi dừng chân, cái gọi là nơi dừng chân chính là một mảnh lều dùng đầu gỗ và bùn đất làm thành, Hặc Lý Bát mỗi lần mang người đến đều là trao đối hàng hóa, hơn nữa mua bán hàng hóa xong sẽ rời đi, vào ở cũng không được vài ngày nên nơi dừng chân đơn sơ cũng chẳng có gì.


- Vốn thiếu chút nữa sẽ chết tuy nhiên thượng thiên phủ hộ, cuối cùng giúp ta còn sống trở về rồi!

Hặc Lý Bát vừa nhìn đến huynh đệ trở về từ chỗ chết, đương nhiên vạn phần vui sướng, lôi kéo gã hỏi vài câu, tuy nhiên rất nhanh lại nghĩ đến chuyện của Triệu Nhan vội vàng hỏi:

- Pha Thứ Thục, có phải ngươi và Quảng Dương, quận vương Đại Tống thương lượng hai phe kết minh không?