Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 275: Lấy gấu đánh người.



Gia Luật Tư bị Triệu Nhan đẩy vào trong lều, trợ mắt nhìn Triệu Nhan cầm vũ khí chắn ở trước cửa, khiến ả tự nhiên cảm thấy hết sức hãnh diện, vì ả phát hiện bản thân quả nhiên không nhìn nhầm người, trong thời khắc quan trọng này, người đàn ông có thể đứng dậy vì mình mà che chắn bão táp, mới là người mà mình có thể phó thác cả đời.

Chỉ có điều Gia Luật Tư không biết, khi Triệu Nhan nhìn thấy Tát Cải đem người hùng hổ xông lên, trong lòng cũng không kìm được chút lo lẳng, dù sao có dũng khí là một chuyện, lo lắng lại là một chuyện khác, kiếp trước làm gương sáng cho người khác, căn bản không được đánh nhau, sau khi xuyên không càng không căn nói nữa, bây giờ khi đối mặt với lũ người man rợ như Tát Cải, nếu hẳn nói mình không lo lắng mới là nói dối.

So sánh với nhau, Hứa Sơn bị chặt đứt một cánh tay lại vô cùng điềm tĩnh, khi y nhìn thấy đám người Tát Cải đối diện không mang theo vũ khí, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng minh đối phương không có ý định giết người, kết quả xấu nhất cùng lắm là mình bị đánh một trận, có thể quận vương bên cạnh cũng sẽ chịu khổ chút, sau đó Cốt Đầu bị bắt đi, nhưng chỉ cần họ vẫn còn sống, khoản nợ này sớm muộn cũng phải đòi lại gấp trăm ngàn lần.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Hứa Sơn cũng lộ ra nét kiên nghị, nhìn đám người Tát Cải ngày càng gần, nối giận gầm lên một tiếng chủ động xông tới, tuy biết rõ không địch lại được, nhưng y cũng phải dùng hết khả năng cuốn lấy mấy người bên đối phương, tránh để Triệu Nhan bị thương. Tuy nhiên Triệu Nhan cũng không muốn trốn đẳng sau, cùng Hứa Sơn xông lên phía trước, cho dù hắn không biết võ công, nhưng có thể đối phó với một người cũng giúp Hứa Sơn bớt đi chút áp lực.

Tát Cải đối diện nhìn thấy Triệu Nhan và Hứa Sơn lại dám chủ động xông đến, nhếch mép cười tàn nhẫn, y trước đó đã được sự cho phép, có thể thẳng tay đánh chết Hứa Sơn, còn về Triệu Nhan thân phận đặc biệt, cho nên nhiều nhất chỉ có thể đánh bị thương là được rồi, cứ như vậy, rất có khả năng khiến đối phương thẹn quá hóa giận, từ đó bỏ dở giao ước đôi bên.

Nhìn thấy Triệu Nhan và Hứa Sơn sắp sửa chạm trán lũ người Tát Cải, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng nhiên Triệu Nhan nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng gầm lên giận dữ: - Quận vương mau ngồi xuống!

Triệu Nhan nghe thấy âm thanh phía sau chỉ cảm thấy rất quen, cũng không kịp phân biệt là tiếng của ai, lập tức làm theo ngồi xuống. Hứa Sơn ở trước mặt hắn phản ứng nhanh hơn, lập tức vọt tới bên cạnh, kết quả Triệu Nhan chỉ thấy gió trên đỉnh đầu quạt mạnh, ngay sau đó nhìn thấy một bóng đen khổng lồ bay qua trên đỉnh đầu, rồi hung hăng nện lên người bọn Tát Cải.

- Ầm Theo tiếng vang cực lớn. Đám người Tát Cải đối diện bị đập cho kêu gào thảm thiết. Đặc biệt là Tát Cải xông lên trước tiên, càng bị đập cho kêu la thám hại, sau đó chết ngất đi, Triệu Nhan ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấy hai cánh tay của y đã bị gập cong. không bình thường rồi. Xem ra chắc là bị đập gãy rồi.

- Thuộc hạ đến muộn, mong quận vương thứ tội! Lúc này chỉ thấy Chu Đồng mặc bộ lông thú chạy tới hành lễ với Triệu Nhan, Hà Lực cũng đi theo sau y, hai người đều tha không ít con mồi, xem ra là vừa đi săn trở về. Hơn nữa lúc này Triệu Nhan mới phát hiện, hóa ra đập trúng Tát Cải bọn chúng lại là một con gấu đen to lớn, chỉ là lưỡi của con gấu này thè ra rất dài, sớm đã chết từ lâu, có thế có sức mạnh lớn như vậy dùng gấu để đánh người, cũng chỉ có Chu Đồng thôi.

- Ha ha, không muộn không muộn, bây giờ vừa đúng lúc! Triệu Nhan nhìn thấy Chu Đồng và Hà Lực trở về, liền cười lớn nói, nỗi lo lắng ban nãy cũng không còn, có Chu Đồng bọn họ ở đây, Triệu Nhan cũng có thêm vài phần dũng khí, trừ phi là tên Hặc Giả kia muốn tạo phản, trực tiếp thống lĩnh mấy trăm người giết Triệu Nhan, nếu không thì khiêu khích bình thường căn bản không làm gì được bọn họ.

Người mà Tát Cải mang đến bị gấu đen mà Chu 'Đồng ném ra đánh cho kêu la thảm thiết, rất lâu sau mới bò dậy được, nhưng mười mấy người có đến gần nửa bị thương, những người còn lại không bị thương cũng bị thăn lực của Chu Đồng dọa chết khiếp, từng người đều lộ ra biểu cảm sợ hãi, dù sao đối phương chỉ có hai người đã săn được một con gấu, hơn nữa còn có thể quăng gấu ra đập người, dũng sĩ như vậy quả thực chưa từng mắt thấy tai nghe, lại thêm tên cầm. đầu là Tát Cải cũng bị đánh ngất rồi, lúc này đương nhiên là sợ co vòi vào rồi.

Nhìn thấy người Nữ Chân đối diện không dám tiến lên, nhưng lại không lui về, Triệu Nhan lập tức lên phía trước lạnh lùng nói: - Bản vương là khách quý của thủ lĩnh các ngươi, hôm nay các ngươi bị kẻ gian mê hoặc mạo phạm bản vương, bản vương cũng không tính toán với các ngươi, đợi khi Hặc Lý Bát thủ lĩnh các ngươi quay về, đương nhiên sẽ cho bản vương câu trả lời thỏa đáng, bây giờ các ngươi còn chưa cút đi cho ta!

Nghe thấy lời quát nạt của Triệu Nhan, những người Nữ Chân đang sợ ngây người kia mới tỉnh ngộ lại, vội vàng dìu lấy đồng bọn bị thương bên cạnh, vội vã rời đi. Lúc này Triệu Nhan lại ngó nơi Hặc Giả đứng trước đó, lại phát hiện đối phương sớm đã không ở đó rồi, xem ra Hặc Giả cũng không dám lộ liễu trắng trợn bất lợi với mình, chỉ có thể dùng thủ đoạn bỉ ối này, tuy có chút qua loa lỗ mãng, nhưng lại vô cùng hữu hiệu, đáng tiếc lại bị Chu Đồng về kịp phá hỏng.

Nhìn thấy đối phương thoái lui, Chu Đồng lập tức chạy đi khiêng con gấu đen đó trở về, con gấu đen này nặng ba bốn trăm cân, nhưng Chu Đồng lại vô cùng nhẹ nhàng khiêng lên, cũng không biết cực hạn sức lực của y là bao nhiêu, vấn đề này luôn khiến Triệu Nhan hết sức tò mò, đợi sau khi quay về nhất định phải đo đạc xem sao.

- Quận vương, vừa nấy tên cầm đầu đó chắc là con trai của Hặc Giả, y tại sao lại to gan như vậy, lại dám đem người tới mạo phạm quận vương? Trở về trước cửa lều, Chu Đồng "ầm" một tiếng ném con gấu đen xuống đất, sau đó mới dò hỏi Triệu Nhan.

Vẫn chưa đợi Triệu Nhan trả lời, thì thấy Cốt Đầu lao từ trong lều ra, phi đến bên Chu Đồng ôm chặt lấy cánh tay y nói: - Chu đại ca huynh về rồi, vừa nãy tên Tát Cải đó suýt chút nữa đã cướp muội đi rồi, may mà quận vương và Gia Luật tỷ tỷ cứu muội.

Nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Cốt Đầu đối với Chu Đồng, đám người Triệu Nhan và Gia Luật Tư đều nhìn nhau cười, mọi người đều nhìn ra Cốt Đầu thích Chu Đồng, lại là Chu Đồng lúc này vô cùng ngại ngùng, muốn rút cánh tay trong lòng Cốt Đầu ra, nhưng nó lại ôm rất chặt, y cũng không dám dùng sức, chỉ đành để nó ôm như vậy, khuôn mặt thật thà chất phác hơi đỏ ửng, xem ra hết sức kì lạ. Còn về chuyện Tát Cải tranh cướp Cốt Đầu, y cũng căn bản không để tâm, dù sao có quận vương và mình ở đây, bất kì ai đều đừng mơ cướp Cốt Đầu đi!

Chu Đồng bị Cốt Đầu quấn lấy, Hà Lực liền cầm con mồi mà họ săn được lần này ra, ngoài con gấu kia ra, còn có không ít lông thú và thịt, có thể nói thu.

hoạch rất phong phú. Lúc này Triệu Nhan lại hết sức có hứng thú với con gấu đen kia, liền đi qua sờ sờ bộ lông bóng loáng của nó cười nói: - Con gấu to như vậy cực kì hiếm thấy, hơn nữa gấu mùa đông đều ngủ trong hang, không dễ gì ra ngoài, các ngươi sao lại tìm được vậy? 

Thấy Triệu Nhan hỏi đến con gấu này, Hà Lực cũng lập tức phấn chấn tỉnh thần nói

- Khởi bẩm quận vương, nói ra cũng thật tình cờ, chúng thần sau khi săn được không ít động vật, hôm qua đã chuẩn bị trở về rồi, nhưng vào tối hôm qua, thần và Chu đại ca tìm thấy một hốc cây, nhóm lửa lên nướng thịt ăn, nhưng không ngờ con gấu này ngửi thấy hương thơm chạy từ chỗ ngủ ra ngoài, thịt đưa tới tận miệng chúng thần sao có thể bỏ qua, thế là thần dụ dỗ phía trước, Chu đại ca đánh lén sau lưng, một đao chém vào gáy nó, kết quả nó co giật liên hồi rồi chết, da tốt trên người đều được giữ lại.

Triệu Nhan nghe thấy vậy quan sát tỉ mỉ một chút sau gáy con gấu này, quả nhiên phát hiện một vết thương dài hai tấc, miệng vết thương tuy không lớn, nhưng lại rất sâu, xương sống bên trong đều bị chặt đứt, khó trách có thể một phát chí mạng.

Lúc này Cốt Đầu cuối cùng cũng bị con gấu này thu hút sự chú ý, kéo Chu Đồng chạy qua, sau đó lại quấn quýt hỏi y chuyện về con gấu, đặc biệt là Chu Đồng làm sao giết chết được con gấu này? Nói ra Hoàn Nhan bộ tuy thường săn được gấu, nhưng đó đều là cả nhóm hợp tác, ít nhất cũng cần mười mấy người thợ săn cùng nhau mới dám săn gấu, như Chu Đồng chỉ hai người đã giết chết một con gấu, tuyệt đối có thể làm chấn động cả Hoàn Nhan bộ.

Chu Đồng nghe thấy lời giải thích của Triệu Nhan, lập tức lấy gan từ trong chậu ra rửa sạch, y sớm đã biết Triệu Nhan học thức hơn người, giỏi hơn rất nhiều loại người thô kệch như mình, nếu quận vương đã nói gan gấu có thể ăn, thì khắng định có thế ăn.

Đợi Chu Đồng lột da gấu xong, Hà Lực và Hứa Sơn cũng lên trước giúp đỡ, ba người rửa sạch thịt cả người con gấu, phần lớn thịt ngon đều để trong đống tuyết bảo quản, thịt và xương cốt không ngon lắm thì vứt vào nồi nấu, Triệu Nhan lại phụ trách thêm gia vị vào rồi, gia vị mà Hặc Lý Bát mang cho lần trước vẫn chưa dùng hết, vừa hay có thể dùng tới.

Chỉ trong chốc lát, thịt và xương tủy trong nồi đã nấu chín, lúc này Cổ Thiên Kiệt cũng được Cốt Đầu dìu đến, mọi người ngồi quây quần quanh đống lửa, tên của Cốt Đầu đúng là không phải đặt bừa, nhìn thấy rong rồi có bao nhiêu là khúc xương, miệng sắp chảy cả nước miếng, cuối cùng Chu Đồng lén lút lấy từ trong nồi ra một ống xương lớn cho nó, kết quả nha đầu này cầm chặt ống xương gặm, chọc Triệu Nhan bọn họ đều cười ha ha.

Thú vật mà Chu Đồng bọn họ săn được đủ để Triệu Nhan bọn họ ăn trong một thời gian rất dài, lại thêm cha con Hặc Giả lại đối xử với Triệu Nhan bọn họ vô cùng không thân thiện, cho nên Chu Đồng bọn họ cũng không rời đi nữa, cha con Hặc Giả cũng bất ngờ không làm khó đám người Triệu Nhan nữa, mười ngày sau, Hắc Lý Bát ra ngoài đi săn cuối cùng quay về.