Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 277: Chu Đồng và Cốt Đầu



Triệu Nhan ra khỏi lều, nhìn mặt trời đã ấm áp hơn nhiều trên đỉnh đầu, dự đoán bây giờ cùng lảm là hai ba giờ chiều, sau đó duỗi lưng một cái thật dài, cuộc sống trong Hoàn Nhan bộ thực sự quá nhàm chán, cho nên hắn và Gia Luật Tư đều nuôi thói quen tốt ngủ trưa, như vậy cũng có thể giết không ít thời gian, đặc biệt là thân thể của Gia Luật Tư càng ngày càng nặng rề, cũng thích nằm trên giường nghỉ ngơi hơn, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

Lúc đó Triệu Nhan cẩn thận đóng cửa lại, cất bước tới chỗ Cốt Đầu trước, dự định xem xem bọn họ có gì cần mình giúp sức không? Trước đây Pha Thứ Thục đã truyền tin đến, thuyền của Đại Tống đã tiến đến bờ biển ở đây rồi, vì vậy Hặc Lý Bát định ngày mai sẽ khởi hành ra biển, Triệu Nhan bọn họ đương nhiên cũng phải cùng đi, hơn nữa lần này đi sẽ không trở lại nữa, hôm nay khi ăn cơm trưa, Triệu Nhan bảo Cốt Đầu và Chu Đồng bọn họ thu xếp hành lí, Cổ Thiên Kiệt nằm liệt trên giường, Triệu Nhan lo lắng Cốt Đầu một mình thu dọn không xuể.

Lều của Cốt Đầu bọn họ cách lều của Triệu Nhan không xa, khi Triệu Nhan đến trước cửa lều của bọn họ, thì nghe thấy bên trong truyền đến một tràng tiếng nói cười của đôi nam nữ trẻ, nghe tiếng chính là Cốt Đầu và Chu Đồng, ngoài ra còn chêm vào tiếng cười vui vẻ của Cổ Thiên Kiệt, xem ra Chu Đồng chàng con rể tương lai này đã ấn định rồi.

Nghe thấy tiếng cười bên trong, Triệu Nhan vốn muốn quay người rời đi, dù sao người ngoài như mình 'thực sự không tiện làm phiền gia đình người ta, nhưng không ngờ lúc này nghe thấy Cốt Đầu bên trong bỗng nhiên nói gì đó, ngay sau đó Chu Đồng chạy nhanh tới trước cửa, vừa mới mở cửa ra, thì nhìn thấy Triệu Nhan ở bên ngoài đang chuẩn bị đi, liền hết sức bất ngờ nói: - Quận vương, người... người sao lại ở đây?

- Ha ha, ta đến xem Cốt Đầu thu xếp hành lí xong chưa. Không nghĩ đến có ngươi giúp đỡ, đoán là bây giờ chắc đã thu dọn xong rồi nhỉ? Triệu Nhan lúc đó cũng cười nói, sớm biết Chu Đồng ở đây, hẳn cũng không đến

- Hì hì, đã thu dọn gần xong rồi, chỉ còn lại vài cái bình bên ngoài, Cốt Đầu bảo thần cất đi. Chu Đồng lúc này có chút ngượng nghịu chỉ vào mấy cái vò dưa muối chất bên ngoài lều nói, đây đều là những bình gốm đen rất thô sơ, căn bản không đáng mấy tiền.

- Đến những cái bình này cũng mang đi, các ngươi rốt cuộc thu nhặt bao nhiêu đồ? Triệu Nhan lúc này vô cùng kinh ngạc hỏi. Hoàn Nhan bộ đây cách biển tương đối xa. Hơn nữa đường xá cũng không phải thuận lợi, ý của Triệu Nhan là mang đồ nhẹ nhàng, ngoài quần áo và thức ăn cần thiết ra, những thứ khác cố gắng hết sức không mang theo. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Cốt Đầu, sao mà lại giống như đang chuyển nhà?

- Hì hì. Cái này... Nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, Chu Đồng lại hơi ngại gãi gãi đầu. Lúc này Cốt Đầu trong lều cũng nhìn thấy Triệu Nhan, lập tức chạy qua hưng phấn nói: - Quận vương mau xem, đồ của chúng thần đều đã thu dọn đâu vào đấy rồi, chỉ cần cất lên xe là có thể xuất phát rồi.

Triệu Nhan lúc này cuối cùng nhìn thấy hành lí Cốt Đầu bọn họ thu dọn xong trong lều, chỉ thấy trên đất chất hai túi đồ cao bằng nửa người, căng phồng, cũng không biết bên trong là những thứ gì? Nhưng nhìn thấy trong lều trống không, đoán là Cốt Đầu nhét hết cả gia sản vào trong bao rồi.

Nhìn thấy hai bao đồ to tướng, Triệu Nhan lại dở khóc dở cười, cuối cùng bất đắc di nói với Cốt Đầu: - Cốt Đầu, chúng ta phải đi ra biển trước mới có thể ngồi lên tàu, nhưng ở đây cách biển còn một đoạn đường. 

rất dài, đường cũng không dễ đi, cho nên phải ráng sức giảm tải đồ đạc, đợi về đến Đại Tống, ngươi muốn cái gì bản vương đều có thể tặng ngươi.

Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Cốt Đầu lại vô cùng không nỡ nhìn đồ đạc mình khổ cực thu dọn, sau đó vẻ mặt năn ni nói: - Quận vương, đây đều là gia sản cha mẹ tiểu nữ vất vả lắm mới tích lũy được, sau này tiểu nữ gả đi cũng phải mang theo, nếu như bỏ đi, sau này không thể gả đi thì làm thế nào?

Lời của Cốt Đầu chọc cho Triệu Nhan cười ha ha, lúc này Cổ Thiên Kiệt nằm trong lều cũng cười nói: - Cốt Đầu, đồ trong nhà căn bản không đáng tiền, con vẫn nên thu xếp ít quần áo, sau đó mang theo chút đồ ăn là được rồi, đợi khi về Đại Tống, muốn có thứ gì quận vương chỉ cần nói một câu là được!

Cốt Đầu nghe thấy lời của phụ thân, khuôn mặt vẫn hơi phân vân, trong lòng nó, đồ trong nhà đều rất hữu dụng, mỗi món đều không dễ có được, ví dụ như bộ quần áo da hươu đó, là nó chặt củi mười ngày cho người ta mới đối lấy được, mấy cái bát gỗ còn là nó dùng dao đẽo từng chút một mà thành, những thứ này nếu vứt đi, thì thật đáng tiếc.

Nhìn thấy Cốt Đầu vẫn không hạ được quyết tâm, Chu Đồng chợt đi qua nói vài câu bên tai Cốt Đầu, kết quả nha đầu này lập tức gật gật đầu, sau đó vui vẻ đi lựa những đồ phải mang đi, khiến Triệu Nhan cảm thấy rất lạ, liền đến bên Chu Đồng hỏi nhỏ: - Chu Đồng, ngươi nói gì với Cốt Đầu, sao nó lại vui vẻ đồng ý như vậy?

- Hi hi, thực ra cũng không có gì, thần chỉ nói đợi sau khi về đến thành Đông Kinh, đưa nàng ấy đi lên phố mua đồ, đến lúc đó đều có thế mua được những thứ này. Chu Đồng cười ngây ngô hai tiếng nói.

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Chu Đồng, lại nghĩ Cốt Đầu về mặt tình cảm cũng là một trang giấy trắng, Triệu Nhan bỗng cảm thấy mình bắt buộc phải nói chuyện một chút với Chu Đồng, liền kéo y ra ngoài lều hỏi: - Chu Đồng, ta biết ngươi hiện tại vẫn chưa lấy vợ, Cốt Đầu là một cô nương tốt, chăm chỉ giỏi giang, ính cách cũng rất tốt, hơn nữa người ta vô cùng động lòng với ngươi, ngươi bây giờ là dự định thế nào với Cốt Đầu, có suy nghĩ cưới người ta không?

Nghe thấy Triệu Nhan hỏi thắng thần như vậy, Chu Đồng cũng không kìm được đỏ mặt, y tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng trước đây một lòng học võ nghệ binh pháp, phương diện tình cảm cũng như một tờ giấy trắng, tuy nhiên y dù sao cũng là người học võ, tính cách vô cùng hào sảng, rất nhanh trả lời: - Khởi bẩm quận vương, thủ hạ đã nói với Cốt Đầu rồi, đợi sau khi về Đại Tống, thủ hạ sẽ tìm người mai mối xin cưới với Cổ tiên sinh, sau đó đặt sính lễ cưới nàng!

- Mẹ ơi, Chu Đồng sao ngươi có thể, hành động lại nhanh như vậy?

Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng kinh ngạc mở to mất, hắn không ngờ Chu Đồng bề ngoài nhìn có vẻ chất phác, nhưng tẩm ngắm tăm ngăm đã thương lượng chuyện cưới hỏi với Cốt Đầu rồi, khiến Triệu Nhan có cái nhìn khác về Chu Đồng.

- Nhưng như vậy cũng tốt, ngươi cũng trưởng thành rồi, Cốt Đầu tuy nhìn nhỏ nhắn, nhưng sang năm cũng mười bảy tuổi rồi, đích thực đến tuổi lấy chồng, ngươi không có trưởng bối, Cổ tiên sinh lại bệnh năm liệt giường, vậy đợi sau khi vẽ đến Đại Tống, hôn sự của ngươi và Cốt Đầu giao cho bản vương đi, đến lúc đó nhất định sẽ giúp ngươi sắp xếp thỏa đáng! Triệu Nhan ngay sau đó mở miệng nói, hơn nữa còn lập tức nhận làm hôn sự của Chu Đồng và Cốt Đầu.

- Điều này... điều này sao có thể? Chu Đồng nghe thấy Triệu Nhan đòi giúp mình tổ chức hôn lễ, nhất thời cũng muôn phần cảm kích, dù sao muốn tổ chức một buổi hôn lễ cần chỉ rất nhiều tiền, đồng thời còn phải hao tốn sức lực vật dụng, những thứ này Chu Đồng đều thiếu.

- Ha ha, một năm nay ngươi và Hà Lực cùng bản vương vào sinh ra tử, sau khi trở về đương nhiên sẽ có rất nhiều phần thưởng, một hôn lễ nhỏ bé chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, cho nên ngươi không cần quá để tâm!

Triệu Nhan lại không chút để ý nói, một hôn lễ đối với hẳn mà nói, đích thực là chuyện nhỏ.


- Rất tốt rất tốt, nói như vậy, ngươi và Cốt Đầu thật đúng là ông trời tác hợp mài Triệu Nhan nghĩ đến đây không kìm được bật cười ha ha, ngay sau đó hẳn lại chúc phúc Chu Đồng vài câu, rồi bảo y trở về giúp Cốt Đầu thu dọn đồ đạc. 

Kế tiếp Triệu Nhan lại nhìn Hà Lực và Hứa Sơn, hai người đã thu dọn đồ dùng xong, so sánh với nhau, họ đơn giản hơn nhiều, ngoài quần áo trên người ra, thì chỉ có vũ khí trong tay, ngoài ra còn có thức ăn trên đường, có thể nói bất cứ lúc nào đều có thể xuất phát.

Triệu Nhan hàn huyên với Hà Lực và Hứa Sơn vài câu, trong đó cũng nhắc đến chuyện chuẩn bị thành hôn của Chu Đồng và Cốt Đầu, kết quả hai người này đều kinh ngạc khôn xiết, xem ra ngụ ý của Chu Đồng cũng thật gấp, lại đến hai người Hà Lực ở cùng y cũng không biết, điều này cũng khiến Hà Lực ầm ĩ muốn đi tìm Chu Đồng tính sổ, đợi ngày thành thân hôm đó, không chuốc Chu Đồng không thể lên giường là không được.

Ra khỏi lều trại của Hà Lực bọn họ, Triệu Nhan lại ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan bộ phía trước, tuy trong tim không có chút thiện cảm gì với cái bộ lạc này, nhưng bây giờ cuối cùng cũng rời đi rồi, khiến hắn trong lòng cũng có chút bùi ngùi, Hoàn Nhan bộ đang trong thời kì phát triển chậm rãi, đợi vài thập niên sau mới bộc phát sức mạnh to lớn tích tụ, có điều vì sự xuất hiện của mình, Hoàn Nhan bộ sẽ không còn ngày bùng nổ đó nữa, thậm chí Triệu Nhan đã tiên đoán được, sau khi mình rời đi không lâu, cả Hoàn Nhan bộ sẽ rơi vào một trận loạn lạc khủng khiếp.