Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 333: Nhan Ngọc Như đến nghe giảng bài.



- Nhị tỷ muốn đi nghe, ta tự nhiên là cầu còn không được.

Triệu Nhan cuối cùng phải đồng ý, hơn nữa còn phải làm ra bộ dạng hết sức cao hứng, thật ra hắn nghĩ việc mượn cơ hội này kéo Thọ Khang Công chúa tới trường học, sau đó nói cho nàng biết chuyện Bảo An công chúa cùng Liễu Không đại sư, cũng thương lượng một chút làm như thế nào khuyên bảo Bảo An công chúa.

- Thật tốt quá, Nhị tỷ đi, ta cũng phải đi, Nhị tỷ tỷ không biết, Tam đệ hiểu biết gì đó thật là nhiều lắm, học được toán học đã rất thần kỳ, ta tuy rằng thời gian học không phải rất dài, nhưng ta cảm giác trình độ toán học của đã có thể so sánh với Khâm Thiên Giám rồi.

Thọ Khang Công chúa nghe được tỷ tỷ muốn đi, lập tức cũng vui vẻ kêu lên.

- Ha ha, Tam muội lại đang nói bậy, quan viên trong Khâm Thiên Giám đều không đơn giản, về thiên văn và toán học hiểu biết càng xuất chúng, muội làm sao có thể cùng người ta so sánh, nói ra cũng không sợ người khác chê cười?

Bảo An công chúa căn bản không đồng tình với Thọ khang công chúa, ngược lại còn cho là nàng đang khoác lác.

- Vậy cũng không nhất định, tỷ tỷ, tỷ đi nghe Tam đệ giảng bài rồi sẽ hiểu.

Thọ Khang Công chúa cũng không phục nói.

Bảo An công chúa nhìn muội muội bộ dáng rất nghiêm túc, hoài nghĩ trong lòng cũng hóa thành tò mò, lập tức cũng không có nói cái gì nữa, đi theo Triệu Nhan vào tiền viện, tìm được Triệu Quăn, cả bọn cùng nhau đến trường cầu tri thức, mặt khác Thọ Khang Công chúa còn giới thiệu một chút với Bảo An công chúa đám người Nhã Nhi, đối với điều này Bảo An công chúa cũng vô cùng giật mình hỏi Triệu Nhan:

- Tam đệ, Nhã Nhỉ các nàng những nữ hài tử này cũng cùng Tứ đệ bọn họ học sao?

- Đúng vậy, Nhị tỷ tỷ cũng chớ xem thường Nhã nhĩ các nàng, các cô nương này thành tích học tập đều là người dẫn đầu, đặc biệt Nhã nhỉ là thiên tài toán học, vừa rồi Tam tỷ nói trình độ toán học của nàng có thể so sánh cùng quan viên Khâm Thiên Giám, những lời này mặc dù có chút khuếch đại, tuy nhiên nếu đối thành Nhã Nhi nói, những quan viên đó thật đúng là không coi vào đâu.

Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói. Là thầy của Nhã Nhị, hẳn rõ ràng nhất Nhã Nhi có thiên phú về toán học, về phần quan viên Khâm Thiên Giám, có lẽ bọn họ đại biểu cho trình độ toán học cao nhất thời đại này, nhưng so với Nhã nhi vẫn còn kém không ít.

Bảo An công chúa nhìn thấy Triệu Nhan khích lệ Nhã nhỉ như thế, hơn nữa còn biểu hiện tự tin như thế. Điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời đối với trường tiểu học cũng càng thêm tò mò, nàng vốn cho rằng Triệu Nhan dạy học để tiêu khiển, kỳ thật chẳng những là nàng, đám người Tào Dĩnh cũng đều cho là như vậy đấy, nhưng hiện tại xem ra, giống như Triệu Nhan dạy dỗ học sinh gì đó cũng không đơn giản.

Đoàn người rất nhanh đi tới trường học, mới vừa vào đến bên trong Bảo An công chúa lập tức nghe được một trận lanh lảnh tiếng đọc sách, sân trong trường học cũng hết sức sạch sẽ, trong viện tử trên đất trống còn đặt một vài cây nhỏ. Trên mặt đất cũng dùng vôi rải một ít, không biết dùng làm gì?

- Nhị tỷ, học sinh lớp 1 sớm đã tới rồi, học sinh trong trang vô cùng cố gắng, hiện tại có thể đọc viết một số ký tự thông thường, có vài đứa nhỏ có thể giúp trong nhà bán thức ăn rồi

Triệu Nhan cười ha hả chỉ vào phòng học năm nhất nói, học để hành là quan điểm dạy học của Triệu Nhan. Hắn cũng không hy vọng học sinh của mình giống học sinh đời sau, qua mười mấy năm học được một đống tr thức lung tung lộn xộn, đợi cho ra trường, căn bản không dùng đến, cuối cùng chỉ có thể để thời gian đần qua quên đi gần hết.

- Ừ, đứa nhỏ của hộ nông dân có thể học một ít chữ, giúp trong nhà tính tính toán toán sổ sách là mộ chuyện tốt, tuy nhiên vẽ sau những hài tử này làm sao bây giờ. Sẽ không phải cũng đi thi khoa cử chứ, đây đối với hộ nông dân mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Bảo An công chúa lúc này lại có chút lo lắng hỏi, đọc sách từ trước đến nay cũng là muốn cầu công danh, cơ bản mà nói đó cũng là mục tiêu duy nhất của những người đọc sách đi.

- Ha ha. Nhị tỷ không cần phải lo lắng cái này, mục đích những hài tử này học tập lại không phải là vì khoa cử, bọn họ đại bộ phận đều không có thiên phú đọc sách, nhiều nhất nhận thức một số chữ, biết viết biết tính là được rồi, sau đó hoặc đi theo nghề nông hoặc đi theo kinh thương, chỉ có số ít đặc biệt có khả năng trời cho hoặc học sinh đặc biệt cố gắng mới tiếp tục học tập lên, nếu bọn họ có thể thông qua khảo hạch của ta, về sau muốn tham gia khoa cử lời mà nói, ta cũng sẽ giúp đỡ bọn họ, tuy nhiên hết thảy đều phải xem cố gắng của bọn họ rồi.

Triệu Nhan nghe đến đó cười lớn nói, nhưng hắn đúng là với con đường khoa cử cũng không đồng ý, phải biết rằng Bắc Tống số người trúng tuyển khoa cử tuy rằng vượt xa đời Đường, cũng chỉ vài trăm người, so với việc thi vào trường cao đẳng đời sau khó hơn không biết gấp bao nhiêu lần, hẳn cũng không muốn khiến học sinh của mình tiêu tốn thời gian vào việc này.

Bảo An công chúa nghe được lời Triệu Nhan nói cũng có chút kinh ngạc, theo nàng, đọc sách vốn chính là vì được đề danh bảng vàng, "Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường" (sáng sáng làm con nhà nông, chiều chiều vào chầu Thiên Tử - trích Phá Diêu Ký) là giấc mộng của vô số người đọc sách, nhưng hiện tại Triệu Nhan lại đề xuất ý tưởng kỳ quái như thế, thật sự vượt quá tưởng tượng của nàng, thậm chí có thời điểm nàng là tỷ tỷ cũng không đoán ra Triệu Nhan trong đầu suy nghĩ cái gì?

Trong lúc trò chuyện, Triệu Nhan đã dẫn Bảo An công chúa và mọi người đi vào phòng học năm thứ hai, lập tức hẳn cười chỉ vào bên trong nói:

- Nhị tỷ mời vào, khi đi học tỷ cùng với Tam tỷ ngồi cùng một chỗ, ta... á..

Triệu Nhan lời còn chưa nói hết, chợt nhìn đến Bảo An công chúa các nàng đều kinh ngạc nhìn vào rong phòng học, điều này làm cho hẳn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức quay đầu nhìn lại, kết quả cũng kinh ngạc đem lời đang định nói nuốt vào trong bụng, chỉ thấy trong phòng học một người nữ tử mặc quần trắng đang đứng, tuy rằng không son phấn trang điểm, nhưng cực kỳ thanh lịch thoát tục, chính là vị Đông Kinh đệ nhất hành thủ Nhan Ngọc Như.

- Nhan... Nhan tiểu nương tử? Cô tại sao lại ở chỗ. này?

Triệu Nhan lúc này cũng vạn phần kinh ngạc mở miệng hỏi, ở trường học không ngờ thấy Nhan Ngọc Như, tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của Triệu Nhan hắn rồi.

Chỉ thấy Nhan Ngọc Như nhìn đến Triệu Nhan rồi lộ ra một mỉm cười thản nhiên, vừa muốn mở miệng nói, lại chợt thấy sau lưng Triệu Nhan hai người diện mạo giống nhau như đúc Bảo An công chúa và Thọ Khang Công chúa, làm cho nàng sửng sốt, ngay sau đó mới cười tiến lên hành lễ nói:

- Tiểu nữ bái kiến quận vương, bái kiến nhị vị công chúa!

- A? Làm sao ngươi biết thân phận của chúng ta, trước kia ngươi gặp qua chúng ta rồi sao?

Thọ Khang Công chúa lúc này lại mở miệng hỏi trước, dựa vào dung mạo và khí chất của đối phương, nếu là mình gặp qua nàng, nhất định sẽ có ấn tượng, nhưng hiện tại Thọ Khang Công chúa căn bản không nhận ra đối phương, cho nên mới phải kỳ quái hỏi nàng vì sao biết thân phận của tỷ muội mình.

- Thật là một cô nương thông minh, nói vậy ngươi cũng biết ta cùng với Tam muội là song sinh, lại đi cùng Tam đệ, cho nên liền đoán được thân phận của chúng ta đúng không?

Không đợi Nhan Ngọc Như trả lời, Bảo An công chúa cũng cười mở miệng nói, đồng thời ánh mắt nhìn Nhan Ngọc Như có mấy phần tán thưởng.

Nhan Ngọc Như lập tức nhìn tới Bảo An công chúa âm thầm đoán được nàng chính là nữ tử mà đại ca Liễu Không thích, lập tức kín đáo đánh giá Bảo An công chúa vài cái, lúc này mới mở miệng lần nữa nói: 

- Công chúa anh minh, tiểu nữ tử đúng là dựa theo điểm này đoán được thân phận hai vị công chúa.

- Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ ra?

Thọ khang Công chúa lúc này cũng có chút ảo não nói, việc rõ ràng như vậy, nàng cũng không nghĩ tới, thật sự có chút quá sơ ý rồi.

Triệu Nhan nhìn đến Nhan Ngọc Như và hai tỷ tỷ nói chuyện còn rất hợp ý, mình căn bản là chen vào không lọt, cuối cùng đành phải để Triệu Quăn và Tiết Lễ bọn họ đi vào phòng học ngồi xuống trước, bắt đầu ôn tập nội dung học tập hôm qua, chẳng qua Triệu Quần lúc này lại cười hì hì tiến đến bên cạnh hẳn thấp giọng nói:

- Tam ca thật có phúc, tiểu nương tử xinh đẹp này lại là huynh từ đâu đưa đến đây?

- Tiểu tử thối tha ngươi biết cái gì, nhanh ghi cho ta công thức đi!

Triệu Nhan cũng tức giận, tên Triệu Quần người này cái gì cũng tốt, ngay cả có chút trưởng thành sớm, nên chuyện nên hiểu y đã hiểu, không nên hiểu y cũng đã hiểu, như vậy nên hiện tại Triệu Nhan cũng không dám cho y vào trong viện của mình, chỉ có thể ở tại tiền viện. 

- Ai nói đệ là tiểu tử thối tha, chừng hai năm nữa đệ có thể lập gia đình rồi.

Triệu Quần có chút không phục thấp giọng lãm bầm, y kỷ thật rất hâm mộ Triệu Nhan có thể thành thân, bởi vì thành thân rồi là có thể ra ngoài cung ở, không cần phải tuân thủ quy củ rắc rối trong cung.

Lúc này Nhan Ngọc Như và Bảo An công chúa cũng hàn huyện xong, thừa cơ hội này, Triệu Nhan rốt cục mở miệng hỏi nàng:

- Nhan tiểu nương tử, vấn đề vừa rồi ta hỏi cô vẫn chưa trả lời ta, vì sao cô lại đi tới trường học?

- Chuyện này...

Nhan Ngọc Như nghe được vấn đề này cũng chần chờ một chút, sau đó chỉ thấy nàng từ trong lòng lấy ra một tập giấy đầy con số và ký hiệu kia nói:

- Ngày hôm qua quận vương đưa cho Ẩn nương đồ vật này thật sự quá trọng yếu, thật sự không nên lưu truyền ra ngoài, cho nên ta đem đến trả quận vương, mặt khác tiểu nữ tử tuy rằng xem hiểu một tí, nhưng còn có không ít nghỉ vấn, nghe Ẩn Nương nói Quận Vương giảng bài bất cứ ai cũng có thể tới nghe, cho nên tiểu nữ tử mới mạo muội đến, muốn giải tỏa nghĩ hoặc trong lòng! 

Nghe được đối phương nói không ngờ là tới nghe ảng, Triệu Nhan cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn rất nhanh liền nhoẻn miệng cười nói

- Nhan tiểu nương tử có thể đến nghe giảng bài, cũng là vinh hạnh của bổn vương, vừa vặn Nhị tỷ ta cũng ngày đầu tiên tới nghe khóa, hai người có thể ngồi cùng một chỗ!

Bảo An công chúa nghe được Nhan Ngọc Như nói cũng lộ ra một vẻ tươi cười nhiệt tình nói, nàng cũng không biết vì sao, cảm giác Nhan Ngọc Như này và mình vô cùng thân thiết, mặt khác nàng cũng cùng Triệu Quần giống nhau, nghĩ đến Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như có cái gì mờ ám, cho nên mới phải biểu hiện nhiệt tình như vậy.

Thời gian rất nhanh, Triệu Nhan đã giảng cho năm nhất gần nửa canh giờ lên lớp, lại ra một ít đề bảo bọn họ viết, rồi mới trở về giảng dạy năm thứ hai, nhưng hôm nay hẳn chỉ dùng nửa thời gian giảng toán học, chiếu cố Bảo An công chúa và Nhan Ngọc Như, còn cố ý ôn tập một chút nội dung học tập hôm trước Bảo An công chúa và Nhan Ngọc Như đối với toán học rất quen thuộc, cũng đều là nữ tử thông tuệ, hơn nữa trong tay vừa có con số và những ghi chú giảng giải ký hiệu, bởi vậy việc học rất dễ dàng.

Ở nửa tiết sau, Triệu Nhan bắt đầu nói đến đề tài hôm nay chuẩn bị về địa lý và thiên văn, tỷ như đất băng dưới chân chúng ta thực ra là hình cầu, lý luận này ở cổ đại cũng không mới mẻ, từ lúc Hán triều còn có Trương Hành đưa ra hồn thiên nói, nhưng khi Triệu Nhan nói về lịch sử châu Âu, cùng với bên kia bờ biển có Châu Mỹ đại lục, mặt khác còn có mặt trăng và mặt trời, cùng với địa cầu là quay quanh hệ mặt trời như thế nào, xuân hạ thu đông bốn mùa cũng bởi vậy sinh ra như thế nào, lại làm cho đám người Bảo An công chúa và Nhan Ngọc Như trợn mắt há hốc mồm, mấy thứ này đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá mức rung động rồi.