Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 344: Tỷ thí toán học



Buổi chiều ngày hôm sau, Triệu Nhan vẫn như hôm qua đến Hiển Vi quán giảng bài, những người nghe giảng nhiều hơn so với hôm qua, chủ yếu là có những đạo sĩ ở xa vội vã chạy đến vào ngày hôm qua, ngoài ra những người mà hôm qua Âu Dương Tu dẫn đến cũng thông báo cho bạn bè người thân, kết quả là những người đến nghe giảng tăng thêm hơn 300 người.

Hôm nay Âu Dương Tu lại không có đến, nhưng mà cũng rất bình thường, dù gì công việc của Âu Dương Tu bận rộn, hôm qua có thể rút ra được ít thời gian là điều rất tốt rồi, tuyệt đối không thể ngày nào cũng đến nghe giảng được, nhưng mà trong số người đó Triệu Nhan thấy được vị tướng công khác là Hàn Kỳ của Chính sự đường, Hàn Kỳ đứng đầu trong giới quan liêu, ông ta có thể đến đây, cũng khiến cho hẳn cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, dù gì hẳn giảng bài công khai, ai đồng ý thì có thể đến nghe, chỉ cần không quấy rối mình là được.

Nhưng mà cái gọi là sợ điều gì thì sẽ gặp điều ấy, hẳn vừa mới bước lên bục, còn chưa bắt đầu giảng bài thì chỉ thấy ở bên dưới bỗng nhiên có người trung niên với vẻ mặt cao ngạo đứng dậy nói: 

- Quận Vương điện hạ, nghe nói hôm nay ngài giảng về toán học, chỉ là tại hạ lại có 1 đề mục, không biết là Quận Vương có thể chỉ giáo không?

Nhìn thấy người trung niên này lại không màng đến quy định chạy đến quậy phá, thân là chủ sự Tào Dật bọn họ đều biển sắc, những người nghe giảng khác cũng mang vẻ mặt khác nhau, có kinh ngạc, có không thèm nhìn, có hưng phấn... Triệu Nhan có chút tức giận liếc đối phương 1 cái, chỉ thấy người trung niên đó mặc y phục thường ngày, không phải là người trong đạo môn, hơn nữa hôm qua cũng không thấy y, xem ra là hôm nay mới đến, hơn nữa y mới mở miệng là thỉnh giáo về toán học, xem ra y cũng có nghiên cứu về toán học mới đúng.

- Hả, không biết là vị nhân huynh này xưng hô như. thế nào?

Triệu Nhan thản thiên nhìn đối phương, trước mặt nhiều người như vậy, hẳn đương nhiên không thể yếu thế, nếu không thì buổi học hôm nay không cách nào tiếp tục được, hơn nữa nghiêm chỉnh mà nói, bản thân mình còn chưa bắt đầu giảng bài mà đối phương lại đứng ra thỉnh giáo, điều này cũng không gọi là trái với trật tự, cho nên cũng không thể trực tiếp đuổi đối phương ra ngoài. 

- Tại hạ Hà Hãng bác sĩ (bác sĩ là một tước vị cao trong hệ thống quan lại thời xưa) toán học Quốc Tử Giám, xin Quận Vương chỉ giáo!

Đối phương khom người hành lễ với hẳn, Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất ở Đại Tống, trong Giám có Quốc tử học, Thái học, Luật học, Toán học... trong đó. toán học có 2 vị bác sĩ, bác sĩ này không giống với bác đời sau, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa đa số là do những người có chuyên môn đảm nhiệm, Hà Hãng này vừa mới đến tuổi trung niên mà trở thành 1 trong các vị bác sĩ toán học, nhất định là trong toán học cũng có trình độ tương đối.

- Ha ha, hóa ra là Hà bác học, không biết là hôm nay ngươi muốn thỉnh giáo bổn vương về đề mục gì?

Triệu Nhan cười nhạt mở miệng nói, khó trách người kia lại dám trước mặt mọi người thách thức mình như vậy, thì ra là bác sĩ toán học của Quốc Tử Giám, nghe nói những người dạy học trong Quốc Tử Giám đều có tính cách vừa thối vừa cứng, hôm nay cũng coi như là thấy được.

- Đề mục này là như vậy, kim hữu kê ông nhất, trị tiền ngũ; kê mẫu nhất, trị tiền tam; kê sồ tam, trị tiền nhất, phàm bách tiền mãi kê bách chích, vấn kê ông mẫu số các kỷ hà (hiện có 1 con gà trống, đáng 5 quan, gà mái đáng 3 quan, gà con đáng 1 quan, với trăm quan mua trăm con gà, vậy thì có bao nhiêu con gà trống, mái và gà con?)

Hà Hằng lại 1 lần hành lễ với hắn nói, nhưng ở bên ngoài xem ra y rất lễ phép, mà thần thái vẫn rất kiêu căng, trong ánh mắt của y nhìn Triệu Nhan thậm chí cũng có chút khinh thường, xem ra trong lòng y đã phán đoán Triệu Nhan là người kém cỏi, đến đây dạy học càng là lấy lòng mọi người, bản thân mình chỉ cần đưa ra 1 bài toán khó là có thể hạ gục được hẳn.

Triệu Nhan nghe được bài toán này lại không kìm nổi cười to, giải thích bài toán bách tiền bách kê này chính là mỗi con gà trống chỉ có 5 quan, gà mái là 3 quan, gà con chỉ có 1 quan, sau đó đưa ra 100 quan, phải mua về 100 con gà, với cách tính toán ở kiếp sau thì đây thật ra là 1 bài toán có nhiều cách tính, tuy là hơi khó, nhưng mà muốn tính ra thì lại không khó.

- Bài toán Hà bác sĩ đưa ra không khó, như vậy đi, Nhã Nhi bên cạnh ta theo ta học toán học được mấy tháng, thôi thì để cô ấy thay ta trả lời đi!

Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên linh động, chỉ vào Nhã Nhi đứng cạnh mình cười và nói, bài toán này với năng lực của Nhã Nhi thì có thể đủ giải ra được, hơn nữa học sinh của mình mà thay mặt mình đi giải bài toán, cũng càng lộ ra được trình độ khó đoán của hẳn trên toán học.

-Ngươi...

Xem ra Triệu Nhan đưa 1 nữ đồng làm bài toán mình đưa ra khiến cho Hà Hằng có chút chán nản, tuy bài toán này là y ra đại, nhưng mà độ khó thì lớn, cho dù là học sinh giỏi nhất trong Quốc Tử Giám cũng chưa chắc giải được.

Những người nghe giảng nhìn đến đây, cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, bài toán mà Hà Hãng đưa ra đại đa số là không giải ra được, nhưng mà Triệu Nhan lại để 1 nữ đồng giải, hơn nữa xem bộ dạng còn rất có lòng tin, đây có phải có chút tự đại rồi không?

Nhã Nhi người nhỏ nhưng gan lớn, lúc này liền hiểu ra dụng ý mà thầy giáo để mình giải bài toán, hơn nữa cô ấy nhìn thấy người ở bên dưới nhìn mình bằng ánh mắt nghỉ ngờ, liền khơi dậy tính háo thẳng của Nhã Nhị, chỉ thấy nàng tiến lên trước, nhìn Hà Hãng lộ ra nụ cười ngọt ngào nói

- Bài toán mà Hà bác sĩ đưa ra, ta đã giải ra rồi. Bài toán này có 3 đáp án, lần lượt là 4 con gà trống, 18 con gà mái và 78 con gà con, 8 con gà trống, 11 con gà mái và 81 con gà con, 12 con gà trống, 4 con gà mái và  84 con gà con. Nếu như Hà bác sĩ không tin thì có thể kiểm tra lại.

Nhã Nhi là 1 thiên tài toán học, cô không chỉ học tập lý luận toán học tích cực, ngoài ra có năng lực tính nhẩm rất kinh khủng, những đề mục đa số chỉ cần nhìn 1 lần, thì có thể có được đáp án chính xác, điểm này ngay cả hắn cũng mặc cảm.

-Oa...

Nhìn thấy cô bé đứng kế Triệu Nhan lại có thể trong chớp mắt tính ra được đáp án bài toán, những người ở bên dưới đều xôn xao cả lên, có những người không cam lòng liền lấy giấy viết lên tính, kết quả là rất nhanh thì phát hiện 3 đáp án đều chính xác, nhưng mà vì biểu hiện của Nhã Nhi thật sự quá kinh ngạc, vì thế đã có người nghỉ ngờ là Hà Hãng có phải do Triệu Nhan cố tình an bài đến không, mục đích là để Triệu Nhan từ đó mà tạo nên uy tín trong toán học của mình.

- Đây.. đây không thể nào!

Hà Hãng cũng bị biểu hiện của Nhã Nhi làm cho trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là khi cảm nhận được ánh mắt nghỉ ngờ của những người xung quanh, càng khiến cho y cảm thấy không yên, cuối cùng cũng cắn răng lại 1 lần đứng dậy nói: 

- Quận Vương điện hạ, tại hạ còn có 1 bài toán muốn thỉnh giáo?

- gươi có đề mục gì thì cứ đưa ra, ngoài ra những người khác nếu có bài toán khó gì thì cũng có thể đứng dậy hỏi!

Triệu Nhan cười ha hả đáp, hẳn cũng biết là biểu hiện của Nhã Nhi khiến cho người ở bên dưới nghi ngờ cho nên mới nói như vậy, đối với năng lực của Nhã Nhi thì hắn tuyệt đối không có nghĩ ngờ, hơn nữa cho dù Nhã Nhi không giải được cũng không mất mặt, dù gì cô cũng là 1 cô bé, đến lúc đó bản thân mình giúp cô ấy giải là được rồi.

Quả nhiên, hắn to gan thế kia để mọi người đứng dậy đặt câu hỏi, liền dẫn đến người ở bên dưới ồn ào. lên, Hà Hãng trước tiên không phục lại 1 lần đặt ra câu hỏi khó, lần này cũng là y tỉ mỉ lựa chọn, khó hơn so với câu trước, nhưng mà đối với Nhã Nhi mà nói thì vẫn không là cái gì cả, trong chớp mắt đã giải ra được đáp án, tiếp theo đó là những người khác lăn lượt đặt câu hỏi, đáng tiếc là không có 1 câu nào có thể làm khó được Nhã Nhi, nhiều nhất là để Nhã Nhi lấy phấn viết tính đáp án lên trên bảng, điều này khiến cho những người ở bên dưới phát hiện, những cái mà Nhã Nhi viết họ lại 1 chữ cũng không hiểu, nhưng cuối cùng lại có được đáp án chính xác.


Tiếp theo đó Triệu Nhan chính thức bắt đầu giảng bài, giống với chương trình của Tiết Lễ bọn họ như vậy, vẫn là bắt đầu từ 10 chữ số Ả Rập, đưa những người ở bên dưới từ từ đi vào thế giới chữ số và ký hiệu giải toán, những người bên dưới không phải đám Tiết Lễ, họ không phải tỉnh anh của đạo môn thì là nhân tài kiệt xuất trong số những người có học thức, đặc biệt là giống Hà Hằng người tỉnh thông toán học, càng có thế trải nghiệm được lợi ích của loại toán học mà hắn truyền đạt, ai cũng nghe đến say sưa.

Thời gian trôi qua nhanh, khi Triệu Nhan giảng bài xong thì những người bên dưới không còn hoài nghỉ gì về tài hoa của hắn nữa, thậm chí ngay cả Hà Hãng người đến để cố ý kiếm chuyện cũng tâm phục khẩu phục, khi Triệu Nhan tuyên bố buổi học đến đây kết thúc, những người này đều đứng lên, sau đó hành lễ của trò dành cho thầy với Triệu Nhan, để thể hiện sự tôn kính của mình dành cho hẳn.

Trong những ngày kế tiếp, Triệu Nhan bắt đầu lặp lại cuộc sống như vậy, mỗi sáng đến trường tiểu học giảng dạy, chiều thì đến Hiển Vi quán giảng bài, ngoài ra điều đáng nhắc là, theo sự truyền bá ra bên ngoài về nội dung dạy học thì càng ngày càng nhiều người bắt đầu chạy đến nghe giảng, điều này khiến cho hắn thanh danh đại chấn, sĩ lâm trong kinh thành trong thời gian ngắn đều đang thảo luận cái tên của Triệu Nhan.

Chỉ trong chớp mắt thì thời gian 7 ngày đã đến, kính viễn vọng mà Tào Dật hứa đã chế tạo ra, nhiều người cũng mong chờ ngày này, hy vọng có thể tận mất xem được bộ mặt thật sự của mặt trăng.