- Ông nội, trong thôn chúng ta có ông là người hiểu biết nhất, ông nói xem người Hắc Nương cứu đó rốt cuộc là thân phận gì?
Ngôi nhà chính giữa thôn Đại Hồ tuy không lớn, nhưng trong ngôi nhà cổ lại vô cùng đẹp đế tinh xảo, vị Tam Gia Gia mà trước đó xem bệnh cho Nhan Ngọc Như ngồi ngay ngân trên chính đường, bên cạnh lão có một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang cẩn thận hầu hạ, ban nãy chính là chàng hỏi Tam Gia Gia.
Nghe thấy câu hỏi của cháu trai, Tam Gia Gia vẫn luôn nhắm mắt tĩnh tâm cuối cùng chậm rãi mở mắt, thản nhiên nhìn đứa cháu trai mình yêu thương nhất nói:
- Bảo cháu chuyên tâm đọc sách, năm sau ta sẽ đưa cháu đi thăm hỏi vài người bạn cũ, chỉ cần qua được bài sát hạch của họ, thì có thể đề cử cháu vào Quốc Tử Giám, sau này cũng có tương lai tốt.
- Ông nội giáo huấn chí phải, cháu cũng chỉ nhất thời tò mò, đặc biệt là tận mắt nhìn thấy mấy tên hộ vệ đến tìm kiếm Trương công tử đó, ai nấy đều dũng mãnh phi phàm, tuyệt đối không giống hộ vệ của các gia đình bình thường.
Chàng thanh niên tuy gật đầu nhận sai, nhưng trong lời nói vẫn hoàn toàn không buông bỏ.
Tam Gia Gia gừng càng già càng cay, đương nhiên nghe ra ý tứ thăm dò trong lời nói cháu nội, chỉ thấy lão lại nhìn cháu nội của mình một cái, cuối cùng lại cất tiếng nói:
- Thân phận thật sự của vị Trương công tử đó e rằng chỉ có hán, và mấy hộ vệ tìm thấy hắn đó biết, nhưng mấy tên hộ vệ kia thì bỏ đi, chỉ riêng Trương công tử bản thân đã khí chất phi phàm, người phụ nữ bên cạnh hắn cũng là thiên hạ tuyệt sắc giai nhân, thêm nữa hẳn lại trẻ trung như vậy, người trẻ như vậy cho dù ở kinh thành cũng không thấy nhiều.
Chàng thanh niên nghe thấy lời của ông nội, cũng không khỏi lộ ra sắc thái nghiêm túc nói:
- Ông nội ý của người là..
- Ý của ta rất đơn giản, bất luận thân phận thật sự của Trương công tử là ai, đối với chúng ta mà nói đều là nhân vật lớn chỉ có thể ngước nhìn.
Tam Gia Gia mặt mày thản nhiên mở miệng.
Nghe thấy ông nội nói vậy, chàng thanh niên lúc mới đầu có chút không hiểu, một lát sau mới lộ ra biểu cảm bừng tỉnh lẩm bẩm:
- Cháu hiểu rồi, ông nội ý của ông là nói thân phận của đối phương quá cao quý, chúng ta cũng căn bản không thể trèo cao, miễn cưỡng dựa dẫm còn có thể dẫn đến họa thiêu thân, nếu đã như vậy, thì chỉ bằng không biết, tránh khỏi rước lấy phiền phức.
- Không sai không sai, cháu có thể nghĩ được những điều này, cũng không uống công ông nội dạy dỗ cháu.
Tam Gia Gia an ủi cười nói, lần trước khi lão chữa. bệnh cho Nhan Ngọc Như, đã nhìn ra thân phận của Triệu Nhan không tầm thường, nhưng cũng chính vì có ý nghĩ trên, nên sau đó cũng không biểu hiện quá mức thân thiết
Nghe thấy lời khích lệ của ông nội, gương mặt chàng thanh niên cũng lộ ra nụ cười. Tuy nhiên cũng chính lúc này, chợt thấy Tam Gia Gia lại cất tiếng:
- Ta nhớ khoảng đầu năm, anh họ bên nhà dì cả cháu từng cầu hôn Hắc Nương, chỉ vì chuyện trong nhà Hắc Nương, nên chuyện hôn sự này mới không thành, bây giờ anh họ cháu đã đính hôn chưa?
-Há?
Chàng thanh niên nghe thấy lời của ông nội sửng sốt, nhưng vẫn lập tức trả lời,
- Anh họ trước kia thường vào trong thôn. Từ nhỏ đã quen biết Hắc Nương, Hắc Nương cũng có ý với anh họ. Lần trước huynh ấy cho người cầu thân, vốn dĩ đì cả không đồng ý, nhưng lại không ngăn được anh họ, có điều sau này dì cả lại đồng ý, nhưng Hắc Nương lại muốn hai năm nữa mới kết hôn, kết quả khiến dì cả vô cùng không vui, dứt khoát không nhắc đến chuyện hôn nhân này nữa, cũng cấm anh họ lại đến tìm Hắc Nương, nhưng anh họ lại không thể quên được Hảo Nương, nửa năm trước có quen với vài cô nương cũng không đính hôn.
- Ha ha, vậy thì thành rồi. Cháu đi gửi thư cho dì cả, bảo đi không được quản chuyện của anh họ và Hắc Nương nữa, dự đoán là sau chuyện lần này, chuyện
trong nhà Hắc Nương sẽ có thể giải quyết rồi, đến lúc đó nếu Hắc Nương đồng ý, thì để Hắc Nương và anh họ cháu đính hôn đi.
Tam Gia Gia rung rung bộ râu cười nói, vốn dĩ với tuổi tác của lão, sớm đã nhìn thấu chuyện đời, cũng không muốn làm mấy việc như trèo cao nữa, chỉ vì nghĩ cho con cháu, một số chuyện lão cũng bất đắc dĩ phải làm.
- Ông nội, ban nãy người không phải nói thân phận của đối phương quá cao quý, căn bản không phải chúng ta có thể dựa hơi được, nhưng bây giờ tại sao lại bảo anh họ đi cưới Hắc Nương?
Chàng thanh niên lúc này lại mặt mày khó hiểu hỏi.
- Ha ha, các cháu đích thực không với tới được đối phương, nhưng Hắc Nương lại khác, muội ấy cứu mạng Trương công tử, hơn nữa còn chăm sóc bọn họ bao nhiêu ngày nay, ân tình như vậy cho dù Hắc Nương không xin đối phương, vị Trương công tử đó khẳng định cũng sẽ báo đáp, trong lòng cũng sẽ ghi nhớ nợ Hắc Nương một ân tình, anh họ cháu nếu cưới được Hắc Nương, sau này cũng coi như có chút tình nghĩa với đối phương, đồng thời còn không căn lo lắng tranh đấu giữa những nhân vật lớn đó liên đới tới mình, vì vậy cái hời béo bở này không thể không chiếm.
Cái này gọi là gừng càng già càng cay, lão già tinh tường như Tam Gia Gia sớm đã nhìn thấu nhân tình thế thái, chuyện gì cũng không thoát khỏi tính toán của lão.
- Ông nội cao minh, cháu sẽ đi tìm anh họ!
Chàng thanh niên nói rồi cắp chân chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy bộ dạng hấp tấp rời đi của cháu nội, Tam Gia Gia lại lắc đầu cười khổ, tuy đứa cháu nội này là người nối nghiệp gia tộc lão tâm huyết bồi dưỡng, nhưng vì tuổi nhỏ, vẫn có chút không đủ điềm đạm chững chạc.
-Tuy nhiên nụ cười của Tam Gia Gia còn chưa tắt, thì thấy cháu nội vừa khẩn trương chạy ra ngoài lại vội vội vàng vàng chạy vào, khuôn mặt cũng mang theo vài phần hoảng loạn hét lớn:
- Ông nội chuyện lớn không xong rồi, bên ngoài bỗng nhiên có rất nhiều quan binh đến, ngay bây giờ sẽ vào trong thôi
- Quan binh!
Tam Gia Gia nghe thấy tin này cũng kinh hãi đứng bật dậy, có điều ông rất nhanh mỉm cười ngồi xuống nói.
- Không cần hoảng sợ, xem ra chúng ta đoán không sai, lai lịch của vị Trương công tử đó thực sự không tầm thường, chỉ là không biết hắn rốt cuộc là ai, lại có thể khiến triều đình điều động đại quân đến?
Ngay lúc hai ông cháu Tam Gia Gia đang nói chuyện, quân đội bên ngoài đã xông vào thôn Đại Hồ,
hơn nữa đi thẳng tới ngoài cổng nhà Hắc Nương, vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài cả nhà, cuối cùng một người đàn ông duy nhất ăn mặc thường phục trong quân đội chạy lên trước gõ cửa, đợi đến khi Hứa Sơn mở cửa nhìn thấy quân đội bên ngoài, khuôn mặt cũng lộ ra thần sắc thoải mái.
Ngay sau đó Triệu Nhan ở trong phòng cũng nhận được tin, liền tới bên ngoài cổng, một vị tướng quân căm đầu khi nhìn thấy Triệu Nhan, lập tức tiến lên trước một bước dõng dạc nói:
- Thiền Châu đoàn luyện sứ Tào Trung cung nghênh Quận vương điện hạ!
- Cung nghênh Quận vương điện hạ!
Theo tiếng của Tào Trung vừa dứt, hơn một ngàn binh sĩ sau lưng y cũng đều lớn giọng hô, làm từng đàn chim đang ngủ bên cạnh hoảng sợ, đồng thời cũng khiến cả thôn Đại Hồ đều nghe thấy thân phận của Triệu Nhan.
- Quận vương? Quận vương bình thường không thể có thanh thế lớn như vậy, trừ phi hẳn là... hoàng tử!
Tam Gia Gia ở trong nhà vẻ mặt chấn động lầm bẩm, lão trước đó tuy biết Triệu Nhan lai lịch rất lớn, nhưng không thể ngờ lại là hoàng tử.
- Quận vương? Quận vương cái gì?
So sánh với Tam Gia Gia ở trong nhà, Hắc Nương đứng sau lưng Triệu Nhan lại ngây ngốc hỏi, muội ấy bây giờ vẫn chưa phản ứng kịp
- Khụ, tiểu cô nương không nên kinh ngạc, vị trước mặt đây chính là Quảng Dương quận vương điện hạ của Đại Tống ta, đồng thời cũng là tam hoàng tử của đương kim bệ hạ, tiểu cô nương có thể cứu mạng điện hạ, sau này nhất định sẽ được triều đình trọng thưởng!
Hứa Sơn lúc này mỉm cười giải thích.
Nghe thấy lời giải thích của Hứa Sơn, Hắc Nương lúc này mới hiểu ra, nhưng muội ấy chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, thực sự không cách nào tin nổi Trương công tử mấy ngày nay sống chung với mình lại là hoàng tử của Đại Tống?
Triệu Nhan đứng ở phía trước, không nhìn thấy sự kinh hãi của Hắc Nương, chỉ thấy hẳn cười tiến lên nói với Tào Trung:
- Làm phiền Tào đoàn luyện sứ xuất quân nghênh đón, ngươi cùng họ với vương phi của bản vương, không phải cũng xuất thân từ Tào gia chứ?
- Khởi bẩm quận vương, mạt tướng và quận vương phi đúng thật là cùng gia tộc, chỉ là mạt tướng thuộc bàng chỉ của Tào thị, dựa vào vai vế mà nói, mạt tướng e rằng vẫn phải gọi vương phi là cô mẫu!
Tào Trung liền trả lời, tuy y đã hơn bốn mươi tuổi đầu rồi, nhưng khi nói đến mình phải gọi Tào Dĩnh là cô mẫu, không những không cảm thấy xấu hổ gì, ngược lại còn cảm thấy vinh dự.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tào Trung, lại nhìn quân đội hoành tráng sau lưng y, nhưng sau một thời gian hành quân, đến đội hình cũng không thể duy trị, đồng thời binh sĩ thở hổn hển, khiến Triệu Nhan buồn bã trong lòng, xem ra tên Tào Trung này cũng là dựa vào quyền lực của gia tộc ngồi lên vị trí đoàn luyện sứ này, trấn thủ địa phương bắt sơn tặc gì đó thì không vấn đề, còn về dẫn quân đội lên chiến trường, quả thực là chịu chết.
Tuy biết Tào Trung không đủ tư cách là tướng quân, nhưng Triệu Nhan cũng không trách tội, dù sao đa số võ tướng của cả Đại Tống đều giống như vậy, đây cũng là một trong những mục đích ban đầu hắn mở trường quân đội, vì vậy chỉ thấy hẳn cười lớn một tiếng nói:
- Nếu Tào đoàn luyện sứ là cùng dòng họ với vương phi, thì cũng là cùng dòng họ với bản vương, chúng ta vừa đi đường vừa trò chuyện, sau này nếu về tới kinh thành, ta tất nhiên sẽ nhắc đến công lao của Tào đoàn luyện sứ trước mặt nhạc phụ đại nhân!
nhất, cuối cùng cũng đồng ý.
Vì hôm nay trời đã tối, Triệu Nhan và Tào Trung thương lượng một lát, quyết định ở lại thôn Đại Hồ thêm một đêm rồi đi, tối hôm đó, huynh muội Hắc Nương hết sức vui vẻ thu dọn hành lí, Hứa Sơn và mấy vị huynh đệ hiếm có uống vài ly rượu thư giãn một chút, dân làng thôn Đại Hồ nhìn từ xa nhưng không dám lại gần, Tào Trung cũng cứ sán lấy Triệu Nhan kết thân, dường như mọi người ai nấy đều vô cùng vui vẻ, nhưng riêng có một người nhìn Triệu Nhan cách đó không xa âm thầm thở dài một tiếng.
(p/s: "đoàn luyện sứ” là một chức quan của Trung Quốc thời Đường phụ trách quân sự của một châu hoặc một đa phương)