Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 462: Chương </span></span>463



Lão Hoàng, chuyện gì khiến ông chạy vội vàng đến tìm ta như vậy? Triệu Nhan bị Hoàng Ngũ Đức kéo ra khỏi trường quân sự, vừa đi về phía xe ngựa vừa hỏi ông, vốn dĩ trường quân sự là nơi người ngoài không thể vào, cho dù là Hoàng Ngũ Đức cũng không ngoại lệ, nhưng ông lại có thể xông vào đây tìm thấy Triệu Nhan, thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Triệu Thự sai ông đến.

- Điện hạ, chuyện này thần cũng không dối người, nhưng thần tuy biết nguyên nhân, mà lại không dám nói với người, tất cả vẫn nên để người vào trong cung gặp Bệ hạ rồi nói! Hoàng Ngũ Đức bất đắc dĩ cất lời Nhìn thái độ của ông, dường như thật sự có ẩn tình khó nói, điều này khiến Triệu Nhan càng tò mò, với thân phận của Hoàng Ngũ Đức, có thể khiến ông cũng không dám nói ra, chuyện này chắc thú vị rồi

Bọn họ nhanh chóng đến điện Thùy Củng trong hoàng cung, kết quả Triệu Nhan vừa đến cửa đại điện, thì nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng "Choang!, đó là tiếng vỡ của đồ sứ, khiến Triệu Nhan cũng không khỏi ngập ngừng, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Ngữ Đức ở bên cạnh, không cần hỏi cũng biết, Triệu Thự ở 

bên trong chắc chắn đang nổi cơn tam bành.

- Quận vương, Bệ hạ thực sự đang nổi giận lôi đình, cũng chỉ có người mới có thể khuyên nhủ được Bệ hạ! Chỉ thấy lúc này Hoàng Ngũ Đức lại cười khổ bất lực nói, vốn đĩ xuất binh đi Tây Hạ lần này vô cũng thuận lợi, Bệ hạ cũng hết sức thỏa mãn, nhưng vạn lần không ngờ là lại xảy ra chuyện như vậy, kết quả chọc Bệ hạ giận dữ như này,

Triệu Nhan lúc này trong lòng cũng đang hiếu kì Không hiểu vì sao Triệu Thự lại nối giận vào thời khắc này, hẳn liền cất bước vào trong đại điện, kết quả vừa đi vào trong, lại phát hiện Triệu Thự mặt mày âm u ngồi sau long án, trong tay nắm một ly trà đang định ném, nhưng lại nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, liền nặng nề đặt lại ly trà lên bàn, nhưng khuôn mặt vẫn không lộ ra tỉa cười nào.

- Phụ hoàng, hiện nay chiến cục đang cực kì có lợi với Đại Tống ta, không biết người vì sao lại tức giận như vậy? Triệu Nhan cẩn thận đi lên phía trước hỏi, đừng thấy hẳn là quận vương, nhưng Triệu Thự lại là cha của hắn, theo logic của người Đại Tống, cha không vui, bắt con đánh một trận vốn là chuyện hợp tình hợp lí,ngay cả nói lí cũng không, nên Triệu Nhan mới dè dặt như vậy, không thế đế Triệu Thự trút giận lên người mình.

- Nghiệt tử! Con tự mình xem chuyện tốt mà đại ca con làm ra đi! Triệu Thự nói rồi quảng một bức thư trên long án đến trước mặt Triệu Nhan, khuôn mặt cũng tràn đầy vẻ tức tối.

Triệu Nhan nghe thấy Triệu Thự cất tiếng chửi "Nghiệt tử”, khiến hẳn sửng sốt, cho rằng là đang nói mình, thậm chí hẳn còn đang nghĩ có phải mình làm chuyện xấu gì để Triệu Thự biết được, ví dụ như liên hệ giữa mình và Liễu Không? Nhưng đến khi nghe thấy câu thứ hai, cuối cùng mới hiểu hóa ra nghiệt tử là đang nói Triệu Húc, nhưng ngay sau đó hắn lại càng nghĩ hoặc. Triệu Húc thống lĩnh đại quân đuổi giết đến Tây Hạ, liên tiếp công phá được vô số thành, công trạng này trong số các hoàng tử Đại Tống thật sự là đứng đầu, sao còn khiến Triệu Thự giận dữ như vậy?

Cùng với sự nghỉ hoặc trong lòng, Triệu Nhan cầm bức thư trước mặt lên xem, kết quả sau khi đọc xong, gương mặt cũng tỏ ra vẻ không thể tin nổi, đầu tiên ngẩng đầu nhìn Triệu Thự, sau đó lại nhìn bức thư trong tay, lúc này mới lộ vẻ khiếp sợ hỏi: - Phụ hoàng, đây... bức thư này thật sự là đại ca viết sao?

- Không phải nghiệt tử nó còn có thể là ai. Trong bốn huynh đệ các con cũng chỉ có nó mới có gan dám đề xuất yêu cầu như này với ta! Triệu Thự lại giận dữ đập bàn một cái nói.

Thực ra cũng không trách được Triệu Thự tức. giận như vậy, vì nội dung trên thư này của Triệu Húc thực sự hơi to gan lớn mật, trên thư Triệu Húc kể một câu chuyện trước, đó là khi y tiến công vào Tây Hạ, giải cứu được một thiếu nữ yêu kiều từ trong châu Tây An, sau đó Triệu Húc bị tình yêu sét đánh với nàng, thế là muốn cưới nàng làm thái tử phi, vốn dĩ chuyện này đối với người hậu thế có thể không sao, nhưng phải biết Triệu Húc đang là thống soái trong quân đội, trước trận chiến nạp phi vốn đã có chút gàn dở, huống hồ y còn là thái tử của Đại Tống, thê tử của y sau này sẽ trở thành hoàng hậu của Đại Tống, đương nhiên không thể tùy tiện cưới một cô nương, huống chỉ đọc ý tứ trên thư, cô nương này dường như còn là người Tây Hạ.

- Phụ hoàng bớt giận, không biết cô nương tên là Hoa Chỉ mà đại ca nói trên thư này rốt cuộc là người thế nào? Triệu Nhan lúc đó lại hỏi, Triệu Húc có nói cô nương mà y thích đó tên là Hoa Chỉ, nhưng lại không hề nhắc đến thân thế của đối phương, nhưng Triệu Nhan tin rằng Triệu Thự chắc chắn đã điều tra rõ ràng thân thế của cô nương đó rồi.

- Hừ, cô nương Hoa Chỉ này vốn là con gái của đại tướng Tây Hạ Mạn Mị, năm nay mười tám tuổi, vài năm trước đã là mĩ nữ nổi tiếng Tây Hạ, nghe nói Lý Lượng Tộ cũng rất thèm muốn nàng ta, trước đó Mạn Mị bị giết, Hoa Chỉ vốn dĩ là phải đưa vào trong hoàng cung, nhưng lại trùng hợp gặp được đại ca con đem quân tiến đánh châu Tây An, kết quả cứu nàng ta ra, không ngờ đại ca con lại bị cô nương này mê hoặc, vốn dĩ nạp cô ta làm thiếp cũng không vấn đề, nhưng con xem xem đại ca con, lại hồ đồ đến nỗi muốn lấy cô ta làm thê tử, nó là thái tử của Đại Tống, sao có thể cưới một nữ nhân nước địch như vậy chứ?

Triệu Thự giận đùng đùng nói hết một hơi.

Triệu Nhan nghe đến đó lại càng bất ngờ, trong ấn tượng của hắn, Triệu Húc tuy tính tình hơi nóng nảy, nhưng lại cực kì thận trọng trong chuyện tình cảm, ví dụ như đệ đệ Triệu Nhan này đã thành thân có con rồi, nhưng Triệu Húc lại vẫn lẻ loi một mình, nghe nói Triệu Thự và Cao hoàng hậu đã chọn cho y vài cô nương, nhưng Triệu Húc đều cự tuyệt, Triệu Nhan vì điều này còn từng hỏi y, kết quả đối phương lại cười không đáp, khiến Triệu Nhan thậm chí hơi nghỉ ngờ giới tính của Triệu Húc, có điều vạn lần không ngờ đổi phương tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, lần này lại muốn cưới một nữ nhân Tây Hạ vẽ nhà, khó trách Triệu Thự tức giận như vậy.

- Phụ hoàng, đại ca làm việc trước nay luôn có chừng mực, chuyện lớn như lập thái tử phi, huynh ấy chắc không quyết định cẩu thả như vậy đâu, nên con thấy hay là đợi sau khi huynh ấy trở về, đích thân hỏi huynh ấy tốt hơn! Triệu Nhan lúc này lại lên tiếng khuyên nhủ.

Tuy nhiên Triệu Nhan khi nói hết những lời trên, bỗng nhiên nhớ tới các hoàng hậu trong lịch sử Bắc Tống phần lớn đều xuất thân nhà tướng, đây cũng là một thủ đoạn để hoàng đế lôi kéo nhà tướng, nhưng chỉ duy nhất thê tử Hướng hoàng hậu của Triệu Húc lại khác, vị hoàng hậu này là cháu gái của tể tướng Hướng Mẫn Trung, không liên quan gì đến nhà tướng, hơn nữa nghe nói tình cảm giữa Triệu Húc đối với Hướng hoàng hậu rất tốt, đến việc lập thái tử cũng đều nghe ý kiến của Hướng hoàng hậu, khiến Triệu Nhan không khỏi có chút hoài nghĩ, chuyện Triệu Húc lập hoàng hậu trong lịch sử này có phải cũng là do y tự mình làm chủ?

Triệu Thự vốn dĩ đang nổi nóng, nghe thấy những lời này của Triệu Nhan lại tức giận nói: - Nhan nhỉ con vẫn chưa hiểu đại ca con cho lắm, chuyện khác nó có thể sẽ nghe theo sự sắp xếp của ta, nhưng chỉ duy nhất chuyện hôn sự nó lại không chịu có bất cứ thỏa hiệp nào, trước đó ta và  mẫu hậu nó đã vài lần muốn giúp nó định hôn ước, nhưng lại đều bị nó từ chối, vì điều này ta đã mắng nó không chỉ một lần, nhưng nó lại căn bản không nghe, bây giờ còn muốn cưới một nữ nhân nước địch, quả thực là hồ đồ hết mức!

Triệu Nhan nghe đến đây trong lòng càng sửng sốt, vì những lời này của Triệu Thự hẳn dường như có thể khẳng định, Triệu Húc và Hướng hoàng hậu trong lịch sự thật sự rất có khả năng giống như những gì mình suy đoán, không phải là một cuộc hôn nhân chính trị, mà là Triệu Húc yêu Hướng hoàng hậu, mới phá bỏ truyền thống liên hôn với nhà tướng cưới đối phương làm thê, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Triệu Nhan, có phải là chân tướng của lịch sử hay không cũng căn bản không thể tra ra.

- Tuyệt đối không được! Triệu Nhan nhìn thấy.

Triệu Thự lại có dã tâm giết người, lập tức lớn giọng khuyên ngăn, trên trán cũng toát không ít mồ hôi lạnh, liền chỉnh đốn lại suy nghĩ rồi nói tiếp: - Phụ hoàng, con biết người đang giận đại ca, nhưng cô nương Hoa Chỉ đó là người con gái đại ca yêu thương, hơn nữa còn là nữ nhân đầu tiên đại ca chủ động đề nghị muốn lập nàng ta làm thái tử phi, từ đây có thế thấy tình cảm sâu đậm đại ca dành cho nàng ta, nếu phụ hoàng thật sự giết chết nàng ấy, thế chẳng phải sẽ nảy sinh khoảng cách giữa phụ hoàng người và đại ca sao? Làm như vậy lợi bất cập hại mà!

Triệu Thự vừa nấy cũng giận quá mất khôn, nên mới nói ra những lời như thế, nhưng bây giờ nghe thấy lời khuyên giải của Triệu Nhan, cũng lập tức bình tĩnh lại, liền thấy ông bực bội đi đi lại lại vài vòng sau long án, cuối cùng cất tiếng: - Sự sống chết của cô nương Hoa Chỉ này là chuyện nhỏ, nhưng cho dù để nàng ta sống, cũng tuyệt đối không thể lập nữ nhân như này làm thái tử phi, Nhan nhỉ con giúp ta đi mảng cho đại ca con tỉnh ngộ, nếu nó vẫn khăng khăng cố chấp, thì không cần phải quay về nữa đâu!

Triệu Nhan nghe đến đây lại không kìm được cười khổ, cho dù Triệu Húc và cô nương Hoa Chỉ đó cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào, hắn lại buộc phải đi Tây Hạ một chuyến rồi.