Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 568: Chương </span></span>569



Hồ Tam là người Hán nhưng gã không phải là một người Hán bình thường bởi vì trước đây gã là người Tây Hạ và còn tham gia vào Cầm Sinh quân của Tây Hạ. Cái gọi là Cầm Sinh quân kì thực là những tên lính chuyên sang đất của Đại Tống bắt cóc người Hán sang Tây Hạ rồi bán làm nô lệ, do đó có thể nói Hồ Tam đáng lẽ đã phải chết từ lâu rồi mới đúng, thế nhưng cái mệnh của gã kể ra cũng tốt. Khi quân Đại Tống đánh chiếm thành Minh Sa, tướng quân của gã đã đầu hàng quân Tống, rốt cuộc là gã cũng được nhờ vào đó mà bảo toàn được cái mạng sống của mình và lần này được điều đến Tử Hạ để chiến đấu.

Hồ Tam từ nhỏ đến giờ chưa từng đi học, đương nhiên vì thế mà gã không biết chữ, chỉ có điều gã có một bộ óc khá là thông minh, cũng chính vì nhờ có đầu óc thông minh như vậy nên sau khi cha mẹ gã mất đi, gã mới có thể dựa vào những mánh khóe trộm cắp lừa đảo mà sống qua ngày được, rồi cuối cùng là gia nhập vào đội Cầm Sinh quân. Gã cũng tự cho rằng bản thân mình chẳng làm gì sai cả, gã làm vậy là bởi vì sự sinh tồn của cuộc sống mà thôi, để sống được gã có thể làm bất cứ điều gì.

Lần này gã đi theo những người tiền bối của mình đến Tử Hạ, cơ bản những tên hàng quân Tây Hạ này không hề muốn rời khỏi Tây Hạ, dù sao thì chúng cũng sinh ra và lớn lên ở Tây Hạ thế nên dĩ nhiên không hề muốn rời khỏi nơi quê hương của mình. Hai là bọn chúng rất mơ hồ đối với tương lai của mình, chỉ có sống và làm việc ở nơi mình đã sinh ra và lớn lên mới có thể giúp cho bọn chúng yên tâm được, e là bọn chúng đến ngủ cũng cảm thấy không yên lòng.

Song lần này Đại Tống lại quyết để bọn chúng phải rời khỏi Tây Hạ, thậm chí lại còn đe dọa uy hiếp bọn chúng nữa. Nếu như không đến Tử Hạ thì Đại Tống nhất định sẽ đem gốc gác của bọn chúng mà phô ra. Căn cứ vào những cái tội mà bọn chúng đã phạm phải thì tuyệt đối bọn chúng nắm chắc mười phần chết rồi. Đương nhiên ngoài việc uy hiếp ra thì Đại Tống cũng đem lợi ích bổng lộc ra để dụ bọn chúng. Lần này tất cả những gì gọi là chiến lợi phẩm thu được ở Tử Hạ bọn chúng chỉ cần nộp lại có hai phần mà thôi, còn lại là của bọn chúng hết, điều này khiến cho mặc dù bọn chúng có bỏ mạng ngoài chiến trường đi chăng nữa thì thân nhân của bọn chúng cũng sẽ có được kha khá những gì là chiến lợi phẩm.

Đương nhiên ngoài những điều đã nói ở trên ra, Đại Tống còn có một số chiêu dùng để uy hiếp và mua chuộc đám hàng quân Tây Hạ này, rồi thêm vào đó nữa Đại Tống lại dùng nhiều thủ đoạn để khuất phục đám người ở tầng lớp trên thuộc Tây Hạ, cuối cùng khiến cho Hồ Tam phải đến chiến đấu ở nơi này.

Kì thực những điều vừa nói ở trên cũng chẳng có liên quan gì tới Hồ Tam cả, bởi lẽ gã là một tên cô nhi, chẳng còn ai thân thích cả. Nếu như gã bỏ mạng trên chiến trường thì cũng chẳng có ai nhớ đến gã cả, bởi vậy gã chỉ cần sống những ngày sung sướng cho cuộc đời mình. Đợi đến khi tích cóp đủ tiền gã sẽ tới thảo nguyên mua một cô vợ. Con gái ở đây có giá rất rẻ, rồi đến lúc đó sinh một đàn con, như vậy cũng coi như là thỏa được lòng liệt tổ liệt tông nhà họ Hồ nhà gã.

Hồ Tam năm nay hai mươi tuổi nhưng gã trong quân ngũ phục vụ cũng đã được bảy tám năm rồi, cũng coi như là kẻ có thâm niên trong quân đội. Nhờ có chân tay nhanh nhẹn, đầu óc thông mình mà gã có thể sống sót được qua những trận chiến. Lần này giao chiến với người Tử Hạ, gã phát hiện ra rằng người Tử Hạ thân hình vừa thấp lại vừa nhỏ bé thế nên rất yếu, một mình gã có thể địch được. ba người, thế nhưng khí hậu khắc nghiệt nơi đây khiến gã ăn uống rất khổ sở, đặc. biệt là lúc mặt trời mọc, quần áo trên người đang khô bỗng trở nên ẩm, mồ hôi vã ra như tắm khiến cho người ta thấy nóng muốn chết đi được.

Mặc dù là thời tiết vô cùng khắc nghiệt thế nhưng Hồ Tam lại phát hiện ra rằng người Tử Hạ khá giàu có, đặc biệt là những nhà ở trong thành, việc kiếm được ngọc bích ở đây là rất dễ dàng bởi nơi đây vốn là nơi của ngọc thạch, điều này khiến cho bọn Hồ Tam có thể phát tài một cách phi pháp, đồng thời ở Tử Hạ người ta rất sùng bái đạo phật và trong các ngôi chùa ở xứ này rất dễ tìm thấy những bức tượng được đúc bằng vàng ròng. Song bọn Hồ Tam đều rất tin vào phật pháp, bọn chúng bình thường không bao giờ dám động vào thứ gì trong chùa. Người Đại Tống thì lại không như vậy, họ chẳng kiêng nể gì cả, từ vàng cho đến đá quý nạm trên những bước tượng phật bọn họ đều cạy mà mang đi, không biết là bọn họ lấy cái gan to ấy ở đâu ra, lẽ nào lại không sợ trời phật trừng phạt.

Vận mệnh của Hồ Tam khá tốt, gã vì có được điều này mà trong chiến trận vài lần đối mặt với nguy hiểm song đều thoát chết, chỉ có một lần duy nhất ở trận Phúc Lương Giang gã bị một vết thương không mấy nghiêm trọng, và chỉ qua có hai ngày dưỡng thương là đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Giờ đây gã lại cùng với quân Đại Tống đang tiến hành vây khốn thành Hạ Vũ của bang quốc Tử Hạ. Gã vốn đã từng nghe người ta nói rằng Lư tổng quản trước đây không có ý định đánh thành Hạ Vũ, thế nhưng sau này khi biết được rằng nơi đây có rất nhiều của cải châu báu vì thế mà đổi ý dẫn quân tới đợi hắn dốc sức công thành. Có một lần gã đã lên được tới phía trên tường thành, nhưng đáng tiếc là chẳng được bao lâu đã bị đánh bật trở xuống, suýt chút nữa thì cái mạng của gã giờ cũng không biết là đang ở đâu nữa rồi.

† cuộc liên tiếp hai ngày lệnh cho bọn

Hai ngày liên tiếp công thành khiến cho đám hàng quân Tây Hạ bọn hắn tổn thất nghiêm trọng, thậm chí gã còn nghe thấy trong hàng ngũ quân đội có một số thông tin cho rằng dường như lần này Đại Tống phái bọn chúng đến đây là để cùng với quân Tử Hạ lưỡng bại câu thương, rốt cuộc là bọn chúng đâu có nhận được sự chào đón của người Đại Tống đâu, bọn hắn chết bớt đi một người cũng đồng nghĩa với việc Đại Tống bớt đi một phần phiền phức.

Đối với những lời đồn đại này kì thực Hồ Tam không phải lần đầu tiên nghe thấy. Lúc mới đầu khi còn chưa xuất phát rời khỏi Tây Hạ thì cũng đã nghe thấy có người truyền bá những lời đồn đại này rồi. Đối với với việc này gã cũng bán tín bán nghi, thế nhưng cho đến bây giờ quả thực đúng là Đại Tống muốn bọn hắn chiến đấu một mất một còn với quân Tử Hạ. Tính đến hiện tại bọn chúng thương vong rất nhiều. Chỗ khác thì không nói nhưng riêng đối với doanh trại của gã quân số cũng đã tổn thất đến quá nửa.

Kì thực không chỉ có Hồ Tam mới nghĩ như vậy, những kẻ hàng quân người Tây Hạ khác đang ở cùng doanh trại với gã cũng có cách nghĩ tương đồng, thậm chí sau khi trận chiến vào ngày thứ hai kết thúc, những kẻ còn sống sót đã tập hợp nhau lại thảo luận một hồi lâu, cuối cùng càng thảo luận càng cảm thấy đúng là Đại Tống phái bọn chúng đến đây chiến đấu với quân Tử Hạ với một dụng ý không tốt, chỉ có điều đáng tiếc là bọn chúng chỉ là những tên tiểu tốt, dù có nhìn ra được vấn đề thì cũng chẳng thể làm gì được, trừ khi có kẻ nào đó đứng lên cầm đầu, bằng không thì bọn chúng thật không ai dám nói gì cả.

Sáng sớm ngày thứ 3, bọn Hồ Tam đang uể oải dùng bữa sáng, ai nấy xem ra đều đã mất hết tinh thần chiến đấu bởi lẽ bọn chúng đều cùng chung một nhận định rằng Đại Tống đang đem chúng đi để thí mạng, do vậy giờ đây chẳng ai hơi đâu mà tận tâm tận lực đi công thành cả, ngoài ra trong hai ngày vừa rồi con số bị tử trận và thương vong đã lên tới một vạn, điều này làm cho doanh trại bỗng dưng trở nên trống hoác, bây giờ ăn cơm không cần phải đi trước để tranh giành như hồi mới đầu nữa.

Đợi đến khi bọn Hồ Tam khó nhọc dùng xong bữa sáng, trong lúc đợi để bài binh bố trận thì bỗng thấy một đoàn quân lớn của Đại Tống đang từ phương bắc. tiến tới phía doanh trại đồng thời còn kéo theo rất nhiều những cỗ xe lớn, xem ra có vẻ như là đang chở quân nhu, xong bọn Hồ Tam không thể ngờ được rằng, đoàn quân kia đang được đích thân Lư Doãn tổng quản tới tận nơi để đón tiếp, điều này lập tức thu hút sự tò mò của mọi người, và dường như ngay lập tức có người đã đưa ra nhưng lời đồn đại rằng đống quân nhu kia chính là những loại súng đạn cấp thiết, lần công thành lần này rốt cuộc cũng đã đến lúc không cần dùng đến mạng sống của bọn chúng để lấp chỗ trống rồi.

Hồ Tam nghe thấy hai từ hỏa khí toàn thân cảm thấy lạnh toát. Ngày đó khi bọn gã đầu hàng quân Tống chủ yếu là do khi chứng kiến được uy lực của hỏa khí toàn quân đều mất đi lòng tin chiến đấu, điều này khiến cho bọn chúng không đầu hàng không được, chỉ có điều lần này tấn công Tử Hạ bọn họ tuyệt nhiên lại không sử dụng đến hỏa khí. Theo như những gì cấp trên của gã nói thì do thời tiết ở Tử Hạ độ ẩm cao và có nhiều mưa thế nên hỏa khí mà bọn chúng đang xếp. trong doanh trại kia đều bị dính ẩm và không thể sử dụng được, đương nhiên với cách giải thích này Hồ Tam không hề tin tưởng, hỏa khí mới đang được chuyển tới trong doanh trại, điều này làm cho Hồ Tam tin tưởng vài phần đối với lời giải thích về việc thuốc nổ bị dính ẩm trước đây.

Không bao lâu sau vị Lư tổng quản cuối cùng hạ lệnh, lần tấn công này sẽ sử dụng hỏa khí để công thành, đợi đến sau khi hỏa khí phá vỡ được tường thành, lúc đó quân lính mới tràn vào thành giáp chiến với quân Tử Hạ và chiếm thành Hạ Vũ.


Cùng với những loạt đạn pháo bắn ra, trên tường thành quân Tử Hạ cũng bởi thế mà bị áp chế tạm thời, nhân cơ hội hiếm có này quân Đại Tống lập tức đưa những cỗ xe thang đến, phía trên xe thang có khiên để chống đỡ khiến cho quân 'Tử Hạ không thể tấn công được quân Tống ở phía dưới, điều này cũng giúp cho quân Tống có thể bảo toàn được mạng sống mà hưng phấn xông lên, tuy nhiên giờ đây phía trước cổng thành lại tồn tại rất nhiều những vật gì đó.

- Châm lửa!

Cùng với mệnh lệnh của Lư Doãn lập tức là một loạt tên có gắn lửa ở đầu phóng tới, và liền sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên, sức công phá khiến cho cả mặt đất rung chuyển. Đối với điều này, Hồ Tam không hề lạ lãm gì bởi lế gã biết tiếng nổ lớn vừa rồi cũng đồng nghĩa với việc cổng thành Hạ Vũ đã bị phá vỡ.

Đợi sau khi khói thuốc nổ tan đi, cửa thành Hạ Vũ vốn vô cùng chắc chắn đã bị nổ tung một nửa, chỉ còn lại một nửa trên tường thành, điều này cũng khiến quân Tống bên này hoan hô một tiếng, theo tiếng ra lệnh của Lư Doãn, những tướng sĩ như Hồ Tam giống như sói đói lập tức nhằm về phía cửa thành, trong hai con mắt tràn đầy tia nhìn tham lam, giống như đã nhìn thấy nữ nhân và tài bảo. trong thành đang vẫy tay với chúng rồi vậy!