Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 571: Chương </span></span>572



- Phu quân, kì nghỉ hè của trường tiểu học có phải là dài quá không. Mùa hè trời nóng, muốn nhiệt độ hạ xuống là điều không thể, học sinh cũng không thể chuyên tâm học tập, thế nhưng mùa đông mặc dù là có lạnh một chút thì cùng lắm cũng chỉ là mặc nhiều áo thêm một chút là được rồi, và hơn thế nữa, nhiều học sinh cùng ngồi một lớp như vậy, về cơ bản cái lạnh sẽ không còn quá đáng sợ nữa, do đó thiếp cảm thấy có thể rút ngắn thời gian nghỉ đông lại một chút, giúp các em học sinh có nhiều thời gian học hành hơn.

Trong hậu viện ấm áp, Âu Dương Uyển Linh vừa pha trà vừa nói với Triệu Nhan.

Mấy tháng trước, Âu Dương Uyển Linh và Triệu Nhan đã tổ chức một buổi hôn lễ có thể nói là không hề nhỏ. Mặc dù chỉ là thiếp thế nhưng so với những thê tử của các nhà giàu khác còn náo nhiệt hơn nhiều. Dẫu sao Âu Dương Uyển Linh bị làm phận thiếp đã là ấm ức rồi, mặt khác cũng phải nể mặt Âu Dương Tu, do đó Tào Dĩnh mới đồng ý tổ chức một buổi hôn lễ long trọng đến thế.

Hôm nay lâu lắm mới có một trận tuyết, Triệu Nhan đang ngồi cạnh lò sưởi vừa ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài, vừa thưởng thức nghệ thuật pha trà của Âu Dương Uyển Linh. Nghe thấy những lời than vãn của nàng, hắn cười rồi nói:

- Uyển Linh nàng nghĩ như vậy là không đúng rồi, bọn trẻ vốn thích chơi đùa và tự do tự tại, ngày ngày ép chúng phải ở trong phòng học như vậy chẳng phải là trói buộc tính cách của bọn chúng sao. Cứ kéo dài mãi như vậy sẽ làm cho tâm lý của bọn trẻ nảy sinh sự chán ghét đối với việc học hành, bởi thế mỗi năm cần phải có một kì nghỉ đông và các nàng cũng không nên giao quá nhiều bài tập cho lũ trẻ nữa, nếu không thì hai kì nghỉ của bọn chúng trở nên chẳng mấy ý nghĩa nữa rồi.

Triệu Nhan nói đến đây trên khuôn mặt toát lên một vẻ nghiêm khắc, bởi lẽ hắn nghĩ tới lũ trẻ ở hậu thế sau này. Vốn bình thường bài vở đã nhiều, khó khăn lắm mới đợi được đến kì nghỉ đông để có thể thoải mái vui chơi, vậy mà không ngờ lại bị các vị giáo viên đây giao cho một đống bài tập, vậy thì làm gì có thời gian mà vui chơi nữa. Người khác thì không biết thế nào chứ riêng Triệu Nhan hắn hồi nhỏ lại vô cùng đau khổ mỗi khi đến kì nghỉ đông, đặc biệt là mỗi lần chuẩn bị khai giảng, hắn phải vùi đầu vào mà học hành bài vở mới làm xong hết đống bài tập được giao.

Âu Dương Uyển Linh nghe Triệu Nhan nói mình giao quá nhiều bài tập cho lũ trẻ thì gương mặt bỗng chốc ửng hồng, bởi lẽ kì nghỉ đông lần này nàng đã giao cho học sinh của mình không ít bài tập về nhà. Sự thay đổi trong biểu hiện trên gương mặt của Âu Dương Uyển Linh không qua được mắt Triệu Nhan, hắn đành phải mở lời:

- Lần này thì thôi coi như việc đã xong rồi, nhưng lần sau tuyệt đối không nên giao quá nhiều bài tập mà vô tình biến đó thành gánh nặng đè lên vai lũ trẻ. Ngoài ra ganh đua trong học tập cũng là điều tốt, thế nhưng không nên quá đặt nặng bởi dù sao thì sự phát triển lành mạnh về thể xác và tâm hồn của lũ trẻ mới là mục đích cuối cùng của giáo dục.

Hai từ cạnh tranh mà Triệu Nhan vừa nhắc tới kì thực là muốn nhắc tới sự cạnh tranh giữa trường nữ sinh do Âu Dương Uyển Linh phụ trách và trường tiểu học Đông Kinh. Cả hai trường này đều do một tay Triệu Nhan lập nên thế nhưng được chia làm đôi, một trường dạy nữ sinh, một trường dạy nam sinh, đến kì thi thì cùng tiến hành thống nhất một đề chung thế nên giữa hai bên không thể tránh lấy thành tích ra để ganh đua với nhau. Âu Dương Uyển Linh là người khá hiếu thắng, yêu cầu của nàng đối với học sinh của mình vô cùng nghiêm khắc. Mỗi lần thi cử đều vượt qua trường tiểu học Đông Kinh một bậc. Chỉ có điều Triệu Nhan cho rằng, ganh đua và cạnh tranh bản chất là rất tốt thế nhưng Âu Dương Uyển Linh cũng không nên quá coi trọng việc thắng thua mà làm ảnh hưởng tới sự phát triển về sau này của trường tiểu học nữ thục.

Âu Dương Uyển Linh vô cùng tin tưởng những điều Triệu Nhan vừa nói. Nghe xong nàng nghiêm túc gật đầu rồi quyết định từ nay về sau sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại nhưng ưu và khuyết điểm còn tồn tại trong phương pháp giảng dạy của mình. Lúc này bỗng nhiên từ đâu truyền lại một tiếng cười lanh lảnh rồi có tiếng người nói:

- Tỷ tỷ thật đúng là hơi có phần háo thắng, thế nên cần phải sửa lại một chút đi. Đã có một số học sinh than phiền với muội rằng tỷ quá nghiêm khắc khiến cho. bọn chúng khi gặp tỷ là không dám mở miệng nói câu gì rồi.

Cùng với tiếng nói là bóng dáng của Nhan Ngọc Như đang vén rèm bước vào. Nhan Ngọc Như trên người khoác một bộ váy trắng tinh, đôi mắt sáng và hàm răng trắng đều tăm tắp càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, trong lòng nàng đang bồng một bé gái vô cùng kháu khỉnh, đó chính là Tư Nguyệt, bảo bối của Triệu Nhan. Tiểu Tư Nguyệt cũng mặc một bộ váy màu trắng tinh bên cạnh Nhan Ngọc Như, cả hai một lớn một bé nhìn cứ như là hai tiên nữ vậy, đến cả Âu Dương Uyển Linh nhìn thấy cũng phải cảm thấy ngỡ ngàng.

- Phụ thân...

Tư Nguyệt nhìn thấy Triệu Nhan thì vội chạy lại rồi nhảy vào trong lòng hắn cười khanh khách không thôi. Triệu Nhan sợ con bé bị ngã nên ôm chặt lấy Tư Nguyệt rồi dặn dò con phải cẩn thận. Nhan Ngọc Như thấy vậy thì mỉm cười rồi bước lại gần, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhan. Mặc dù Tư Nguyệt là con của Tiết Ninh Nhỉ nhưng thời gian gần đây con bé cứ quấn lấy Nhan Ngọc Như không rời, điều này làm cho Tiết Ninh Nhi thường hay nói hờn rằng đợi đến khi Nhan Ngọc Như sinh em bé, nàng ta nhất định sẽ giành lấy con của nàng ấy.

Uyển Linh nhìn hai cha con Triệu Nhan đang chơi đùa rồi sau đó quay sang Nhan Ngọc Như hỏi:

- Không phải muội cùng với các tỷ tỷ chơi bài sao? Sao lại đến đây vậy.

Hôm nay trời có tuyết rơi vì vậy mấy người phụ nữ trong gia đình tụ tập lại để chơi bài. Uyển Linh vì vận đen nên không tham gia mà đến đây cùng chuyện trò với Triệu Nhan.

Nhan Ngọc Như mỉm cười rồi đáp:

- Ninh Nhi nói hôm nay vận của muội đen lắm nên không cho muội chơi, cũng vừa hay Tư Nguyệt đòi đến chỗ của phu quân đây nên muội sẵn tiện dắt con bé tới.

Phụ nữ trong nhà khá đông, thế nên nàng và Ninh Nhi được phân làm một cặp, chỉ có điều vận nàng không đỏ, chơi toàn thua thế nên Tiết Ninh Nhi không cho nàng chơi nữa.

Âu Dương Uyển Linh nghe thấy vậy thì cười lớn rồi nói:

- Hóa ra vận của hai chúng ta cũng đen như nhau vậy!

Nói xong nàng lại để ý đến bụng của Nhan Ngọc Như rồi nói:

- Sau khi có thai mà cứ ngồi đánh bài hoài sẽ không tốt cho thai nhi, vậy nên Ngọc Như muội muội cần đi lại nhiều hơn, sau này tốt cho việc sinh em bé.

Ngọc Như nghe thấy vậy thì đôi má bỗng ửng hồng. Nửa tháng trước nàng thấy trong người không được khỏe thế nên Tào Dĩnh mới đích thân bắt mạch cho nàng, kết quả là phát hiện ra Ngọc Như đã có thai, điều này làm cho Triệu Nhan vô cùng vui mừng. Trong năm người vợ của Triệu Nhan hiện chỉ còn có Uyển Linh là chưa mang bầu, thế nên hiện nay Uyển Linh vô cùng hâm mộ Ngọc Như.

Lúc này Triệu Nhan đang ôm bé Tư Nguyệt trong lồng ngực, nấy giờ hắn cũng để ý đến những biểu hiện trên khuôn mặt của Uyển Linh rồi đưa ra vài câu trêu

đùa:

- Ha ha, muốn sinh em bé cũng không phải là điều quá khó khăn, tối đến nằm cạnh phu quân cứ nỗ lực chút là được ấy mà.

Âu Dương Uyển Linh nghe Triệu Nhan nói vậy thì giật thót mình, nàng đánh nhẹ vào người Triệu Nhan một cái rồi nói:

- Ai da phu quân sao có thể nói như vậy được, có bé Tư Nguyệt ở đây mà!

Mặt nàng giờ đây đỏ ửng lên vì thẹn vậy.

Triệu Nhan mặt cứ nhơn nhơn, hắn nói:

- Sợ cái gì cơ chứ, Tư Nguyệt hãng còn nhỏ mà, con bé không hiểu chuyện gì đâu!

Triệu Nhan hắn biết là Tư Nguyệt mới ba tuổi, không hiểu người lớn đang nói gì, thế nên mới cả gan nói như vậy, hơn thế nữa hắn cũng có sở thích là chọc cho. nhưng người vợ của mình phải ngượng ngùng mới thôi.

Nhìn thấy Triệu Nhan và Uyển Linh cười đùa vui vẻ như vậy, Ngọc Như cũng nở một nụ cười dịu dàng. Mặc dù không thể độc chiếm được tình cảm của Triệu Nhan nhưng mấy chị em trong nhà cũng chung sống rất đoàn kết và biết nhường nhịn nhau, mọi người trong nhà ai nấy đều rất vui vẻ, và điều quan trọng là mấy người ai cũng có cho mình một đứa trẻ rồi, nghĩ đến đây Ngọc Như bỗng đưa tay xoa xoa lên bụng mình.

Triệu Nhan lúc này cũng chú ý tới hành động của Ngọc Như, hắn không khỏi cười thầm, bởi trước đây tính cách của Nhan Ngọc Như có phần hơi lạnh lùng, thậm chí khiến cho người khác cảm thấy như nàng thật khó gần. Thế nhưng từ khi có thai, tính tình nàng thay đổi không ít, rất đỗi gần gũi, điều này làm cho một đứa trẻ như Tư Nguyệt cảm nhận rõ nhất, bởi vậy thời gian này con bé luôn luôn thích quấn quít bên cạnh nàng chơi đùa vậy.

Song lúc này Triệu Nhan bỗng chau mày, hắn chợt nghĩ tới lúc trước Tiết Ninh Nhi và Tào Dĩnh có thai, hắn vì một số việc mà không thể không rời xa mấy nàng ấy được, thậm chí cả Gia Luật Tư cũng vậy, khi đi sứ bên Liêu quốc, hắn cũng làm cho nàng mang thai. Điều này làm cho hắn bỗng có chút không yên tâm, lần này Nhan Ngọc Như có bầu, bản thân hắn sẽ không vì một sự việc nào đó mà phải đi xa đấy chứ?

Nghĩ đến những việc vừa nêu ở trên Triệu Nhan lại càng thêm lo lắng, có những lúc không thể không tin vào hai chữ vận mệnh. Ví dụ như Tào Dĩnh luôn luôn tin rằng nàng nhận được sự ưu ái của ông trời. Việc xuất giá cũng thuận theo ý nàng, còn về đường con cái mặc dù là sự chào đời của Triệu Giai muộn mất hai năm nhưng vẫn cứ là trưởng tử của Triệu Nhan, và việc Triệu Giai trở thành vương thế tử là điều không cần phải bàn cãi nữa. Triệu Nhan cũng chịu sự ảnh hưởng của Tào Dĩnh, đặc biệt là kể từ khi hắn được diện kiến đại sư Huệ Ninh, điều này càng làm cho hắn có được sự nhận thức sâu sắc hơn về những điều kì diệu của hai chữ gọi là vận mệnh.


Nội dung trong bức thư mà Đức Ninh công chúa gửi tới đều là hỏi han hắn về tình hình đứa con trai Thù nhi của tỷ ấy. Lại nói tới Đức Ninh công chúa cùng phu quân mình, sau khi tới Quảng Châu đã nhờ hắn cùng Bảo An công chúa thay mình chăm sóc cho Thù nhị, hiện giờ Thù nhi đang học tại trường tiểu học Đông Kinh. Thù nhỉ thông minh sáng dạ nên đã sớm học hết những kiến thức của bậc tiểu học, thậm chí hiện tại đã có thể tham gia các lớp cao hơn nữa, thế nhưng Triệu Nhan cảm thấy Thù nhi tuổi còn quá nhỏ, điều cần thiết bây giờ là cần phải giao lưu với các bạn cùng trang lứa nhiều hơn nữa, thế nên mới để cho Thù nhỉ tiếp tục. ở lại bậc tiểu học để học tập cùng các bạn đồng trang lứa.

Sau khi hỏi han tình hình của Thù nhi, Đức Ninh công chúa chuyển chủ đề, nàng bắt đầu hỏi tới việc liên quan đến Tử Hạ. Bởi vì lúc trước Triệu Thự có gửi cho nàng một bức thư, mặc dù chỉ là thư về đời sống riêng tư nhưng lại đề cập đến những vấn đề vô cùng kì lạ, đó chính là nếu như Tử Hạ chịu nhượng đất thì Đại Tống nên chọn vị trí nào là đẹp nhất, Triệu Thự muốn hỏi ý kiến của nàng xem như thế nào. Về vấn đề này Đức Ninh công chúa đã suy nghĩ khá nhiều và cũng không dám tùy tiện đưa ra ý kiến của mình, thế nên nàng mới để bồ câu gửi tới cho Triệu Nhan bức thư này để nghe ngóng tình hình.

Thấy sự việc mà Đức Ninh công chúa đề cập tới ở bức thư trên, Triệu Nhan nở một nụ cười đắc ý, bởi vì Triệu Thự muốn hỏi ý kiến của Đức Ninh công chúa điều này cũng đồng nghĩa với việc ông đã đồng ý với việc để cho Tử Hạ cắt đất đền tiền, xem ra những lời khuyên bảo của Triệu Húc khá là đạt hiệu quả.

Ngay sau đó Triệu Nhan lại nghĩ tới việc Triệu Thự mặc dù là đã tỏ rõ thái độ thế nhưng lại chưa hề đánh tiếng với triều đình, điều này cũng chứng tỏ rằng Triệu Thự chưa hề bàn bạc qua với đại thần, nếu không thì triều đình đã sớm có một phen bàn luận sôi nổi về vấn đề Tử Hạ rồi. Nghĩ tới đây, Triệu Nhan lại cảm thấy lo lắng, hắn nghĩ lại, dù sao việc này cũng không có liên quan gì tới mình cả, cứ để cho Triệu Thự tự xử lý đi, dù sao thì lần này bất luận là như thế nào đi nữa hắn cũng quyết không rời kinh thành đi đâu cả.

— QUẢNG CÁO —