Đêm đã khuya, Triệu Nhan lại rất lâu chưa thể bình tĩnh, sau khi hắn tiễn Triệu Thự đi, cứ nhốt mình trong thư phòng, ngồi ở đó không nhúc nhích, trong lòng thì như có một trận cuồng phong, đặc biệt là lúc nhìn thấy cuốn thánh chỉ đặt trước mặt, càng hoảng loạn hơn, hắn vạn lần không ngờ Triệu Thự lại hạ thánh chỉ này cho hắn.
Triệu Nhan nhìn chằm chằm vào thánh chỉ trước mắt đến nửa đêm, mới đầu trong đầu còn có thể nghĩ một vài chuyện, nhưng dần dần càng lúc càng rối, cuối cùng hắn cũng không. bản thân đang nghĩ gì, rồi dứt khoát nhằm mắt lại không nghĩ gì nữa, mới khiến tâm trạng của hắn dần dần an yên trở lại.
- Đại ca ơi đại ca, hi vọng huynh có thể thấu hiểu được nỗi khổ của phụ hoàng, nhất định không được để đệ dùng tới thứ này!
Triệu Nhan lúc này chợt mở mắt, sau đó hai tay nắm chặt thánh chỉ trước mắt nhỏ giọng nói, nội dung trên thánh chỉ này không hề tầm thường, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không dùng đến.
Lúc đó Triệu Nhan mang thánh chỉ này về thư phòng trong nội trạch, đem nó cất chung với đồ khi mình xuyên không mang tới, sau đó mới về phòng ngủ của Tào Dĩnh, lúc này Tào Dĩnh vẫn chưa ngủ, nhìn thấy hắn đi vào lập tức nhổm dậy âu yếm nói:
- Phu quân, rốt cuộc là ai đến, khiến chàng ở bên ngoài lâu như vậy? - Người này... là phụ hoàng!
Triệu Nhan nghe thấy câu hỏi của Tào Dĩnh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn thật thà trả lời, nhưng hắn không nói nguyên nhân Triệu Thự tới gặp hắn, chủ yếu là vì chuyện hôm nay thực sự quan hệ trọng đại, ngoài Triệu Thự và Triệu Nhan ra, cũng chỉ có Hoàng Ngũ Đức biết, cho nên Triệu Nhan không định nói với Tào Dĩnh.
Nghe thấy người đến thăm là Triệu Thự, Tào Dĩnh cũng không khỏi sửng sốt, ngay sau đó lại nghĩ đến Triệu Thự hôm qua vừa phát bệnh, hôm nay còn ốm yếu không thể ngồi dậy, nhưng bây giờ lại mang thân hình ốm yếu đến, nhất định có chuyện cực kì quan trọng. Chỉ là Triệu Nhan không nói, nàng cũng không truy hỏi, dù sao có một số việc đích thực không tiện để phụ nữ như họ biết.
Một đêm im lặng, sáng hôm sau, Triệu Nhan cùng Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa vào cung, hai người họ không biết chuyện đêm hôm qua Triệu Thự đến phủ Triệu Nhan.hôm nay vào đến cung nhìn thấy Triệu Thự nằm trên giường bệnh, liền đau đớn khôn tả, đặc biệt là nghĩ đến phụ thân sau ba tháng nữa có thể phát bệnh mất đi bất cứ lúc nào, càng khiến họ khóc lóc không thôi tại đó, ngược lại Triệu Thự tỏ ra vô cùng hào sảng, cất tiếng an ủi hai con gái.
Rất lâu sau Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa nín khóc, Triệu Thự giờ mới bảo họ ngồi bên giường của mình, ba cha con bắt đầu trò chuyện to nhỏ, Triệu Nhan ngồi một bên góp chuyện, thỉnh thoảng lại chêm vài câu, trông vô cùng vui vẻ ấm áp.
Tuy nhiên đúng lúc này, chỉ thấy Triệu Thự bổng nhiên thở dài nói:
- Thư Ninh, Khang Ninh, cha e rằng không chống cự được qua năm nay nữa, nhưng số phận mỗi người, ta sớm đã nhìn thấu sự sống cái chết, chẳng cảm thấy buồn tủi gì, chỉ là hôn sự của hai con đến bây giờ vẫn chưa êm ấm, khiến cha không yên lòng!
Nói đến tuổi tác của Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đích thực không nhỏ nữa, cho dù trong xã hội kết hôn muộn, cũng được coi là con gái lớn tuổi rồi. Trong đó Bảo An công chúa thì bỏ đi, dù sao đã kết hôn một lần, nhưng 'Thọ Khang công chúa lại vẫn chưa gả cho ai, mỗi lần Triệu Thự muốn an bài hôn sự cho nàng, nàng đều bướng bỉnh không đồng ý. Thêm nữa Tào thái hậu lại bênh nàng, kết quả Triệu Thự và Cao hoàng hậu cũng hết cách với Thọ Khang công chúa.
Nếu là bình thường Triệu Thự nhắc đến hôn sự của Bảo An công chúa bọn họ, họ nhất định sẽ nghĩ cách thoái thác, nhưng lúc này Triệu Thự ngã bệnh nghiêm trọng như vậy, lại không yên tâm về hôn sự của họ, khiến hai người Bảo. An công chúa đều có chút áy náy, cuối cùng vẫn là Bảo An công chúa lên tiếng trước:
- Con gái bất hiếu, khiến phụ hoàng lo lắng! Nhìn thấy vẻ ăn năn trên gương mặt hai con gái, Triệu Thự lại thừa dịp nói:
- Thư Ninh, Khang Ninh, nhân lúc ta còn có vài tháng, chỉ bằng định hôn sự cho các con, như vậy cho dù cha không trụ nổi nữa, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Triệu Thự đang mượn bệnh để ép hai người Bảo An công chúa, hơn nữa cũng không sợ họ không đồng ý, dù gì đây cũng là chuyện người cha như ông không yên lòng nhất.
Quả nhiên, Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa nghe thấy Triệu Thự muốn định hôn sự cho họ, hai người đều khá khó xử nhìn nhau, muốn từ chối lại không nhãn tâm mở miệng, cuối cùng Thọ Khang công chúa tính tình thẳng thắn không chờ được nói:
- Phụ hoàng, con gái đúng là trong chuyện hôn sự có hơi bướng bỉnh, nhưng nếu phụ hoàng vẫn luôn không yên lòng, thì con gái sẽ đồng ý định hôn sự, nhưng con gái có một thỉnh cầu!
- Ồ, thỉnh cầu gì? Chỉ cần cha có thể làm được, nhất định không từ chối!
Triệu Thự thấy Thọ Khang công chúa đồng ý, cuối cùng tinh thân phấn chấn nói, chỉ cần Thọ Khang công chúa chịu gả đi, người làm cha như ông nguyện làm bất cứ điều gì.
- Kì thực con gái không phải xin cho mình, mà muốn xin phụ hoàng đồng ý để nhị tỷ tự chọn phò mã, cho dù nhị tỷ lựa chọn người đàn ông thế nào làm phò mã, phụ hoàng người cũng không được quá can thiệp được không?
'Thọ Khang công chúa lúc này mặt mày thành thật nói, nàng biết chuyện của Bảo An công chúa và Liễu Không, tuy Liễu Không luôn cố gắng thay đổi thân phận của mình, nhưng chuyện y trước đây từng làm hòa thượng căn bản không ém nhẹm được, cho nên Thọ Khang công chúa mới đề nghị Triệu Thự yêu cầu này.
Triệu Thự nghe thấy Thọ Khang công chúa đề nghị yêu cầu kì quặc này, rồi lại nhìn Bảo An công chúa đang thẹn thùng, lập tức đoán ra gì đó, cùng lúc nhìn thật sâu Bảo An công chúa nói:
- Thư Ninh, con nói thật cho cha, có phải đã có ý trung nhân rồi không? - Phụ hoàng, con...
Bảo An công chúa không biết nói dối, huống hồ còn trước mặt phụ hoàng. đang bệnh nặng, chỉ là chuyện này liên quan đến tình cảm giữa nàng và Liễu Không, cho nên nàng nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Triệu Nhan ở bên cạnh khi nghe thấy Thọ Khang công chúa thỉnh cầu Triệu Thự, đã cảm giác hơi bất an, bây giờ quả nhiên bị Triệu Thự nhìn ra gì đó, đặc biệt là bộ dạng ấp a ấp úng của Bảo An công chúa, càng không đánh đã khai, khiến hẳn vô cùng sốt ruột, vội vàng lên tiếng ngắt lời:
- Phụ hoàng, ý của tam tỷ là muốn nhị tỷ tự chọn phò mã, tránh khỏi lại gặp phải loại như Vương Sân xuất thân danh giá, nhưng nhân phẩm đồi bại đó!
-Ồ, vậy sao?
Triệu Thự nghe thấy lời của Triệu Nhan lại nghi ngờ nhìn ba tỷ đệ bọn họ, rất nhanh trong ánh mắt thoáng qua tia nhìn thông suốt, hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của ba người Triệu Nhan, nhưng ông lại không băn khoăn chuyện này, mà
chủ động chuyển chủ đề, bắt đầu hỏi Thọ Khang công chúa thích kiểu nam nhân thế nào, khiến ba người Triệu Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là vì Thọ Khang công chúa cuối cùng chịu gả đi, khiến tinh thần Triệu Thự chốc lát đã hưng phấn trở lại, kéo ba tỷ đệ bọn họ trò chuyện rất lâu, đương nhiên chủ đề chính đều xoay quanh hôn sự của Thọ Khang công chúa. Thực chất Triệu Nhan và Bảo An công chúa cũng vô cùng ngạc nhiên, họ cũng không ngờ 'Thọ Khang công chúa lại chấp nhận thành hôn.
Công chúa thành hôn quan trọng nhất tất nhiên là tuyển phò mã, Đại Tống với điều này đã sớm hình thành một quy trình, ví dụ Thọ Khang công chúa muốn thành hôn, trước tiên chắc chắn phải thông báo tin này cho các quan lại và quý tộc, sau đó để những thanh niên trai tráng của các gia đình quý tộc quan lại hợp tuổi, và bằng lòng cưới công chúa báo danh cho triều đình, đến lúc đó triều đình sẽ chọn lọc vài đối tượng thích hợp trong số những nam nhân đó, cuối cùng mới báo vào trong cung, do hoàng đế và hoàng hậu, hoàng thái hậu cùng nhau quyết định người cuối cùng.
Triệu Thự hỏi trước Thọ Khang công chúa có người thích hợp chưa, nếu nam nhân mà nàng thích, hơn nữa gia thế đối phương thích hợp, thì quy trình tuyển phò mã tất nhiên có thể lược bỏ, đương nhiên tiền đề là vị nam tử này cũng phải đồng ý.
Triệu Nhan và Bảo An công chúa biết dạo này Thọ Khang công chúa rất thân thiết với Tào Tung, kể ra thời gian gần đây cùng với danh tiếng vang dội của ngân hàng, khiến Tào Tung cuối cùng cũng thoát khỏi tiếng xấu trước kia, đặc biệt là giữa các thương nhân trong kinh thành, nhắc đến Tào Tung đều mang theo vài phần nể trọng, đương nhiên cũng có người sau lưng dị nghị đàm tiếu về việc xấu hồi trước của Tào Tung, chỉ là chuyện này sớm đã trở thành bằng chứng cho việc Tào Tung lãng tử quay đầu, căn bản không có ai để ý lắm.
Nói cách khác, Tào Tung bây giờ hoàn toàn có thể xứng đôi với Thọ Khang công chúa, lại thêm hai người họ tiến đến gần như vậy, vì thế Triệu Nhan và Bảo An công chúa đều cho rằng Thọ Khang công chúa sẽ chọn ngay Tào Tung thành phò mã, chỉ có điều khiến họ không ngờ tới là Thọ Khang công chúa không hề làm như vậy, ngược lại nói mình chưa có ý trung nhân, tất cả cứ theo quy trình tuyển phò mã là được.
'Thọ Khang công chúa mặt mày thản nhiên nói.
- Nhưng... nhưng tam muội chẳng phải tiến rất gần với Tào Tung rồi sao, hơn nữa lần trước Huệ Ninh đại sư kết luận nhân duyên của muội chỉ hướng đến Tào Tung, vì sao lúc nãy khi phụ hoàng hỏi đến, muội không nói thẳng chọn Tào Tung thành phò mã?
Bảo An công chúa lúc này lại không kiềm chế được nói.
Nếu là trước kia Bảo An công chúa thật sự không muốn gả muội muội cho tên xấu xa như Tào Tung, nhưng bây giờ Tào Tung không những lãng tử quay đầu, mà còn nhờ ngân hàng trở thành nam tử có công danh nhất ở lớp trẻ trong giới quý tộc, đặc biệt là nàng từng nghe Triệu Nhan nói, biết được ngân hàng còn có tiềm lực lớn hơn, cho nên càng thêm hài lòng về Tào Tung, trong tâm luôn muốn tác thành cho bọn họ, không ngờ Thọ Khang công chúa lại không chỉ định Tào. Tung, khiến nàng không khỏi lo lắng.