Ở đầu thuyền của một chiếc thuyền chiến lớn, một thanh niên nhìn tình hình chiến đấu trên mặt biển cách đó không xa, gã vô cùng thản nhiên ra lệnh. Lính truyền lệnh ở phía sau lập tức truyền mệnh lệnh của gã, rất nhanh liền nhìn thấy ở trên mặt biển xuất hiện hơn mười chiếc thuyền chiến lớn, bao vây đối phương vốn đang ở trong thế yếu. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, những chiếc thuyền bị bao vây kia gần như không có khả năng chạy trốn.
- Thủ lĩnh, tên Cửu Hoàn Đao này thật đúng là ăn tim gấu, cũng dám cướp địa bàn của La Sát quân chúng ta, quả thực là không biết sống chết!
Mắt thấy kết quả cuộc chiến đã định, lúc này một nữ tử trẻ tuổi ở phía sau cười mở miệng nói. Nữ tử này khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tuy rằng màu da hơi đen, nhưng hết sức xinh đẹp, mặc một bộ váy dài bó sát người, khiến cho dáng người bốc lửa của mình lộ ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ mê người.
- Ngư Nương nói không sai, ta có nghe nói qua tên của Cửu Hoàn Đao người này, nghe nói là nhân vật nổi tiếng ở vùng Nam Dương. Không nghĩ tới lại chạy đến địa bàn của chúng ta giương oai, lát nữa sau khi bắt được đối phương, ta sẽ đích thân mổ bụng moi tim gã, cho gã biết kết cục dám trêu chọc La Sát Quân chúng tai
Lúc này ở đầu thuyền, một gã trung niên dáng người cường tráng hung ác mở miệng nói, gã trung niên này chẳng những có giọng điệu hung ác mà vẻ ngoài cũng vô cùng dữ tợn. Trên khuôn mặt dữ tợn có vài vết sẹo, thoạt nhìn quả thực. giống như ác quỷ trong địa ngục. Mà khi gã nói đến mổ bụng moi tim thì trong ánh mặt hiện lên vài phần tàn nhãn, làm cho người ta không dám hoài nghỉ tính chân thật trong lời nói của gã.
- Ác Quỷ, thủ lĩnh đã sớm bắt ngươi bỏ tật xấu mổ bụng kẻ thù rồi, sao bây giờ lại muốn vi phạm?
Lúc này nữ tử xinh đẹp được xưng là Ngư Nương nghe được đại hán hung ác nói như vậy, nhướn mày có chút ghê tởm nói.
- Ha hả, quen miệng, trước kia hay nói như vậy, nhất thời không sửa được, sau này nhất định chú ý!
Người đàn ông cường tráng được xưng là Ác Quỷ có vẻ rất kiêng ky Ngư Nương, sau khi nghe lời của nàng thì lập tức cười nhận lỗi, đồng thời lại cẩn thận nhìn về thanh niên phía trước, khi thấy đối phương không trách tội mình thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Thanh niên nghe được đoạn đối thoại của hai thủ hạ lập tức mỉm cười xoay người nhìn bọn họ, người thanh niên này khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ tuấn tú nho nhã, đứng ở đầu thuyền đón gió làm cho người ta không kìm nổi tán thưởng một tiếng. Nếu Triệu Nhan ở nơi này, liếc mắt một cái sẽ nhận ra đối phương là Liễu Không, hiện tại Liễu Không đã khôi phục tên ban đầu của y là 'Từ Nguyên, là thủ lĩnh của La Sát quân vùng duyên hải phía nam.
Liễu Không lúc này mở miệng nói với Ngư Nương:
- Ngư Nương, ngươi luôn thận trọng, đợi lát nữa sau khi bắt được Cửu Hoàn Đao thì ngươi đến thẩm vấn, hỏi rõ ràng bọn họ vì sao xuất hiện ở nơi này, sau đó cứ dựa theo quy định mà xử lý!
- Vâng! Thủ lĩnh yên tâm!
Ngư Nương nghe đến đó đáp ứng một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Cái gọi là quy định chính là chém đứt hai tay rồi vứt xuống biển, nếu như vậy mà còn có thể sống sót thì chứng tỏ ông trời muốn tha cho gã. Đương nhiên dưới tình huống không có hai tay, xác suất người còn sống sót cực nhỏ, dù sao Ngư Nương làm hải tặc từ mười mấy tuổi vẫn chưa từng thấy người nào có thể sống sót từ quy định này.
- Ác Quỷ, ngươi sai người đi thống kê thương vong trong hôm nay, tăng thêm trợ cấp đối với tất cả huynh đệ thương vong, mặt khác còn phải trấn an các thôn trang bị Cửu Hoàn Đao công kích vào mấy ngày hôm trước!
Lúc này Liễu Không lại dặn dò Ác Quỷ, gần đây Cửu Hoàn Đao bỗng nhiên xuất hiện tại đảo Lưu Cầu, tập kích vài thôn trang dưới quyền thống trị của La Sát quân bọn họ. Điều này làm cho Liễu Không cực kỳ phẫn nộ, lập tức triệu tập đại quân triều đình bao vây tiêu diệt. Hôm nay cuối cùng đã bao vây được Cửu Hoàn Đao ở trên biển, cũng coi như cho những người bị chết một câu trả lời thỏa đáng.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Ác Quỷ lập tức đáp lại, sau đó xoay người đi làm. Ngư Nương và Ác Quỷ trước kia đều là hải tặc nổi tiếng trên biển, nhưng bọn họ đồng thời cũng là người của Âm Minh Ty. Sau khi Liễu Không năm được Âm Minh Ty từ tay Từ Đắc Tổ thì đã mượn lực lượng của Âm Minh Ty phát triển lực lượng trên biển. Vì thế Ngư Nương và Ác Quỷ liền trở thành trợ thủ đắc lực của y. Về phần những người trong Âm Minh Ty không phục Liễu Không thì đều không có kết cục tốt. Đây cũng là thứ Liễu Không học được từ Từ Đắc Tổ, đó là đối xử với kẻ địch của mình thì tuyệt đối không thể nương tay.
Liễu Không đã từng kể lại chỉ tiết cho Triệu Nhan về tình huống vùng duyên hải của Đại Tống, hơn nữa y cũng nghe theo đề nghị của Triệu Nhan, chuyển lực. lượng chủ lực của mình đến đảo Lưu Cầu, đây là đảo Đài Loan ở đời sau. Ngoài ra không ngừng di dân nghèo trên Đại Tống đến đây khai hoang, trải qua gần ba năm phát triển, bây giờ đảo Lưu Cầu đã có thay đổi cực lớn, đặc biệt gần bờ biển tây của Đại Tống xuất hiện rất nhiều điểm định cư, không ít dân chúng di chuyển đến đảo khai hoang. Trên đảo cũng đã bước đầu thực hiện tự cấp tự túc, nhân khẩu †ăng trưởng ổn định, tin rằng không bao lâu nữa nơi này sẽ không khác là bao với các thành thị trong Đại Tống.
Hải tặc làm loạn như Cửu Hoàn Đao đối với Liễu Không mà nói cũng không phải là chuyện lớn, nếu không phải thủ đoạn của đối phương quá mức tàn nhẫn, giết chết quá nhiều dân chúng thì chỉ sợ Liễu Không chỉ cần phái Ác Quỷ đi quét sạch là được, căn bản không cần y tự mình xử lý. Dù sao thì từ khi khai thác, phát triển đảo Lưu Cầu thì mỗi ngày Liễu Không cần phải xử lý rất nhiều việc, những chuyện không quan trọng đều để bọn thủ hạ đi làm.
Liễu Không sai người quay đầu thuyền, chạy về phía nam đảo Lưu Cầu. Nơi này đã xuất hiện một thành trấn không nhỏ, được Liễu Không đặt tên là thành Công Chúa, mọi người đều cảm thấy cái tên “Công Chúa” này kì quái, nhưng Liễu Không cũng không giải thích với ai. Hơn nữa y có quyền lực tuyệt đối trong La Sát quân, vì thế cũng không có ai dám nghỉ ngờ.
Liễu Không trở lại phủ trong thành Công Chúa, nơi này cũng là chỗ làm việc và nơi ở của y. Lại nói tiếp sau hai năm phát triển La Sát quân đã trở thành một thế lực lớn có ba trăm thuyền chiến, tướng sĩ hơn ba vạn người. Tuy rằng còn kém thủy sư của Đại Tống, nhưng thực lực như vậy cũng đã được coi là bá chủ trên biển.
Tuy rằng thực lực của La Sát quân mạnh, nhưng ngoại trừ biểu lộ thực lực khi mới thành lập thì phần lớn thời gian đều tương đối khiêm tốn. Hơn nữa có quan hệ khá tốt với triều đình Đại Tống, thậm chí La Sát quân từ khi bắt đầu đã xem mình là phụ thuộc của Đại Tống. Hằng năm Liễu Không đều dâng thư lên Đại Tống, hy vọng được Đại Tống tán thành, từ đó có tư cách cống nạp. Chẳng qua là thời gian thành lập của La Sát quân quá ngắn, không thể khiến cho triều đình Đại Tống coi trọng, thư dâng lên hàng năm giống như đá chìm xuống đáy biển.
Đối với loại tình huống này, Liễu Không cũng sớm đã đoán trước, cho nên y cũng không nôn nóng, ngược lại thừa dịp Đại Tống bỏ qua mình mà liều mạng. khuếch trương thế lực của mình, đặc biệt là về mặt buôn bán. Y mượn lực lượng quân sự hùng mạnh của mình mà khuếch trương thương mại trên biển của mình. Bây giờ thương mại trên biển của Đại Tống có hai thế lực lớn, thứ nhất đương nhiên là hải mậu hành do phu thê Đức Ninh công chúa quản lý, tập trung phần lớn thương mại trên biển của Đại Tống, lũng đoạn mậu dịch của Nam Dương. Thứ hai là La Sát quân của Liễu Không, bọn họ thì nắm giữ mậu dịch trên biển của nước Oa, Triều Tiên và phương bắc.
Tuy rằng Lưu Cầu (ƒR#Ÿ) và Lưu Cầu (3Ñ) đồng âm nhưng ý nghĩa là hoàn toàn bất đồng. Lưu Cầu (3ä3R) là đảo Liễu Không đang ở, đó là đảo Đài Loan ở đời sau. Nhưng Lưu Cầu Œ#‡) lại có nghĩa là một quốc gia, đó là nước Lưu Cầu đời sau, chỉ tiếc ở thời đại của Triệu Nhan thì Lưu Cầu đã bị Nhật Bản thâu tóm. Nhưng bây giờ Lưu Cầu (ï#Ä) vẫn là nước phụ thuộc của Đại Tống, hơn nữa cũng đất nhỏ dân yếu giống như đời sau, vì thế Liễu Không hoàn toàn có thể thâu tóm.
Về phần Tinh Thành, vốn cũng là một quốc gia cổ, đáng tiếc mấy năm nay thực lực trở nên vô cùng suy yếu, mấy năm trước thì bị Tử Hạ tấn công vào thủ đô cướp sạch cả thành. Bây giờ Tinh Thành hoàn toàn là cái xác không ruột, lấy thực. lực bây giờ của Liễu Không thì tiêu diệt Tinh Thành có thể còn chưa được, nhưng chiếm các thành, các cảng quan trọng của đối phương thì rất dễ dàng.
Liễu Không kỳ thật cũng không phải là người hiếu chiến, y tính kế thâu tóm Lưu Cầu hoặc tấn công Tinh Thành kỳ thật là để nổi tiếng, từ đó khiến cho Đại Tống coi trọng, sau đó thực hiện kế hoạch của y. Vì kế hoạch này, Liễu Không có thể nói là hy sinh rất lớn, y chẳng những phá giới hoàn tục, hơn nữa còn thay đổi bản thân rất nhiều. Ví dụ như giờ Liễu Không có thể không chút do dự mà giết chết kẻ địch của mình, nhưng trước kia thì y không dám nghĩ, có khi ngay cả Liễu Không cũng cảm thấy mình trở nên có chút xa lạ. Nếu không vì tình cảm vô cùng kiên định với Bảo An công chúa thì nói không chừng y sẽ bị lạc trong đó mất.
Trong lúc Liễu Không trầm tư trong thư phòng thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một trận thanh âm quen thuộc, ngay sau đó một con bồ câu trắng đưa thư bay vào thư phòng, sau khi Liễu Không thấy thì cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức lấy ống trúc trên chân chim bồ câu xuống, sau đó đọc thư trong ống trúc, kết quả trên đó viết vài chữ to: Thời cơ đã đến, nhanh chóng đến kinh thành!