Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 686: Tống Vương điện hạ cầu kiến! 



Gia Luật Tuấn vừa ăn hoa quả vừa thưởng thức ca múa ở trước mặt, các đại thần bên cạnh cũng nhẹ nhàng lắc lư theo tiếng ca. Trong đại điện là cảnh tượng ca múa mừng thái bình, điều này cũng làm cho Gia Luật Tuấn có chút đắc ý. Lúc trước khi Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, toàn bộ nước Liêu gần như bị diệt quốc, nhưng trải qua mấy năm cố gắng của gã, cuối cùng đã khôi phục lại không ít, đáng tiếc thực lực của nước Tống phát triển nhanh hơn, khiến cho nước Liêu bọn họ không dám khởi quân xuôi nam. 

 Ngay lúc Gia Luật Tuấn thưởng thức ca múa cùng một đám đại thần thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến thông báo của nội thị: 

 - Tống Vương điện hạ cầu kiến! 

 Vừa nghe Tống vương đến đây, các đại thần vốn đang rung đùi đắc ý thưởng thức ca múa lập tức ngồi thẳng, men say trên mặt đều biến mất. Mà đám ca cơ đang nhảy múa thì bị nội thị buộc rời khỏi, thậm chí ngay cả Gia Luật Tuấn khi nghe được Tống vương đến thì trên mặt cũng lộ ra vài phần bối rối, nhưng rất nhanh liền ngồi thẳng người, chờ đối phương đến. 

 Chỉ trong chốc lát, một nam tử Khiết Đan có thân hình cao lớn, tướng mạo đoan chính đi đến, chỉ là vừa bước vào thì nam tử Khiết Đan này lập tức chau mày, bởi vì trong đại điện tràn đầy mùi rượu và son phấn. Ngoài ra trên bàn của các đại thần còn đặt không ít rượu và thức ăn, thậm chí những người này còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu. Điều này làm cho y rất bất mãn nhìn mọi người xung quanh, sau đó khom người nói với Gia Luật Tuấn đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt: 

 - Bệ hạ, mặc dù rượu và mỹ nữ rất tuyệt nhưng kính xin Bệ hạ lấy quốc sự làm trọng! 

 Gã nam tử Khiết Đan cao lớn này chính là Gia Luật Nhân Tiên trợ giúp Gia Luật Tuấn bình định phản loạn Gia Luật Trọng Nguyên, bởi vì lập được công lao lớn như vậy nên được Gia Luật Tuấn phong là thượng phụ. Ngoài ra còn được phong là Tống vương, lại nói tiếp Đại Tống lấy chữ Tống làm tên nước, nhưng nước Liêu lại phong Gia Luật Nhân Tiên là Tống vương. Rõ ràng cho thấy hạ thấp Đại Tống, nhưng danh hiệu Tống vương này cũng không phải là người nào cũng có thể đảm nhiệm, toàn bộ nước Liêu cũng chỉ có Gia Luật Nhân Tiên lập công lao hiển hách mới đảm đương được danh hiệu Tống vương này. 

 - Ha hả, Thượng phụ nói rất đúng, hôm nay trẫm xử lý chính vụ hơi mệt, vì thế mới gọi vài vũ cơ đến giúp vui. 

 Lúc này Gia Luật Tuấn cười ha hả giải thích, Gia Luật Nhân Tiên đã có công rất lớn trong việc bình định phản loạn Gia Luật Trọng Nguyên. Tuy rằng hiện tại Gia Luật Trọng Nguyên đang ở phía tây của thảo nguyên còn chưa bắt được, nhưng ảnh hưởng của gã đối với nước Liêu không lớn. Mặt khác, Gia Luật Nhân Tiên mấy năm này chinh chiến khắp nơi, cuối cùng khiến cho nước Liêu phát triển một cách yên ổn, vì thế hiện tại nước Liêu có thể khôi phục thực lực, công lao của Gia Luật Nhân Tiên là không thể bỏ qua. Cho dù là Gia Luật Tuấn nhìn thấy y thì cũng phải khách sáo. 

 Nhìn thấy bộ dáng chột dạ của Gia Luật Tuấn, Gia Luật Nhân Tiên không khỏi lắc đầu ở trong lòng. Khi Gia Luật Tuấn vừa mới đăng cơ thì biểu hiện của gã vô cùng anh minh, hoàn toàn khác với phụ thân Gia Luật Hồng Cơ của gã. Chẳng những bình định được cuộc phản loạn của Gia Luật Trọng Nguyên mà còn cố gắng thúc đẩy phát triển kinh tế trong nước. Nhưng hiện tại trong nước vừa mới khôi phục được một chút thì Gia Luật Tuấn giống như có chút buông lỏng rồi. Bình thường thường xuyên cùng với các đại thần hay nịnh nọt mình chơi bời lêu lổng, không quan tâm gì đến chính vụ. Điều này làm cho Gia Luật Nhân Tiên lo lắng Gia Luật Tuấn sẽ bước vào vết xe đổ của phụ thân Gia Luật Hồng Cơ lúc xưa. 

 - Đúng rồi, thượng phụ không phải là đi xử lý chuyện phản loạn của người Nữ Chân ở phương bắc sao? Xử lý như thế nào rồi? Phản loạn đã được giải quyết chưa? 

 Lúc này Gia Luật Tuấn bỗng nhiên chủ động mở miệng hỏi, mấy năm này tuy rằng gã đã bình định được nội loạn trong nước, nhưng uy hiếp ở bên ngoài vẫn như cũ, ngoại trừ một Đại Tống đang dần dần mạnh mẽ, phát triển, chuyện khiến cho nước Liêu bọn họ đau đầu nhất chính là người Nữ Chân ở phương bắc, hơn nữa mấy năm này càng lúc càng ầm ĩ. Gần như hàng năm đều có bộ lạc Nữ Chân tạo phản, khiến cho bọn họ không thể không đóng trọng binh ở biên cương phía bắc. 

 Nghe được Gia Luật Tuấn vẫn nhớ rõ về chuyện người Nữ Chân ở phương Bắc, sắc mặt của Gia Luật Nhân Tiên mới dễ nhìn hơn một chút, y lập tức mở miệng trả lời: 

 - Khởi bẩm Bệ hạ, lần này mười ba bộ lạc của người Nữ Chân ở phương Bắc liên kết tạo phản đã bị thần phái binh bình định rồi. Nhưng những người Nữ Chân đó vô cùng gian xảo, vừa thấy chuyện không ổn liền chui vào trong núi rừng. Chúng ta căn bản không thể làm gì được bọn họ, ngoài ra ta hoài nghi sau lưng bộ lạc Nữ Chân có người khống chế, nếu không thì cũng không hành động thống nhất như vậy. 

 Gia Luật Tuấn nghe được có người khống chế người Nữ Chân tạo phản, gã không khỏi cau chặt mày, cuối cùng mở miệng nói: 

 - Xem ra những người Nữ Chân đó càng lúc càng to gan rồi, trẫm vốn không muốn phái đại quân diệt sạch bọn họ, nhưng hiện tại thì nên dùng vũ lực để cho bọn kinh sợ! 

 - Bệ hạ không thể! 

 Gia Luật Nhân Tiên nghe được Gia Luật Tuấn có ý muốn khởi binh đánh người Nữ Chân vội vàng ngăn cản nói: 

 - Mấy năm này nước Liêu chúng ta tuy rằng đã khôi phục được không ít, nhưng thực lực của nước Tống ở phía nam cũng tăng rất mạnh. Chúng ta không thể không đề phòng, hơn nữa người Nữ Chân quen thuộc núi rừng, chỉ cần bước vào núi rừng thì chúng ta không thể làm gì được bọn họ. Nếu phái quân đội tiến sâu vào núi Lâm Thanh tiêu diệt, nói không chừng sẽ phải chịu tổn thất rất lớn, vì thế kính xin Bệ hạ suy nghĩ kỹ! 

 Nhìn thấy Gia Luật Nhân Tiên không đồng ý xuất binh đánh Nữ Chân, Gia Luật Tuấn cũng không kiên trì nữa, kỳ thật gã cũng chỉ nói chơi. Nếu để gã thật sự tấn công Nữ Chân, chỉ sợ gã cũng không dám, bởi vì nước Liêu căn bản không có đủ thực lực. Sau đó Gia Luật Tuấn nhiệt tình mời đối phương ngồi xuống uống rượu với gã, chỉ có điều Gia Luật Nhân Tiên lấy cớ có việc cần xử lý mà từ chối. 

 Gia Luật Nhân Tiên xoay người rời khỏi, ca múa trong đại điện lại lần nữa bắt đầu. Lúc này có một đại thần hay nịnh nọt mở miệng nói với Gia Luật Tuấn: 

 - Bệ hạ, Tống vương quản quá nhiều chuyện rồi, Bệ hạ chỉ là thưởng thức một chút ca múa, y cũng dám nói vài câu, cũng quá không để Bệ hạ vào mắt rồi! 

 - Được rồi, Tống vương cũng là muốn tốt cho trẫm, các ngươi đừng nhiều lời nữa! 

 Sau khi Gia Luật Tuấn nghe được thì thản nhiên mở miệng nói, chỉ có điều khi gã nhìn về phương hướng Gia Luật Nhân Tiên rời khỏi, trong ánh mắt lại hiện lên hào quang khó hiểu. 

 Cùng lúc đó, Hô Diên Khánh dẫn theo đại quân xuất phát từ phủ Hà Gian, Triệu Tông Võ cũng đi cùng với y, chạy đến biên cảnh Khúc huyện hội hợp với các đội quân khác. Phủ Hà Gian cách Khúc huyện cũng không xa, chỉ mất bốn ngày lộ trình, mà Triệu Tông Võ cho bọn họ bảy ngày, vì thế thời gian vô cùng dư dả, thậm chí Hô Diên Khánh còn chuẩn bị và động viên thêm hai ngày ở phủ Hà Gian. 

 Bốn ngày lộ trình đối với Hô Diên Khánh đã quen dẫn quân đội mà nói căn bản là không có khó khăn gì, thậm chí bọn họ chỉ cần ba ngày rưỡi đã đến được Khúc huyện. Khi đến nơi này lại phát hiện cả huyện thành đã bị giới nghiêm, tất cả con đường đều có người canh gác, hơn nữa chỉ có thể vào mà không thể đi ra. Đội quân của Hô Diên Khánh đến khiến cho người canh gác vô cùng khẩn trương, đợi đến khi Triệu Tông Võ lấy ra thủ lệnh thì mới cho bọn họ đi vào Khúc huyện. 

 Sau khi đi vào Khúc huyện, bọn họ mới phát hiện cả huyện thành kỳ thật đã biến thành một tòa doanh trại, khắp nơi đều là quân đội và người vận chuyển vật tư. Về phần dân chúng trong huyện thì đều bị cưỡng chế ở trong nhà, bất cứ kẻ nào đều không được ra ngoài, đương nhiên loại lệnh giới nghiêm này chỉ thực hiện trong vài ngày ngắn ngủi. Hơn nữa cũng có người chuyên môn phụ trách vận chuyển lương thực đến các nơi, nếu không thì sẽ khiến cho dân bản xứ đói chết. 

 Hô Diên Khánh mang theo đại quân đi đến phía ngoài huyện thành Khúc huyện, sau đó dưới sự chỉ dẫn của một tướng lĩnh dẫn bọn họ đi vào mà hạ trại. Triệu Tông Võ trước tiên đi vào huyện thành phục mệnh, chỉ trong chốc lát lại chạy về dẫn Hô Diên Khánh vào trong thành. Hiện tại huyện thành nho nhỏ này cũng bị trưng dụng, dân chúng trong thành đều bị mời ra ngoài. Chỉ có điều Khúc huyện vốn chính là huyện cấp thấp, quy mô huyện thành rất nhỏ, căn bản không thể đóng được quá nhiều quân đội. Vì thế quân đội đến đây phần lớn là đóng ở ngoài thành, vừa rồi Hô Diên Khánh cũng đã nhìn thấy vài doanh trại quân đội đã được dựng lên, phỏng đoán là những đội quân đến trước bọn họ. 

 Trong huyện thành người đến người đi, không đóng quá nhiều quân đội, nhưng lại trữ một lượng vật tư rất lớn, xem ra triều đình đã xem nơi này là hậu phương lớn để tấn công nước Liêu rồi. Đợi sau khi đi vào huyện nha, Hô Diên Khánh đã gặp được Dương Hoài Ngọc đang bận rộn. Lần này Dương Hoài Ngọc là Tổng quản hành quân, phụ trách chỉ huy quân đội tác chiến, đương nhiên dựa theo quy củ của Đại Tống, trên ông ta còn có một quan văn là Vương Thiều, phụ trách điều hành toàn bộ cuộc chiến. 

 - Mạt tướng Hô Diên Khánh, tham kiến Tổng quản! 

 Hô Diên Khánh nhìn thấy Dương Hoài Ngọc vốn muốn gọi là tổng giáo quan, nhưng nghĩ đến đây là quân doanh, cho nên lập tức sửa lời xưng đối phương là tổng quản, nếu không thì sẽ bị Dương Hoài Ngọc phê bình, dù sao lúc trước bọn họ đều do một tay Dương Hoài Ngọc dạy dỗ. 

 - Ha ha, nơi này không có người ngoài, Khánh ca nhi ngươi cũng không cần khách sáo, mau vào ngồi đi! 

 - Ta biết tên nhóc ngươi chắc chắn cũng không đánh giá cao chuyện này, nhưng chuyện này là do Bệ hạ quyết định, chúng ta cũng không có cách nào, cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức. Lần này ta chuẩn bị rất kĩ lưỡng, có thể đánh hạ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cho dù là liều mạng bị Bệ hạ trách phạt, cũng không thể khiến cho quân Hà Bắc mới vừa khởi sắc bị diệt ở nước Liêu! 

 Chức vị lúc trước của Dương Hoài Ngọc giống Hô Diên Khánh, đều là sương chỉ huy sứ. Nhưng Dương gia bọn họ có uy vọng cực cao ở Hà Bắc, đây đều dựa vào công lao của tổ phụ Dương Lục Lang, lại thêm vào năng lực của Dương Hoài Ngọc, cho nên Triệu Húc mới để ông ta chỉ huy cuộc tấn công nước Liêu lần này. 

 - Tổng giáo quan cũng không cần lo lắng quá mức, quân Hà Bắc chúng ta trải qua mấy năm thao luyện đã không kém là bao so với nước Liêu, lại có sự giúp đỡ của hoả khí thì nói không chừng có thể đánh hạ được Yến Vân trong thời gian ngắn nhất. Đến lúc đó chúng ta liền chuyển công thành thủ, chỉ cần có thể hoàn thành mục đích dự định của Bệ hạ thì đã xem như thắng lợi. 

 Hô Diên Khánh nghe được Dương Hoài Ngọc thà rằng chịu trách phạt cũng muốn bảo vệ quân Hà Bắc, gã vô cùng cảm động mà nói. Chỉ có điều lời nói của gã cũng chỉ có thể an ủi Dương Hoài Ngọc một chút, chuyện đánh hạ Yến Vân ông ta cũng không tin tưởng có thể làm được.