Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 690: Tổng quản



Cửa Cổ Bắc là pháo đài Trường Thành nằm giữa hai quan là Sơn Hải quan và Cư Dung quan, vì vị trí hiểm yếu đi thông qua đồng bằng Liêu Đông và nội Mông Cổ khu vực Trung Nguyên, vốn là vùng giao tranh nhà binh, đồng thời cũng là quan khẩu trọng yếu nhất của vương triều Trung Nguyên trong việc chống đỡ dân tộc du mục phương bắc, đáng tiếc từ khi mười sáu châu Yến Vân bị nước Liêu chiếm lĩnh, cửa Cổ Bắc trở thành trạm kiểm soát đất liền của nước Liêu, rốt cuộc cũng không còn tác dụng vốn có nữa. 

 Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh ngồi trên lưng ngựa cầm trong tay kính viễn vọng đánh giá cửa Cổ Bắc nơi xa, khoảng thời gian trước quân đội hai người bọn họ phân công nhau hành động, mấy châu còn lại lúc trước cũng hoàn toàn phá được, tiếp theo đội quân cánh phải bị hồi viện ngăn cản hoàn toàn đánh tan lực lượng quân sự quân Liêu ở mười sáu châu Yến Vân, tiếp nữa ba đại quân hội hợp uy hiếp cửa Cổ Bắc. 

 Cửa Cổ Bắc là cửa quân Liêu tiến vào mười sáu châu Yến Vân phải qua, chỉ có chiếm cứ nơi này, mười sáu châu Yến Vân mới xem như hoàn toàn rơi vào trong tay Đại Tống, đến lúc đó cho dù là đại quân chi viện của Gia Luật Nhân Tiên tiến đến, Đại Tống cũng có thể nương tựa theo pháo đài cửa Cổ Bắc chắn bọn họ ở ngoài mười sáu châu Yến Vân, tuy nhiên muốn phá được cửa Cổ Bắc cũng không phải là một chuyện dễ dàng. 

 - Tổng quản, ngài xem cửa Cổ Bắc này địa thế hiểm trở, sau khi nước Liêu chiếm cứ nơi này cũng không lơi lỏng, xây dựng cải tạo quan khẩu từng tòa từng tòa kết nối với nhau, trong đó còn có một cửa sông bắc ngang qua trên sông Triều, muốn phá được cửa ải hiểm yếu như thế, thật sự không phải một chuyện dễ dàng đâu! 

 Hô Diên Khánh đánh giá cửa Cổ Bắc phía trước hồi lâu, lập tức cau mày nói, lúc trước khi tấn công Tích Tân Phủ, y cũng không lộ ra vẻ mặt như thế, thật sự là cửa Cổ Bắc trước mắt quá mức hiểm trở, cho dù là dùng thuốc nổ cũng rất khó phá được. 

 - Quả thực rất khó tấn công, mặt khác tướng lĩnh phụ trách trấn thủ nơi này chính là con của Gia Luật Nhân Tiên Gia Luật Thát Bất Dã, lúc trước khi bị chúng ta đánh tan mười sáu châu Yến Vân quân Liêu lui bại, gần như đều trốn đến nơi đây, sau đó được Gia Luật Thát Bất Dã thu nạp, hơn nữa nhân mã vốn trong tay gã xấp xỉ có sáu vạn người, tuy rằng tuyệt đại bộ phận đều là chút tàn binh bại tướng, nhưng cũng không nên xem nhẹ. 

 Dương Hoài Ngọc lúc này cũng có chút nghiêm túc mở miệng nói. 

 - Gia Luật Thát Bất Dã ta cũng đã được nghe nói, người này trí dũng song toàn rất có phong cách của cha, có thể làm đến vị trí bây giờ này không chỉ dựa vào sự trợ giúp của Gia Luật Nhân Tiên. Có thể nói là một đối thủ vô cùng khó dây dưa, có điều ta lo lắng nhất vẫn là Gia Luật Nhân Tiên, theo lần tin tức gần nhất truyền đến, đại quân Gia Luật Nhân Tiên hình như đã thẳng tiến đến trong Kinh Đô Liêu quốc. Bất cứ lúc nào cũng có thể tới cửa Cổ Bắc, thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa. 

 Hô Diên Khánh lúc này lại lần nữa lộ ra sắc mặt nặng nề nói. 

 - Một khi đã như vậy, không thể trì hoãn thời gian nữa, truyền quân lệnh của ta, sáng sớm ngày mai tấn công thành! 

 Dương Hoài Ngọc lúc này phân phó nói. Trước mắt cửa Cổ Bắc chỗ này phòng tuyến kín đáo, căn bản không có chỗ mưu lợi, hơn nữa thời gian không còn nhiều nữa, cho nên chỉ có thể tấn công mạnh, kể cả vì thế mà phải trả cái giá thật lớn, nhưng chỉ cần có thể đoạt được nơi này trước Gia Luật Nhân Tiên, như vậy hết thảy đều là đáng giá. 

 Sáng sớm hôm sau, quân đội Đại Tống dưới sự chỉ huy của Dương Hoài Ngọc bắt đầu tấn công mạnh cửa Cổ Bắc, Gia Luật Thát Bất Dã thì chỉ huy thủ hạ, chính là sáu vạn quân Liêu cố thủ các trạm kiểm soát, tạo thành tầng tầng phòng ngự cố thủ cửa Cổ Bắc. Cũng chính vì vậy, quân đội hai phe Tống Liêu khi vừa mới tiếp xúc liền bộc phát đại chiến, quân Tống lại ngay từ đầu đã dùng lượng lớn hỏa khí, nhưng kể cả như thế, chiến tranh tiến triển cũng không thuận lợi, hao tốn suốt thời gian bảy ngày mới thanh lý xong hàng phòng ngự bên ngoài cửa Cổ Bắc, muốn tiến thêm một bước nữa thật sự là khó hơn lên trời. 

 - Tổng quản, không thể tiếp tục như vậy được nữa, chỉ là dọn dẹp phòng ngự bên ngoài đã trên vạn người thương vong, như vậy tiếp nữa, chỉ sợ không cần chờ viện binh của Gia Luật Nhân Tiên đến, chúng ta vì thương vong quá lớn đã phải lui binh rồi! 

 Trong soái trướng doanh trại, Hô Diên Khánh vẻ mặt lo lắng hướng về Dương Hoài Ngọc lớn tiếng nói. 

 - Ta biết, hôm nay sau khi dọn dẹp hoàn toàn cứ điểm phòng ngự bên ngoài cuối cùng, thế tấn công sẽ trì hoãn lại! 

 Dương Hoài Ngọc vừa chăm chú quan sát sa bàn trước mắt, vừa nói với Hô Diên Khánh cũng không ngẩng đầu lên, thân là chủ soái trong quân, y dĩ nhiên cũng biết vài ngày này quân đội thương vong quá nặng, nhưng nếu không dọn dẹp sạch sẽ hàng phòng ngự bên ngoài của quân Liêu, căn bản không có biện pháp thực thi kế hoạch tác chiến kế tiếp. 

 Hô Diên Khánh nghe được kế tiếp không cần phải bất chấp thương vong tấn công cửa Cổ Bắc như vậy nữa, lập tức cũng là thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay tướng sĩ dưới tay y thương vong vô số, nhưng đều là huynh đệ y một tay mang ra ngoài, mỗi một người chết y đều đau lòng vô cùng. Tuy nhiên ngay sau đó Hô Diên Khánh lại có chút bận tâm đến việc tác chiến kế tiếp, lập tức tiến lên một bước lại nói: 

 - Tổng quản, như vậy kế tiếp chúng ta nên đánh như thế nào? Gia Luật Thát Bất Dã tên khốn khiếp này quyết tâm làm rùa đen rút đầu, bất kể chúng ta dụ dỗ gã như thế nào cũng không chủ động xuất binh đánh, nếu chẳng may kéo dài tới khi viện quân của Gia Luật Nhân Tiên đến, vậy chúng ta có thể sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất. 

 Nghe được lời của Hô Diên Khánh, Dương Hoài Ngọc cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm vẫy vẫy tay về phía y, sau đó chỉ ra sa bàn trước mặt nói: 

 - Ngươi xem, cửa Cổ Bắc địa hình đặc thù, vượt qua trước mặt chúng ta chính là một dãy núi liền nhau, Trường Thành xây dựng tại đầu dãy núi này, mà cửa Cổ Bắc còn lại là một khe sâu chắn ngang dãy núi này, sông Triều thì từ trong thung lũng chảy ra, cửa Cổ Bắc liền xây dựng cải tạo trong khe sâu tại nơi này, nhảy ngang qua trên sông Triều, ngoại trừ cửa sông ở ngoài, trên bờ sông chỉ có thể cho một chiếc xe ngựa đi lại, cũng chính bởi vì loại địa hình này, mới khiến cho cửa Cổ Bắc dễ thủ khó công. 

 - Đúng vậy, hiện tại chúng ta đã dọn dẹp cứ điểm Trường Thành ở các dãy núi khác, cũng chỉ còn lại có quan ải cửa Cổ Bắc này, mặt khác trên ngọn núi hai bên khe sâu cũng có trọng binh gác, trên cao nhìn xuống khiến cho chúng ta căn bản không thể tấn công lên, nếu có thể đánh hạ ngọn núi hai bên cửa Cổ Bắc, như vậy lại tấn công cửa Cổ Bắc liền dễ dàng hơn. 

 Hô Diên Khánh nhìn nhìn địa hình, cũng mở miệng nói. 

 - Đúng là như thế, kỳ thật không cần đánh vào ngọn núi hai bên, chỉ cần có thể đánh một trong hai ngọn núi đó, chúng ta có thể đem nỏ pháo đặt trên đỉnh núi ném đạn pháo xuống phía dưới, đến lúc đó tấn công cửa Cổ Bắc liền dễ dàng hơn! 

 Dương Hoài Ngọc lại mỉm cười nói. 

 - A? Tổng quản ngài chẳng lẽ đã có phương pháp xử lý phá được một ngọn núi trong đó rồi? 

 Hô Diên Khánh nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Hoài Ngọc, lập tức cũng không khỏi mắt sáng lên nói. 

 Nhìn thấy Hô Diên Khánh cuối cùng đoán được ý nghĩ của mình, Dương Hoài Ngọc cũng không khỏi cười lần nữa, sau đó đưa tay chỉ ngọn núi bên trái cửa Cổ Bắc nói: 

 - Đây là một ngọn núi nhỏ thuộc loại hiểm trở nhất sườn đông, tên là núi Hổ Nha, núi Hổ Nha thế hiểm trở, chỉ có một đường núi hẹp có thể đi lên, nhưng trên đường núi này lại bị quân Liêu cài đặt ba đạo phòng tuyến, trên mỗi đạo phòng tuyến đều hiện đầy lăn cây đá nhọn, khả năng có thể tấn công chính diện là không lớn! 

 Hô Diên Khánh khi nghe đến đó, cũng rất nghiêm túc đánh giá một chút địa hình của núi Hổ Nha, kết quả phát hiện núi Hổ Nha đúng là giống tên của nó vậy, ngọn núi hiểm trở giống như là một chiếc răng nanh, chỉ có bên phía nam có một đường núi có thể lên đỉnh núi, nhưng hẹp một cách dị thường, ngoại trừ đường núi này ra, chỗ khác tất cả đều là vách núi, trừ phi là biến thành chim chóc, nếu không căn bản không có khả năng bò lên đỉnh núi. 

 - Tổng quản, lấy tình hình của núi Hổ Nha, tấn công chính diện cũng đừng nhắc đến, chẳng lẽ ngài muốn cho chúng ta lại lợi dụng nhiệt khí cầu đánh bất ngờ quân coi giữ trên đỉnh núi sao? 

 Lúc này Hô Diên Khánh bỗng nhiên mở miệng nói lần nữa, theo y, ngoại trừ dùng thủ đoạn nhảy dù ra, căn bản không có biện pháp nào có khả năng phá được ngọn núi Hổ Nha này. 

 - Phương pháp dùng nhiệt khí cầu nhảy dù của ngươi cũng không cần suy nghĩ đến nữa, từ lần trước sau khi các ngươi dùng phương pháp nhảy dù đoạt được phủ Hưng Khánh, nước Liêu vẫn nghiên cứu phương pháp ứng đối, theo tin tức ta có được, trên đỉnh núi núi Hổ Nha không ít cường nỏ, cường nỏ này sử dụng tất cả đều là hỏa tiễn, tuy rằng cường nỏ tầm bắn hữu hạn, nhưng chỉ cần nhiệt khí cầu chúng ta tới gần, bọn họ ngay lập tức sẽ bắn cho nhiệt khí cầu của chúng ta thành một quả cầu lửa thật lớn. 

 Dương Hoài Ngọc cũng là lắc đầu nói. 

 - Nhiệt khí cầu không thể tới gần, chẳng lẽ chỉ có thể bay trên trời cao ném bom xuống? Nhưng như vậy hiệu quả cực kỳ nhỏ, chỉ sợ căn bản không có khả năng đánh hạ núi Hổ Nha? 

 Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng không khỏi cau mày nói. 

 - Ha ha, Khánh ca nhi ngươi lần này ngược lại đã đoán đúng hơn phân nửa, tuy nhiên không phải ném bom xuống, mà là ném một ít những vật khác! 

 Dương Hoài Ngọc lúc này cũng là mắt lộ tinh quang nói, nếu không bất đắc dĩ, y cũng không bằng lòng dùng loại biện pháp này, chỉ có điều trên chiến trường vốn đừng nhắc đến đạo nghĩa chi cả, chỉ cần có thể giành được thắng lợi, như vậy hết thảy thủ đoạn đều có thể được chấp nhận. 

 Cùng lúc đó, trên đường núi hướng tây bắc cửa Cổ Bắc ít người biết đến, một chi quân đội quy mô khổng lồ đang dọc theo đường núi uốn lượn đi tới, Gia Luật Nhân Tiên đi ở giữa đội ngũ, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía hướng đông nam cửa Cổ Bắc, con trai y đang dẫn đầu sáu vạn tàn binh ngăn trở một trăm ngàn quân Tống tiến công mãnh liệt, theo chiến báo gần nhất truyền đến, phòng ngự Cổ Bắc Khẩu đã bị quân Tống công phá, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp tấn công quan ải Cổ Bắc Khẩu, có thể nói toàn bộ Cổ Bắc Khẩu đã tràn đầy nguy cơ. 

 - Nhưng... 

 Gia Luật Trí Tiên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại không biết nói như thế nào, dù sao y hiểu rõ nhất vị huynh trưởng của mình, chuyện huynh ấy đã quyết định chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà từ bỏ. 

 - Được rồi, chúng ta khẩn trương gấp rút lên đường, sau khi xuyên qua vùng núi non trùng điệp này sẽ tới cảnh nội Nho Châu, kế tiếp chỉ dùng hai ngày là có thể dò xét đường lui của quân Tống, đến lúc đó có lẽ có thể giải vây cho Thát Bất Dã bọn họ! 

 Gia Luật Nhân Tiên bỗng nhiên thở dài một tiếng nói, nói xong xoay người, cũng không quay đầu lại, đi lên trước bắt kịp đội ngũ.