Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 696: Chương </span></span>698



Giáo đồ Ma Ni ở Mục Châu phía Nam tạo phản, sau đó bắt đầu tràn lan ra bên ngoài. Giáo đồ tạo phản giống như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, nửa tháng ngắn ngủi liền được xưng có trăm ngàn giáo chúng, hiện tại những giáo đồ Ma Ni đó đã công hãm thành Mục Châu, quân phòng thủ nơi đó bị giết hơn ngàn người, hơn nữa còn chiếm cứ Thọ Xương, Phân Thủy, Đồng Lư,... Trong lúc nhất thời, thanh thế cực kì lớn, các châu phủ xung quanh tự biết không địch lại, vì thế đều cầu viện với triều đình. 

 Triệu Húc nhận được tin giáo đồ Ma Ni tạo phản, liền khó thở công tâm phun ngụm máu. Nếu là bình thường, 100 ngàn giáo đồ Ma Ni tạo phản sẽ không làm y tức giận như vậy, nhưng lại cố tình vào thời gian quan trọng này. Trong nước gần như không còn binh có thể điều động nữa, thật vất vả mới điều động ba vạn đại quân ra từ quân Tây, nhưng 3 vạn quân này bây giờ nên dùng như thế nào đây? Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu đi cứu viện Dương Hoài Ngọc, như vậy thanh thế tạo phản của giáo Ma Ni nhất định sẽ càng ngày càng lớn, thậm chí nói không chừng sẽ thành thế lực một phương. 

 Nhưng nếu mặc kệ hội Dương Hoài Ngọc bị bao vây, ngược lại để ba vạn quân Tây đi bình định. Đến lúc đó chẳng những bảy vạn đại quân trong tay Dương Hoài Ngọc không đảm bảo được, mười sáu châu Yến Vân khẳng định cũng mất nốt, thậm chí Liêu quốc còn có thể nhân cơ hội này xuống phía Nam. Đến lúc đó mới là phiền toái lớn thật sự với Đại Tống. 

 Cũng chính là suy nghĩ đến những tình huống kể trên, mới làm cho Triệu Húc lập tức phun máu, cả người cũng trở nên vô cùng uể oải, điều này cũng làm cho trong cung loạn thành một đoàn, lập tức có ngự y tiến vào cung khám bệnh cho Triệu Húc. Kết quả phát hiện Triệu Húc tổn thương nguyên khí do tức giận, phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thật tốt. Đáng tiếc Triệu Húc lúc này làm sao còn để ý những điều này, lại triệu tập đại thần nghị sự. 

 Triệu Húc mang thân thể bệnh nặng triệu tập đám người Lã Huệ Khanh lại, vốn dĩ để bọn họ nghĩ ra kế sách, đáng tiếc làm y thất vọng đó là: các đại thần trên triều tuy ầm ĩ vô cùng, nhưng hoặc là kiên trì phái viện quân cho Dương Hoài Ngọc, hoặc là cho rằng khí thế của Ma Ni Giáo hung hăng, phái quân tiêu diệt trước. Hai kiểu ý kiến này đều có không ít thần tử ủng hộ, kết quả trên triều ầm ĩ túi bụi, nhưng không ai có thể đưa ra cách nào tốt hơn. Điều này cũng làm cho Triệu Húc thêm buồn bực, cuối cùng lại ho ra vài tơ máu. 

 Không đợi triều thần ầm ĩ đưa ra kết quả, những giáo đồ Ma Ni này cũng đã giúp Triệu Húc đưa ra lựa chọn. Vốn dĩ những giáo đồ Ma Ni tạo phản tuy nhiều, nhưng đều có thủ lĩnh, không có sự hòa thuận với nhau. Nhưng sau khi tạo phản, lực lượng các thế lực tăng nhiều, trong đó có một người tên là Kiều Phật Tử đã đánh bại những thủ lĩnh Ma Ni giáo khác. Khi vừa đoạt được quyền lớn, dưới sự dẫn dắt của Kiều Phật Tử, hơn 10 vạn giáo đồ Ma Ni lại chuẩn bị tấn công Hàng Châu. 

 Hàng Châu là thủ phủ của hai đường giao nhau, lại là nơi của Cục chế tạo, vị trí địa lý vô cùng quan trọng. Nếu bị Ma Ni giáo đánh hạ nơi đó, đến lúc đó bọn họ muốn người có người, muốn binh khí có binh khí. Chỉ sợ triều đình muốn tiêu diệt bọn họ nữa cũng rất khó, nên dưới tình hình như vậy, Triệu Húc buộc phải phái 3 vạn quân Tây vốn chuẩn bị để trợ giúp Dương Hoài Ngọc lại đi Hàng Châu tiêu diệt Ma Ni giáo. Thủ lĩnh đại quân này chính là Lư Doãn đại phá Tử Hạ trước kia, với kinh nghiệm dẫn dắt phong phú của lão tướng, tiêu diệt Ma Ni giáo chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng cứ như vậy, 7 vạn quân Hà Bắc của Dương Hoài Ngọc bị giết cũng không có viện quân tiếp viện. 

 Cùng lúc đó, Triệu Nhan ở Quảng Châu phía xa cũng nhận được tin tức. Hắn đã biết chuyện Dương Hoài Ngọc bị giữ ở Cổ Bắc Khẩu, điều này làm hắn không nhịn được thở dài. Tuy đã sớm thấy hành động thu phục Yến Vân lần này không tốt, nhưng không ngờ lại thất bại vào lúc cuối cùng. Điều này làm cho hắn không khỏi có chút tiếc nuối. 

 Nhưng ngay sau đó Triệu Nhan lại nhận được tin giáo đồ Ma Ni Giáo tạo phản. Điều này làm cho hắn cũng chấn động, đặc biệt khi biết Kiều Phật Tử đó lại chuẩn bị tấn công Hàng Châu, tâm lại càng hoảng sợ. Hàng Châu là trung tâm kinh tế, giao thông của phía Nam, nếu bị hạ, thực lực Ma Ni giáo nhất định sẽ tăng lên nhiều. Nên dưới tình hình như vậy, Triệu Nhan lập tức phái ra một tiên quân khoảng 5 nghìn người đến Hàng Châu, hiệp trợ quan viên địa phương bảo vệ thành. Vốn dĩ tiếp theo Triệu Nhan còn phái quân đội ra giúp tiêu diệt giáo đồ Ma Ni tạo phản đó, nhưng sau khi nghe được Lư Doãn suất lĩnh 3 vạn Tây quân tiến đến trấn áp phản loạn, vậy mới yên lòng. 

 Trong phòng khách Lăng Vương phủ ở Quảng Châu, ba người Triệu Nhan, Vương Sư Ước và Từ Nguyên thưởng thức trà, một lát sau Triệu Nhan mới mở miệng, nói: 

 - Lư Doãn đến bình định, như vậy Ma Ni giáo cũng không cần lo nghĩ gì nữa rồi. Chỉ là chỗ Dương Hoài Ngọc không có viện quân, chúng ta có nên dâng thư cho đại ca ta, đề nghị xuất binh cứu bọn Dương Hoài Ngọc ra không? 

 Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Vương Sư Ước và Từ Nguyên liếc nhìn nhau, sau đó chỉ thấy Từ Nguyên mở miệng: 

 - Tam đệ, đại quân Dương Hoài Ngọc tuy bị chặt đứt đường lui, nhưng sau khi quân Bắc Hà trong tay y đã trải qua vô số lần đại chiến, bọn họ đã thu được số lượng lương thảo lớn từ cửa Cổ Bắc. Trong khoảng thời gian ngắn Gia Luật Nhân Tiên cũng không có cách diệt bọn họ, nên ta cảm thấy cũng không cần vội vã đi cứu viện ngay! 

 Từ Nguyên vừa dứt lời, Vương Sư Ước liền tiếp tục nói: 

 - Đúng vậy, trước mắt bệ hạ đã bị Lã Huệ Khanh mê hoặc, mới đồng ý tấn công Liêu quốc. Nhưng bây giờ đại quân bị vây khốn, Lã Huệ Khanh lại vẫn ngồi ngay ngắn trên triều đình, nên ta cũng hiểu không cần cứu Dương Hoài Ngọc bọn họ ra quá sớm. Hay là để bệ hạ sốt ruột trước đã, tốt nhất là có thể trách tội lên đầu Lã Huệ Khanh, như vậy Đại Tống ta sẽ bớt đi một gian thần. 

 Khi Vương Sư Ước nói đến Lã Huệ Khanh, nét mặt tức giận bất bình. Tuy y thật sự có chút bất mãn với việc Lã Huệ Khanh cầm quyền, nhưng y chỉ tức giận như vậy, không phải chỉ phẫn nộ về chuyện công mà Lã Huệ Khanh gây nên, mà vì tháng trước, đệ đệ y ở kinh thành mở một kho hàng lớn, lại không ngờ bị người nhà của Lã Huệ Khanh ức hiếp. Kho hàng cũng bị người Lã gia đoạt mất, sau đó Vương Sư Ước biết được vừa vội vừa giận, nhưng lại không có cách nào. Dù sao Lã Huệ Khanh thế lớn, dù y là Phò mã cũng rất khó lấy lại công đạo cho đệ đệ. 

 Nghe được lời của Từ Nguyên và Vương Sư Ước, Triệu Nhan cũng lắc đầu, nói: 

 - Không ổn. Theo tin tức từ bên kinh thành truyền đến, đại ca sau khi biết được Ma Ni giáo tạo phản đã tức giận hộc máu. Tuy ngự y khám bệnh đã nói không nghiêm trọng lắm, nhưng ta lo lắng đại ca vì việc Dương Hoài Ngọc bị vây mà suy nghĩ ngày đêm. Nếu chẳng may thật sự bệnh nhỏ dưỡng thành bệnh nặng thì hỏng bét. 

 - Cái này... 

 Nghe thấy Triệu Nhan nói về sức khỏe của Triệu Húc, Từ Nguyên và Vương Sư Ước cũng không khỏi bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, nghĩ thầm khó trách bệ hạ tín nhiệm Triệu Nhan như vậy. Tình cảm giữa huynh đệ bọn họ thật sự vững chắc hơn bình thường. 

 - Tam đệ, đệ đã nói như vậy, vậy thì suy nghĩ cho thân thể bệ hạ chút đi, đích thực là nên phái binh sớm một chút. Nhưng khi đệ đang viết tấu chương cho bệ hạ, có phải cũng nên giáng cho Lã Huệ Khanh một quyền không? Dù không thể kéo ông ta khỏi chức Tể tướng, cũng có thể để ông ta chịu chút đau khổ? 

 Lúc này Vương Sư Ước lại không cam lòng nói, em trai ruột của mình bị ủy khuất, y làm huynh trưởng lại không thể lấy lại công đạo cho nó, điều này làm y cũng rất tự trách. 

 - Không thành vấn đề. Tấn công Liêu Quốc là do Lã Huệ Khanh gợi lên, chiến sự lần này không thuận lợi, đoán là ông ta nhất định sẽ đẩy tội cho những tướng lĩnh của Dương Hoài Ngọc. Nhưng ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn như vậy, nên lần này ông ta nhất định phải chịu tội, khó thoát được! 

 Nét mặt Triệu Nhan lúc này rất kiên định, thật ra dù Vương Sư Ước không nói, Triệu Nhan cũng không muốn Lã Huệ Khanh ở lại triều. 

 Trong tẩm cung, Triệu Húc thần sắc tiều tụy nằm trên giường bệnh, thời gian trước y bị chuyện Ma Ni giáo tạo phản làm tức giận đến hộc máu, sau đó lại bị quần thần trong triều chỉ lo cãi vã, không ai có thể giải lo cho mình mà tức giận, kết quả làm cho bệnh càng thêm nặng. 

 Đối với người khác thì tĩnh tâm tĩnh dưỡng giống như không phải việc khó khăn lắm, nhưng đối với Triệu Húc – vua của một đất nước thì đó là một việc vô cùng xa xỉ. Vì trong lòng y chứa nhiều việc cần y xử lý, nhưng chính vụ khác trước tiên đừng đề cập đến. Chỉ riêng chuyện Dương Hoài Ngọc bị vây khốn, Ma Ni giáo tạo phản cũng đủ làm y đêm không ngủ được say giấc, chứ đừng nói là tĩnh tâm nghỉ ngơi. Đoán cũng bởi vì nguyên nhân này, làm y uống thuốc Tào Dật kê mấy ngày liền, sức khỏe cũng không tốt lên chút nào. Bệnh tình lại không có chuyển biến tốt. 

 Nhưng khi phu thê họ đang nói chuyện, bỗng nhiên chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức chạy vội đi vào, vừa mới muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi thấy Hướng hoàng hậu, lại lập tức câm miệng lui qua một bên. Hướng hoàng hậu nhìn thấy Hoàng Ngũ Đức đi vào, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng có chút cười khổ. Nhưng nàng biết chuyện triều đình không thể chậm trễ, nên vừa mới muốn đứng dậy rời đi. Lúc này Triệu Húc lại giữ chặt tay nàng để nàng ngồi xuống, sau đó mới nói với Hoàng Ngũ Đức: 

 - Việc gì mà đã muộn thế này còn để ngươi chạy một chuyến thế? 

 - Khởi bẩm bệ hạ, là chuyện đại hỉ. Lăng Vương Điện hạ viết thư đến giải ưu nghĩ cho Bệ hạ rồi! 

 Hoàng Ngũ Đức vui mừng rõ trên khuôn mặt.

— QUẢNG CÁO —