Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 727: Chương </span></span>729



Sau khi Triệu Nhan trở lại kinh thành, việc đầu tiên hắn làm là nổi trận lôi đình chỉnh đốn qua Trường quân đội một lần. Sau khi được Triệu Húc bổ nhiệm làm nhiếp chính, hắn rất nhanh lại lần nữa ra tay đem Quân Khí Giám chỉnh đốn từ đầu tới chân một lần, ngoại trừ Quân khí giám Chương Đôn trước đó đã đầu phục Triệu Nhan nên cuối cùng được giữ lại chức vị, còn hơn ba mươi quan viên khác của Quân Khí Giám đều bị cách chức, đặc biệt là Quân khí thừa Ngũ Toàn, càng vì tội lơ là nhiệm vụ mà bị tống giao bộ Hình, nghe nói tội danh rất nhanh cũng đã định đoạt xong, hơn nữa đã bị đày đi lưu vong tới Lã Tống, đời này đừng nghĩ tới chuyện trở về. 

 Nhìn thấy Triệu Nhan làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán như vậy khiến cho quan lại trên dưới trong triều đình nhất thời đều kinh hãi, tất cả bọn họ đều vì cách hành xử cứng rắn của Triệu Nhan mà cảm thấy khiếp sợ, thậm chí bọn họ mơ hồ nhìn thấy trên người Triệu Nhan có bóng dáng của Vương An Thạch, lúc trước khi Vương An Thạch dưới sự ủng hộ của Triệu Húc tiến hành cải cách, cũng cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, hơn nữa quyền hành của Triệu Nhan so với Vương An Thạch còn lớn hơn, dù sao địa vị và danh vọng của hắn hiện giờ, khắp Đại Tống cũng tìm không ra người thứ hai, hơn nữa Triệu Húc đối với Triệu Nhan rất tín nhiệm, có thể nói Triệu Nhan muốn làm gì không một ai có thể ngăn cản được. 

 Cũng bởi thấy Triệu Nhan sau khi trở về lại dùng biện pháp cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, nên không ít người đều cho rằng kế tiếp Triệu Nhan nhất định sẽ không kiêng nể gì mà cải tổ lại quan viên trong triều đình, tiện thể đả kích những kẻ đối nghịch, tỷ như Lã Huệ Khanh khẳng định sẽ đứng mũi chịu sào, cho nên không ít người đều đợi xem Lã Huệ Khanh bị chê cười, thậm chí ngay cả chính Lã Huệ Khanh cũng đã chuẩn bị cho tình hình tồi tệ nhất rồi. 

 Tuy nhiên điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới nhất chính là, trận tranh đấu bọn họ dự đoán không hề xuất hiện, Triệu Nhan đem quan viên Quân Khí Giám dọn dẹp sạch sẽ một lần, tiếp theo đại khái chỉnh đốn một chút mấy nha môn trọng yếu khác, tiếp đó cũng không ra tay với triều thần, ngược lại đem tất cả tinh lực đều đặt ở việc bình ổn phản loạn trong nước, cùng với việc xử lý chuyện cải cách khi trước, cùng chiến loạn và đủ loại nguyên nhân khác khiến các nơi tranh chấp. 

 Đối với chuyện Triệu Nhan làm như trên, ban đầu mọi người còn có điều khó hiểu, tuy nhiên rất nhanh đã có người thông minh kịp phản ứng. Đây là Triệu Nhan vì lấy đại cục làm trọng, cho nên mới không khơi mào cho cuộc tranh giành quyền lực trong triều đình một lần nữa, mà lấy việc ổn định thế cục trong nước Đại Tống làm trọng, đây cũng là biện pháp tốt nhất đối với tình hình Đại Tống hiện giờ, dù sao trong nước phản loạn cùng đủ loại tranh chấp đã hết sức trầm trọng, nếu lại một lần nữa khơi mào cuộc tranh đoạt trong triều, sẽ chỉ tiêu hao thực lực Đại Tống, đối với Đại Tống căn bản không có bất kỳ điểm tốt nào. 

 Minh bạch suy nghĩ trong lòng Triệu Nhan, bất kể là triều đình hay dân gian, chỉ cần là người có hiểu biết liền đối với Triệu Nhan tỏ lòng tán thưởng, cũng không ít quan lại chủ động buông chính kiến bất đồng, cố gắng hiệp trợ Triệu Nhan vững vàng thế cục trong nước, tỷ như ngay cả hai vị lão thần Trần Thăng Chi và Tăng Công Lượng này gần như không còn quản sự nữa cũng bị lay động, bắt đầu chân chính phát huy năng lực của Tể tướng, Lã Huệ Khanh lại không dám lộn xộn. Duy chỉ có Tư Mã Quang có chút suy nghĩ liều chết, vẫn thường xuyên hướng Triệu Nhan khuyên giải bãi bỏ hoàn toàn cải cách, đoán chừng là mấy năm này ông ta bị bè phái cải cách chèn ép kịch liệt, bởi vậy đối với tân pháp có thành kiến sâu sắc, đáng tiếc bây giờ không phải lúc, cho nên mỗi lần đều bị Triệu Nhan cho qua cho có lệ. 

 Nhờ sự nỗ lực của Triệu Nhan và một số đại thần, thế cục không ngừng trầm trọng của Đại Tống rốt cuộc đã bắt đầu vững vàng, một số tranh chấp không quá nghiêm trọng cũng chậm rãi bình ổn. Một số Tân pháp gặp không ít phàn nàn tuy rằng không bị bãi bỏ hoàn toàn, nhưng thực tế tại mấy đại phương phía trên đã không hề được thực thi. Điều này dẹp yên lời kêu than ở các nơi. Tuy nhiên hiện tại khiến Triệu Nhan lo lắng vẫn là phản loạn Ma Ni giáo ở phía nam, cùng với Tây Hạ làm bậy thành loạn ở tây bắc. 

 Mùa xuân tháng ba, Giang Nam liền biến thành một mảnh mưa bụi mông lung, có lẽ là để bù lại đại hạn khi trước, lượng mưa năm nay lớn hơn tất cả các năm trước, vừa mới đầu xuân đã đổ xuống không ngừng, bởi vì cái gọi là mưa xuân quý như vàng, trận mưa xuân liên miên không dứt này đối với nhà nông ở Giang Nam mà nói quả là chuyện tốt hiếm có, ít nhất bọn họ không cần tốn công tưới tiêu cho hoa mầu. 

 - Cái thời tiết chết tiệt này. Khi nào thì mới có thể thấy mặt trời, cứ tiếp tục như vậy nữa, lão tử đến mốc meo mất! 

 Ngồi trên lưng ngựa Lư Doãn lại lau đi mưa trên mặt, sau đó thấp giọng chửi bới, y đương nhiên biết mưa xuân đối với nhà nông quan trọng, nhưng đối với thủ hạ và các tướng sĩ mà nói, trận mưa xuân liên miên không dứt này quả thực chính là tai vạ, đã có không ít tướng sĩ vì hành quân trong mưa mà sinh bệnh, không thể không đưa tới các châu huyện phụ cận dưỡng bệnh, điều này cũng khiến cho binh lực trong tay y càng thêm suy yếu. 

 Bất quá, so với trận mưa xuân khiến người ta phải phiền muộn này thì bọn phản quân Ma Ni giáo giảo hoạt phía trước kia còn khiến cho Lư Doãn thêm đau đầu hơn cả, vốn mùa đông mấy năm trước, y ở nơi này đã đánh bại quân chủ lực Ma Ni giáo, nhưng thủ lĩnh phản quân Ma Ni Giáo là Thạch Phật Tử là một tên cực kỳ giảo hoạt, nhận thấy chính mình không thể ngăn cản đại quân của Lư Doãn từ trước, gã liền lập tức dẫn theo số quân còn lại chạy trốn tứ phía, Lư Doãn chỉ có thể dồn sức truy đuổi phía sau, rút cục cuộc truy đuổi này chính là kéo dài hơn mấy tháng qua. 

 Trong cuộc truy đuổi này, thoạt nhìn đại quân Lư Doãn tưởng như sẽ khiến quân Thạch Phật Tử bị truy đuổi tới nỗi phải chạy tán loạn, nhưng trên thực tế cũng không phải vậy, Ma Ni giáo ở Giang Nam gây dựng nhiều năm, trong dân gian có không ít người ủng hộ, đặc biệt là ngay cả một số ít thân sĩ và tầng lớp quan lại cấp thấp cũng cùng bọn chúng cấu kết, kể từ lúc Ma Ni giáo lẩn trốn thường xuyên được những nơi ấy viện trợ, kết quả thời gian trôi qua cũng làm phản quân vốn đã suy tàn lại dần khôi phục nguyên khí, hiện tại dưới trướng Thạch Phật Tử không ngờ đã tụ tập tới mấy vạn người. 

 So với phản quân Ma Ni giáo, đại quân của Lư Doãn thoạt nhìn bề ngoài vô cùng uy phong, nhưng kỳ thật trận này truy đuổi khắp nơi hao tổn nhiều, một số thế lực địa phương đầu nhập Ma Ni Giáo âm thầm đặt bẫy với y, tuy rằng bọn chúng không dám cùng đại quân đối kháng trực tiếp, nhưng âm thầm kéo dài thời gian vận chuyển lương thảo, hoặc là tung ra một số tin giả, cũng đủ khiến Lư Doãn mệt mỏi ứng phó. 

 Càng khiến cho Lư Doãn không ngờ chính là, trong thủ hạ của y giống như xuất hiện nội gián của Ma Ni giáo, lúc trước y đã vài lần sắp xếp hành động đối với phản quân Ma Ni giáo, lại không nghĩ tới bị đối phương đoán biết được, ngược lại còn lợi dụng hành động của y để gài bẫy, kết quả chẳng những không thể bắt được phản quân Ma Ni giáo mà còn khiến y hao binh tổn tướng, càng khiến y giận dữ không thôi. 

 Đối với chuyện nội gián dưới quyền, Lư Doãn cũng có chút manh mối. Đầu tiên quân đội dưới quyền y đều là Tây quân được điều tới từ tây bắc, tay chân của Ma Ni giáo còn chưa vươn được tới đó, cho nên khả năng trong Tây quân xuất hiện nội gián là rất nhỏ, nhưng ngoài Tây quân, trong tay hắn còn có một số quan viên địa phương ở trên phái xuống, những quan viên này phụ trách các công việc hậu cần, và thi thoảng bọn họ cũng tiếp xúc với một số chuyện cơ mật trong quân đội, hơn nữa Ma Ni giáo ở nơi này thâm nhập sâu, cho nên Lư Doãn gần như có thể kết luận, nội gián khẳng định là trong số những quan viên này, chỉ có điều, số quan viên này không phải ít, trong khoảng thời gian ngắn muốn tra ra nội gián cũng không phải chuyện dễ dàng. 

 Nghĩ đến những việc này, Lư Doãn đang ngồi trên lưng ngựa lại càng thêm đau đầu, đặc biệt là mưa phùn lúc này đã khiến toàn thân y đều ướt sũng, những cơn gió nhỏ mùa xuân thổi qua, khiến người trên kẻ dưới đều đông cứng người. Đúng lúc này, chỉ thấy một quan tướng trẻ tuổi tiến lên phía trước đề nghị: 


 Nghe được lời nói của Lư Doãn, Dương An Hưng đồng dạng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, vốn bọn họ cùng Tây quân sở hữu hơn ba vạn quân, nhưng trải qua mấy tháng nay tiêu hao, người chết trận không phải nhiều nhưng cũng không ít người vì không thể thích ứng với khí hậu địa phương mà sinh bệnh, không thể không an trí đến châu phủ phụ cận dưỡng bệnh, hiện tại binh lực của bọn hắn còn lại chưa đến hai vạn, mà phản quân Ma Ni Giáo chạy trốn cũng tăng đến ba bốn vạn người, cứ thế một bên tăng một bên giảm, y thật lo lắng có một ngày chính quân mình bị phản quân Ma Ni giáo nuốt gọn. 

 Lư Doãn khăng khăng muốn đi, Dương An Hưng khó xử, cho nên cũng không khuyên nữa, lập tức trở lại đội ngũ, lại tiếp tục cắn chặt răng mà đi, cuối cùng khi trời sắp tối cũng tới địa giới Thanh Vân lĩnh, theo tin tức bọn họ thu được lúc trước, phản quân Ma Ni giáo đã từng đóng quân ở nơi này 2 ngày trước. 

 Trên thực tế, bọn Lư Doãn cũng rất nhanh đã tìm được dấu vết đồn trú của phản quân Ma Ni Giáo, dựa vào quy mô của doanh trại này, đây hẳn là quân chủ lực của đối phương, hơn nữa nhìn hướng hành quân của bọn chúng, hẳn là muốn vượt Thanh Vân lĩnh, tuy nhiên điều này cũng càng khiến cho bọn Lư Doãn lo lắng, bởi vì qua Thanh Vân lĩnh chính là địa giới của Hàng Châu rồi, khi trước bọn họ đã từng cưỡng chế di dời phản quân Ma Ni Giáo khỏi Hàng Châu, chẳng lẽ đối phương lần này là muốn chiếm bằng được sao? 

 Suy đoán như vậy, các tướng lĩnh của Lư Doãn và Dương An Hưng cũng lập tức khẩn trương, Hàng Châu là trấn trọng yếu của Giang Nam, tuyệt đối không thể thất thủ, cho nên bọn họ nhất định phải mau chóng truy đuổi phản quân Ma Ni Giáo, bằng không đợi đến khi bọn họ đánh tới Hàng Châu, đến lúc đó nhất định sẽ chấn động cả nước, nếu chẳng may triều đình vì vậy mà truy cứu xuống dưới, bọn họ khẳng định gánh không nổi.