Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 731: Doanh tù binh và thương binh



Chương 733

Mười sáu châu Yến Vân vừa mới thu phục, rất nhiều nơi tổ chức lại phòng ngự một lần nữa, Hô Diên Khánh thân là một tướng lĩnh trọng yếu của Hà Bắc quân, vốn nên lưu lại mười sáu châu Yến Vân mới đúng, nhưng y lại hộ tống Hô Diên Bình đi tới Hàng Châu này, Dương An Hưng khi vừa thấy y liền cảm thấy rất kỳ ái, chẳng qua là trên chiến trường không tiện truy vấn, cho đến lúc này mới có

Nghe Dương An Hưng hỏi đến vấn đề này, Hô Diên Khánh liền cười ha hả nói:

- An Hưng người cũng biết đấy, một trong những điều tổ tiên Hô Diên gia chúng ta đã căn dặn là phải thu phục Yến Vân, hiện tại ta cuối cùng cũng có thể thay tổ tiên ta hoàn thành, bất quá lần này thu phục mười sáu châu Yến Vân chúng ta cũng phải trả cái giá không nhỏ, quân Hà Bắc tổn thất không ít người, cần vài năm mới có thể khôi phục thực lực, mặt khác mấy năm nay, nội bộ Đại Tống chúng ta hao tổn nghiêm trọng, trải qua trận chiến lần này phỏng chừng trong vài năm tới cũng không thể xuất binh nữa, Giáo đốc khi rời Yến Vân cũng đã nói với ta, nhiệm vụ kế tiếp của Đại Tống chúng ta chính là nghỉ ngơi lấy lại sức, nội trong vòng mười mấy năm nữa không có khả năng lại bành trướng ra bên ngoài.

- Chờ một chút, sao ta càng nghe lại càng hồ đồ, việc đó và việc ngươi rời khỏi mười sáu châu Yến Vân có quan hệ gì sao?

Lúc này Dương An Hưng cau mày vẻ mặt khó hiểu ngắt lời nói. - Người vẫn nôn nóng như vậy, chờ ta nói hết mọi chuyện ngươi sẽ hiểu! Hô Diên Khánh trợn mắt liếc Dương An Hưng một cái, sau đó lại nói tiếp:

- So với Đại Tống ta, Liêu quốc càng khó chịu hơn, đại quân một trăm ngàn người của Gia Luật Nhân Tiên bị bọn họ diệt, vùng phụ cận với kinh đô cũng bị chiến hỏa phá hủy không ít, cho nên có thể nói nguyên khí Liêu quốc bị tổn thương nặng nề, vài năm kế tiếp, Liêu quốc khẳng định cũng giống Đại Tống chúng ta phải nghỉ ngơi lấy lại sức, như vậy, tương lai nội trong vòng mười năm, quân Hà Bắc khó có khả năng lại xảy ra đại chiến.

Dương An Hưng nghe đến đó, lại liên tưởng đến tính tình của Hô Diên Khánh, lập tức liền hiểu vấn đề, không kìm nổi mở miệng lần nữa nói:

- Khánh ca nhi, ngươi không phải muốn... - Đúng vậy! Không đợi Dương An Hưng nói hết câu, Hô Diên Khánh liền gật đầu nói:

- Ngươi cũng biết là ta là người không chịu được an nhàn, quân Hà Bắc bên kia cần thời gian rất lâu để tĩnh dưỡng. Vừa vặn ta lại nghe đường huynh nói về sự tình phía nam, theo y nói giáo đốc ở hải ngoại còn ít. Đặc biệt vài năm này, Đại 'Tống ta vẫn bành trướng ra bên ngoài, đến lúc đó hai quân thủy, bộ đều cần mở rộng, chiến tranh cũng sẽ hồi này kế hồi kia, vì thế ta liền xin chỉ thị của đốc giáo, còn thuyết phục Dương tổng giáo quan, như vậy mới để ông ấy thả ta đi, gia nhập vào quân đội của đường huynh. Chuẩn bị ra hải ngoại làm một trận lớn!

- Quả thết

Dương An Hưng nghe đến đó cũng không khỏi bội phục, vốn dĩ Hô Diên Khánh lập nhiều công lao, ngày sau phong hầu cũng không phải không thể, thế nhưng y cũng biết Hô Diên Khánh thực chất cũng không phải một kẻ an phận, bây. giờ lại bỏ địa vị lúc trước thật vất vả mới giành được, chạy tới hải ngoại đánh giặc, việc như vậy không phải người nào cũng có thể làm được.

- Khánh ca nhị, ta biết tính tình của ngươi, ngươi đã quyết định muốn đi miền nam, huynh đệ cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Chỉ là ta nghe nói hải ngoại khí hậu nóng bức, hơn nữa khắp nơi đều là chướng khí dịch bệnh, không cẩn thận lại bỏ mạng ở nơi đó. Ngươi đến đó cần phải muôn phần cẩn thận!

Dương An Hưng lúc này thở dài mở miệng nói, bởi vì cái gọi là mỗi người có một chí hướng riêng của mình, đối với lựa chọn của Hô Diên Khánh y tuy rằng không quá đồng tình, nhưng cũng không thể can thiệp quá mức.

- Ha ha, việc này An Hưng ngươi cứ yên tâm, ta tuy rằng thích giao chiến, nhưng không đến nỗi không muốn sống, hơn nữa khí hậu hải ngoại tuy rằng ác liệt hơn, nhưng ta nghe đường huynh nói hải ngoại khắp nơi đều có kho báu. Hoàng kim, bạc trắng, châu báu nhiều đến đếm không xuể, ta nhớ hồi còn ở trường quân đội, ngươi còn khoác lác với chúng ta rằng nhà ngươi cất giấu một gốc cây san hô cao ba thước, đợi sau khi ta tới hải ngoại, thế nào cũng phải tìm được một cây san hô lớn hơn vậy đem về!

Hô Diên Khánh lúc này hào khí vạn trượng nói.

Lúc trước Hô Diên Khánh muốn rời khỏi quân Hà Bắc, Hô Diên Bình và đám người Dương Hoài Ngọc đều không đồng ý, đặc biệt là Hô Diên Bình đã từng hối hận nói về chuyện xuất ngoại, tuy nhiên Triệu Nhan ngược lại lại có thể hiểu y, đối với người như Hô Diên Khánh mà nói, mỗi ngày đều mong mỏi cuộc sống được kích thích, bắt y thành thành thật thật ở mãi một chỗ an nhàn trong thời gian dài vậy chẳng khác bức Hô Diên Khánh y phát điên, lúc trước vì tấn công mười sáu châu Yến Vân, Hô Diên Khánh còn thành thành thật thật nán lại ở Hà Bắc vài năm, nhưng cuộc sống mấy năm này khiến cho Hô Diên Khánh rốt cục hiểu được bản thân muốn sống một cuộc đời như thế nào.

- Tiểu tử người khẩu khí cũng lớn lắm, cây san hô cao ba thước đã là bảo vật hiếm có, ngươi muốn tìm cái cây lớn hơn nữa đem về, ta sẽ đem cái cây kia trong nhà tặng cho ngươi!

Dương An Hưng nhìn thấy Hô Diên Khánh hồ hởi như vậy, lập tức cũng cười lớn mở miệng nói.

Cùng lúc Hô Diên Khánh và huynh đệ Dương An Hưng đang tụ tập uống rượu, thì ngoài thành, trong trại tù binh trái lại một mảnh u ám, bốn vạn phản quân do. Thạch Phật Tử cầm đầu ngoại trừ chết trận và số ít may mắn trốn thoát, còn lại hơn hai vạn người đều bị giam giữ trong trại này, trong đó những người bị thương được bố trí ở giữa trại, bởi vì thiếu lang y, lại ít thuốc thang nên những kẻ bị thương này đau đến kêu cha gọi mẹ, làm cho toàn bộ tù binh trong trại đều ngủ không nổi.

Lại nói tới từ sau khi cuộc chiến kết thúc, dưới sự chỉ đạo của Triệu Nhan, quân đội Đại Tống đã xây dựng tương đối hoàn thiện chế độ quân y, số lượng quân y cũng không được tính là ít, tỷ như đại quân của Hô Diên Bình và Lư Doãn, đều có một số quân y đi theo, chỉ là sau trận chiến ngày hôm nay, quân Tống cũng có không ít tướng sĩ bị thương, cho nên quân y dĩ nhiên đều đi chữa trị cho tướng sĩ Đại Tống, về phần những tù binh bị thương này, cũng đành đợi vài ngày sau mới có thời gian trị liệu, còn bọn họ có sống nổi đến ngày đó hay không thì chỉ có trời mới biết được.

Ở trại cho tù binh bị thương mãi tít bên ngoài, từng đống lửa trại được đốt lên, tù binh bị thương nhẹ ngồi vây lại một vòng quanh đống lửa, tuy rằng quân lính không có phân chia rõ ràng cho đám tù binh này, nhưng thường những kẻ bị thương càng nặng thì đều sẽ bị đưa vào bên khu vực trung tâm, cứ như vậy, những kẻ bị thương không kìm nổi đau đớn mà kêu to, những người ở phía ngoài cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Ở cạnh một đống lửa bình thường, những thương binh người đầy vết máu ngồi vây thành một vòng, những thương binh này tuy rằng thoạt nhìn rất dọa người, nhưng kỳ thật phần lớn máu trên người đều là máu của kẻ khác, vết thương trên người cũng không nghiêm trọng, chỉ vì sau khi bị bắt làm tù binh, tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay triều đình Đại Tống, hơn nữa tội tạo phản là tội diệt tộc, cho nên sau khi những kẻ này bị bắt giữ cả đám đều hồn bay phách lạc, ánh lửa hắt lên làm lộ ra lần lượt từng khuôn mặt chết lặng.

Thôi tiên sinh bình thường chẳng qua chỉ ở phía sau lưng Thạch Phật Tử nghĩ kế, bởi vậy ngay cả trong phản quân, những kẻ nhận ra gã cũng không nhiều, huống chỉ gã lại biến mình thành cái bộ dạng nhếch nhác như vậy, bất quá gã lại là một kẻ hết sức cẩn thận, lo lắng thân phận tù binh bí mật của gã khó giữ nếu nhiều người biết, đến lúc đó chẳng may có kẻ nhận ra mình thì nguy to, vì thế gã thẳng tay nhẫn tâm cho bản thân một đao, lăn lộn đến trong trại thương binh, người ở đây ít, hơn nữa phần lớn là những binh lính bình thường, chỉ cần gã cẩn thận một chút, chắc có lẽ không bị người ta nhận ra.

Mặc dù thành tù binh, nhưng Thôi tiên sinh không hề bi quan giống những tù binh khác, bởi vì gã biết tạo phản mặc dù xét ra là tội diệt tộc, nhưng cũng chỉ nhằm vào những nhân vật trọng yếu trong phản quân, tỷ như Thạch Phật Tử, cùng với đám người tâm phúc trong tay y, gần như khó có thể trốn khỏi kết cục diệt tộc, đương nhiên gã cũng thuộc loại tâm phúc của Thạch Phật Tử, tuy nhiên gã lại có một đạo vương bài hộ mệnh, chỉ có điều nếu không phải vạn bất đắc dĩ, gã cũng không muốn dùng vương bài kia.

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên sau khi Thôi tiên sinh bước vào trại tù binh, trong lòng vẫn hết sức điềm tĩnh, đợi cho sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, gã cũng luôn phân tích tình hình trước mắt, Thạch Phật Tử đã chết, phản quân Ma Ni giáo còn lại hoặc chết hoặc đầu hàng, cho dù có một phần nhỏ trốn được, cũng không làm được trò trống gì, cho nên Ma Ni giáo coi như đã xong đời.

Lúc trước Thôi tiên sinh cũng chỉ là bởi vì bị bãi quan mà đối v‹ lêu đình Đại 'Tống nảy sinh bất mãn, lại thấy Ma Ni giáo thế lớn, cho nên gã mới quyết định đầu quân cho Thạch Phật Tử, đã tính tới bắt buộc mạo hiểm, đáng tiếc hiện tại xem ra cuộc đánh cược này là sai lầm rồi, tuy Thôi tiên sinh cũng biết hiện tại hối hận cũng đã muộn, đối với gã mà nói, hiện tại trọng yếu nhất chính là nghĩ biện pháp trốn đi, tuy rằng gã biết triều đình Đại Tống không có khả năng xử tử toàn bộ mấy vạn tù binh, nhưng khẳng định tội sống khó tha, cảm giác vận mệnh bị người khác nắm trong tay này thật sự khó chịu.