Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 734: Tướng quân



Thôi tiên sinh nằm ở tầng thấp nhất trong khoang thuyền lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu vẫn lo lắng nếu chẳng may mình tới Lã Tống bị đưa đến mỏ quặng, đến lúc đó nên thoát thân như thế nào, đáng tiếc hiểu biết của gã đối với Lã Tống không nhiều lắm, trên người gã lại không có thứ gì dư thừa, căn bản không có cái gì có thể lợi dụng, điều này làm cho gã nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra phương pháp gì tốt, cuối cùng cũng không biết như thế nào mơ mơ màng màng liền ngủ mất rồi. 

 Thôi tiên sinh cùng tất cả tù binh đều ở một khoang thuyền lớn, mỗi người được phát một đống rơm rạ lót ở trên người, dù sao hiện tại đã sắp đến mùa hè, thời tiết đã không lạnh rồi, cho nên bọn họ ngủ trên rơm rạ cũng không cần đắp chăn, chẳng qua Thôi tiên sinh vẫn như vậy lăn qua lộn lại đổi tới đổi lui, khiến cho rơm rạ phía dưới cũng phát ra tiếng vang, kết quả làm một tù binh bên cạnh tức giận mắng vài câu, lúc này mới khiến Thôi tiên sinh thành thật nằm xuống, cuối cùng cũng không biết làm sao lại ngủ. 

 Trải qua trong khoảng thời gian thích ứng, tù binh đã có rất ít người bị say tàu, nhưng tầng thấp nhất trong khoang thuyền mùi vẫn rất khó ngửi như cũ, hơn nữa tù binh mấy ngày hôm trước biểu hiện không tệ, cho nên quân Tống trên thuyền vẫn như cũ cho phép bọn họ mỗi ngày ở trên boong thuyền một canh giờ, bình thường đều là nửa canh giờ thời gian cơm trưa và cơm chiều, thuận tiện ở trên boong thuyền ăn cơm, sau đó giải quyết một chút vấn đề cá nhân, tránh để khoang thuyền có mùi khó ngửi. 

 Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, Thôi tiên sinh đang bị bọn quân Tống quát lớn hạ lệnh xếp thành hàng ngũ, ra khoang thuyền đi tới phòng bếp nhận được bát canh cá và một nắm cơm lớn, loại cơm canh này so với bọn họ khi ở doanh tù binh tốt hơn nhiều, đặc biệt canh cá vẫn còn có không ít thịt cá, tuy nói trên biển không đáng giá tiền nhất đúng là cá, nhưng đối với Thôi tiên sinh và các tù binh bọn họ mà nói, có thể bữa nào bữa nấy cá ăn quả thực là quá hạnh phúc. 

 Thôi tiên sinh cẩn thận ăn xong cơm và canh cá, sau đó lại dùng nước biển trong thùng gỗ rửa chén rồi mang về phòng bếp, kế tiếp chính là bọn họ tự do hoạt động ở trên boong thuyền, chẳng qua trên biển thay đổi bất ngờ, ngày hôm qua vẫn là bầu trời trong vô tận, sáng sớm hôm nay đã âm u, trên bầu trời bụi mây gần như đều xếp thành núi. Thoạt nhìn dường như bất cứ lúc nào đều có thể đổ mưa. Mặt khác hôm nay gió cũng thay đổi lớn hơn rất nhiều, ngay cả chiếc thuyền lớn bọn họ đang đi này cũng bắt đầu hơi hơi lay động, khiến cho đám người Thôi tiên sinh lần đầu tiên rời đất liền tự nhiên có chút lo lắng đề phòng. 

 Trên biển là vô cùng buồn tẻ, đặc biệt đối với Thôi tiên sinh và bọn tù binh mà nói, bọn họ sau khi hết nửa canh giờ buổi sáng thông khí, cũng chỉ có thể ở tại tầng thấp nhất trong khoang thuyền, vừa mới bắt đầu còn có người nói chuyện, tuy nhiên cũng không biết bắt đầu từ khi nào, phía ngoài sóng gió giống như lập tức thay đổi lớn hơn rất nhiều, bọn họ chẳng những có thể nghe tiếng gió bên ngoài ào ạt, con thuyền cũng bắt đầu lay động càng thêm kịch liệt, điều này dọa cho tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch, một đám cũng không dám nói nữa, thậm chí còn có người cầu thần bái Phật hy vọng ông trời đừng đánh lật thuyền. 

 Thôi tiên sinh tuy rằng cũng hết sức sợ hãi, nhưng gã vẫn có thể duy trì điềm tĩnh, ngồi ở vị trí của mình hai tay chống lên hai chân tách ra, tận lực khiến thân thể của mình duy trì tư thế ngồi, miễn cho bởi vì con thuyền nghiêng quá lợi hại mà lăn qua một bên. 

 Vạn hạnh chính là phía ngoài sóng gió tuy rằng rất lớn, nhưng bọn họ ngồi trên con thuyền có tính năng hết sức ưu tú, người lái chiếc thuyền này lại là một trong những tướng sĩ của Thủy sư. Cho nên tuy rằng con thuyền đong đưa rất mạnh, nhưng ít ra không có nguy hiểm bị lật úp, sau đó Thôi tiên sinh bọn họ cũng chầm chậm tỉnh táo lại. Tuy nhiên rất nhanh trong khoang thuyền lại xuất hiện tình huống mới. 

 - Oa! 

 Theo sau âm thanh kịch liệt nôn mửa, trong khoang thuyền lập tức tràn đầy một cỗ mùi chua. Vốn tù binh cơ bản cũng đã thích ứng sự xóc nảy của con thuyền, nhưng hôm nay sóng gió con thuyền xóc nảy càng thêm lợi hại, kết quả điều này làm cho có ít người bắt đầu lại say tàu, kết quả phun đầy đất. 

 Có người thứ nhất còn có người thứ hai, rất nhiều tù binh đều ở đây gặp gió to gió lớn lại phát sinh say tàu nôn mửa, Thôi tiên sinh thân mình vốn yếu, vừa rồi gã liền cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, kết quả hiện tại bị những người khác trong khoang thuyền kích thích, rốt cuộc không kìm nổi bắt đầu ói lên ói xuống, trong lúc nhất thời khiến trong khoang thuyền một mảnh hỗn độn không nói nổi. 

 Vốn bên ngoài có quân coi giữ. Nhưng hôm nay sóng gió thật sự quá lớn, ngoại trừ tướng sĩ Thủy sư lái thuyền, những người khác tất cả đều trốn vào trong khoang thuyền, cho nên căn bản không có ai bận tâm đến tù binh, kỳ thật cho dù là có người phát hiện tình trạng thê thảm của nhóm tù binh, sợ cũng không có thể làm gì, bởi vì phía ngoài sóng gió quá lớn, đầu sóng cũng đã đánh tới trên boong thuyền rồi, căn bản không có khả năng lại thả tù binh ra. 

 Thôi tiên sinh sau khi nôn thốc nôn tháo, cả người đầu óc đều có chút hỗn loạn, gã thậm chí cũng không biết mình kế tiếp ra sao nữa, chỉ biết là khi hắn tỉnh táo lại, phía ngoài sóng gió đã nhỏ đi nhiều, cửa khoang thuyền cũng được mở ra, sau đó một vài quân Tống bịt mũi tiến vào, đuổi bọn họ tới trên boong thuyền nghỉ ngơi, sau lại chọn lựa ra một ít tù binh trở về quét tước khoang thuyền. 

 Lúc này sắc trời đã tối xuống, tuy rằng nhìn không rõ mặt trời, nhưng Thôi tiên sinh cũng cảm giác được khẳng định đến xế chiều rồi, phỏng chừng không lâu bầu trời sẽ tối đen. Lúc này toàn thân gã bủn rủn, ngay cả khí lực ngồi xuống cũng không có, y phục trên người tất cả đều là uế vật, tản ra mùi ghê tởm, lúc này có người mang nước từ biển tới cho bọn họ súc một lần, sau đó lại cho bọn họ uống nước ngọt, Thôi tiên sinh lúc này mới cảm giác dễ chịu đi một tí, cũng có khí lực ngồi dậy. 

 Lúc này phòng bếp cũng đã làm xong cơm, Thôi tiên sinh mặc dù không có một chút sức ăn uống, nhưng vẫn mạnh mẽ chống thân mình đi nhận lấy bát canh cá uống hết, bởi vì khoang thuyền bọn họ vẫn chưa quét dọn xong, cho nên bọn họ tạm thời liền đứng ở trên boong thuyền, lúc này sóng gió hình như yếu hơ lúc trước, điều này làm cho Thôi tiên sinh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mạng già này cuối cùng đã nhặt được về. 

 Tuy nhiên không đợi Thôi tiên sinh cao hứng lâu lắm, lại chỉ thấy một đội quân Tống lại tới đây, mỗi người lưng mang theo một bó dây thừng lớn, sau đó những quân Tống này tiến vào đến khoang thuyền tù binh bắt đầu buộc dây thừng, Thôi tiên sinh tò mò đi đến cửa khoang thuyền nhìn một chút, kết quả lúc này gã mới phát hiện, hoá ra trên vách tường bốn bề khoang thuyền thậm chí có một đám vòng sắt chắc chắn, có thể buộc dây thừng giao nhau, hình thành một khối lập phương hình chữ “tỉnh” (井). 

 Đợi cho cột chắc dây thừng xong, chỉ thấy binh lính cầm đầu quân Tống mở miệng nói với một đám tù binh: 

 - Lát nữa sau khi đi vào trong khoang thuyền, mỗi người đều phải nắm chặt dây thừng bên cạnh mình, thật sự không được thì dùng dây lưng quần buộc mình trên sợi dây, nếu không đến lúc đó các ngươi đụng vào vách tường ngã chết, vậy cũng chỉ có thể ném vào biển cho cá mập rồi! 

 Nghe lời nói xong, nhóm tù binh cũng đều trở nên xôn xao bất an, trong đó Thôi tiên sinh lúc này thật sự chịu đựng không nổi rồi, lập tức ỷ vào lá gan lớn tiếng hỏi: 

 - Tướng quân, chẳng lẽ buổi tối còn có sóng gió nữa sao? 

 Người Tống kia nghe được lời Thôi tiên sinh, lập tức nheo mắt nhìn gã một cái, sau đó cười cười một tiếng khinh thường nói: 


 Cứ như vậy lại qua gần nửa canh giờ, phía ngoài sóng gió chẳng những không có giảm đi, ngược lại giống như càng lúc càng lớn, thân tàu xóc nảy cũng càng thêm lợi hại, Thôi tiên sinh đã sớm lâm vào nửa hôn mê, thân mình cũng theo thân tàu nghiêng đong đưa sang trái sang phải, may mắn trước đó gã đã buộc mình vào sợi dây, lúc này mới khiến gã không bị văng ra. 

 Tuy nhiên Thôi tiên sinh mặc dù không bị văng đi ra, nhưng một số tù binh trong khoang thuyền có thể là bởi vì không buộc chặt, hoặc là rõ ràng không buộc mình trên sợi dây, kết quả lúc này căn bản không bắt được dây thừng, lăn qua lăn lại ở trong khoang thuyền, thỉnh thoảng đã có người bị nện, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết và chửi rủa không ngừng vang lên, người có thể mắng chửi cũng coi như thân thể cường tráng rồi, nếu người như Thôi tiên sinh mà bị va đập thì cũng không có hơi sức mà mắng ấy chứ. 

 Vừa mới bắt đầu Thôi tiên sinh vận khí không tệ, cũng không có bị người đập trúng mặt, nhiều lắm là cánh tay hoặc trên đùi bị mấy kẻ văng ra đập trúng, cũng không có chuyện gì, tuy nhiên vào một lần sóng biển làm con thuyền nghiêng hẳn sang trái, theo sau lại một làn sóng đánh bật thuyền sang phải, kết quả một trái một phải này khiến cho nhưng tên không buộc chặt bị văng ra ngoài, Thôi tiên sinh chỉ cảm giác đầu của mình và đầu người kia hung hăng đụng vào nhau, lúc ấy gã liền cảm thấy cái trán đau nhức, sau một nháy mắt còn tỉnh táo, cũng cảm giác trước mắt tối sầm, cả người rốt cuộc hoàn toàn hôn mê rồi. 

 Tuy nhiên ngay lúc Thôi tiên sinh đã hôn mê, trong đầu Thôi tiên sinh lại hiện lên ý niệm cuối cùng: Chỉ cần lần này có thể sống xuống, ngày sau lão tử dù chết cũng không ngồi thuyền nữa!