Triệu Hạo ghé vào mép thuyền lại ghê tởm nôn ra, nhưng nôn ra hồi lâu lại chỉ phun ra một chút nước chua, bởi vì trong bụng y có gì đã sớm phun hết ra rồi. So với lúc trước rời khỏi kinh thành hăng hái bao nhiêu, lúc này Triệu Hạo sắc mặt xanh trắng, đôi mắt thâm đen, thoạt nhìn quả thực tựa như một kẻ nghiện ở đời sau.
So sánh ra, đứng ở cạnh Triệu Hạo, Hình Thứ cũng không biết đã đi đâu, cái mặt mo này đã nôn đến không còn chút huyết sắc, môi đều trắng bệch, trên chòm râu thật dài cũng dính đầy uế vật, thoạt nhìn so với Triệu Hạo càng thêm chật vật hơn, không còn chút phong độ nào. Tuy nhiên việc này cũng không thể trách gã, bởi vì gã và Triệu Hạo giống nhau, đều lớn lên ở đất liền, nhiều nhất chỉ ngồi thuyền trên sông, nhưng sau khi bọn họ từ Dương Châu rời bến, ngay lập tức cảm nhận được uy lực của biển rộng, một đám nôn đến nỗi trời đất quay cuồng.
- Điện... Điện hạ, cái mạng này của lão thần cũng sắp ném xuống biển rồi, sớm biết rằng trên biển xóc nảy thế này, chúng ta nên đi từ Lục Thượng để tới Quảng Châu, tuy rằng tốc độ chậm hơn, nhưng có thể ít chịu khổ sở hơn!
Lúc này chỉ thấy sau khi Hình Thứ nôn hết sức, ghé vào trên mép thuyền thở hồng hộc vô lực mà nói.
Triệu Hạo nghe đến đó cũng rất đồng tình, tuy nhiên hiện tại hối hận cũng đã muộn, đành cứng miệng nói:
- Kiên trì vài ngày nữa đi, ta nghe nói say tàu chỉ cần kiên trì vài ngày là có thể thích ứng, đến lúc đó sẽ không phải chịu khổ sở nữa rồi!
Triệu Hạo vừa dứt lời, bỗng nhiên lại cảm thấy trong bụng một trận quay cuồng, điều này làm cho y không khỏi lại úp sấp mặt xuống mép thuyền nôn ra một trận, tuy rằng rõ ràng chẳng nôn ra được cái gì nhưng vẫn ngăn không được cảm giác ghê tởm. Hình Thứ nghe thấy Triệu Hạo nôn khan, lập tức cũng không kìm nổi lại nôn ra, cuối cùng hai người đều nôn đến mức toàn thân vô lực, lúc này mới được tôi tớ dìu về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Cứ như vậy vẫn nôn vài ngày nữa, trong lúc đó cũng uống vài chén thuốc mới khiến Triệu Hạo và Hình Thứ khôi phục lại theo thời gian dần qua, tuy nhiên kế tiếp cũng là cuộc sống cực độ nhàm chán trên biển, biển mênh mông vô bờ lúc mới bắt đầu còn có thể khiến bọn họ có cảm giác mới mẻ, nhưng thời gian dài lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng chán ghét, hơn nữa trên thuyền cũng không có cái gì để giải trí, càng làm cho Triệu Hạo cảm giác sống một ngày bằng một năm, thậm chí y đã bắt đầu hối hận về quyết định đi Lăng Châu rồi.
Trải qua nửa tháng hành trình, thuyền con của bọn họ rốt cuộc đã tới Quảng Châu, bọn họ phải ngừng ở chỗ này hai ngày, cùng lúc bổ sung một chút đồ ăn nước uống, mặt khác cũng là để nghỉ ngơi một chút, dù sao liên tiếp ở trên biển trôi nổi như thế này nửa tháng, những thuyền phu kia không sao cả, nhưng Triệu Hạo thì không thể chịu được.
Đối với đại danh thành Quảng Châu, Triệu Hạo cũng sớm có nghe đến, hơn nữa y cũng biết lúc trước Triệu Nhan đã dựa vào nơi này hùng bá Nam Dương, cho nên đối với thành Quảng Châu y cũng hết sức cảm thấy hứng thú, khi đội tàu đi vào Quảng Châu cũng đã phái một ca nô đi trước vào Quảng Châu báo tin cho quan viên làm tốt việc nghênh đón chuẩn bị, đồng thời sắp xếp ổn thỏa cho y ở thành Quảng Châu thư giãn một tí.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên khi đội tàu chậm rãi lái vào Quảng Châu cảng Triệu Hạo cũng có vẻ thcực kỳ hưng phấn, lôi kéo Hình Thứ đi lên boong thuyền, vừa bận rộn thưởng thức cảnh sắc, vừa bắt đầu thảo luận về những đặc sắc ở thành Quảng Châu, sau khi gặp bọn quan viên nên lôi kéo bọn họ như thế nào, cho dù không thể khiến cho bọn họ lập tức dựa vào mình, nhưng phải mua chuộc một số người để ngày sau nhúng tay vào công tác hải mậu ở Nam Dương.
- Điện hạ, thuyền chúng ta chỉ sợ không có biện pháp cập bờ!
Đúng lúc này. Bỗng nhiên quan viên quản lý đội tàu tiến lên mở miệng nói.
- Sao lại thế này, vì sao không thể cập bờ?
Triệu Hạo nghe đến đó cũng kỳ quái hỏi.
- Chuyện này...
Chỉ thấy quan viên đầu tiên là do dự một lát, cuối cùng rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói:
- Khởi bẩm Điện hạ. Vừa rồi quan viên hoa tiêu nói, cảng Quảng Châu đang xây dựng thêm, rất nhiều bến không thể dùng, cho nên chỉ có thể thả neo ở đây, sau đó lên thuyền nhỏ vào bờ.
- Cái gì? Chẳng lẽ các ngươi chưa nói cho gã biết thân phận của bổn vương?
Triệu Hạo nghe đến đó lập tức vô cùng tức giận nói, y là Thân vương của Đại Tống. Nếu ở Quảng Châu nơi này ngay cái nơi cập bến cũng tìm không thấy, đây chẳng phải là khiến người khác chê cười sao?
- Điện hạ, chúng ta nói, nhưng quan viên hoa tiêu cũng nói, nơi bến cảng không đủ bọn họ cũng không có biện pháp, hơn nữa mấy ngày hôm trước hai vị trưởng công chúa từ bên ngoài trở về, cũng không tìm được nơi cập bến, hiện tại thuyền của các nàng đang thả neo ở cảng.
Vị quan viên trên thuyền bất đắc dĩ mở miệng nói, vừa rồi y cũng là vừa đấm vừa xoa, nhưng đối phương cũng không nhúc nhích chút nào.
- Đại tỷ và Nhị tỷ?
Nghe được trong lời nói của đối phương nhắc tới hai vị trưởng công chúa, Triệu Hạo lúc này mới chợt nhớ tới, đại tỷ của mình Trần quốc trưởng công chúa, cùng với Nhị tỷ Thục quốc trưởng công chúa cũng đều ở Quảng Châu, lúc trước y chỉ lo nghĩ chuyện đến Quảng Châu du ngoạn nghỉ ngơi một chút cho đã, lại không nghĩ đến hai vị tỷ tỷ, tuy nhiên chuyện này cũng không trách y, bởi vì y và hai vị công chúa luôn luôn không thế nào thân cận.
- Điện hạ, không cần phải so đo với quan lại trên cảng, nếu không có nơi cập bến, vậy chúng ta cứ dừng thuyền ở đây đi, mặt khác Điện hạ cũng không nên quên thăm hỏi hai vị trưởng công chúa một chút.
Lúc này Hình Thứ bỗng nhiên khuyên nhủ Triệu Hạo, nói đến hai vị trưởng công chúa, lão cố ý nhấn mạnh, bởi vì lão biết hôn phu của hai vị công chúa cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu có thể lôi kéo được thì sẽ là một lực trợ giúp cực kỳ trọng yếu.
Triệu Hạo nhìn thấy vẻ mặt Hình Thứ cũng lập tức hiểu ý, chỉ đành cố nén lửa giận sai người dừng thuyền lại, sau đó y cùng với Hình Thứ đón thuyền nhỏ đi đến bến tàu. Bởi vì lúc trước y cũng đã phái người thông tri cho quan viên địa phương cho nên Triệu Hạo vốn tưởng rằng sẽ thấy quan viên Quảng Châu tới trước đón tiếp, lại không nghĩ rằng trên bến tàu tuy người đến người đi, nhưng không có ai mặc quan phục, ngược lại có mấy cỗ xe ngựa dừng ở bến tàu, xung quanh có không ít người hầu, thoạt nhìn hình như là đang chờ người nào đó?
Đợi cho thuyền nhỏ của Triệu Hạo vừa mới cập bờ, chỉ thấy cửa xe ngựa trên bến tàu bỗng nhiên được mở ra, sau đó mỗi bên có một đôi nam nữ hơn ba mươi tuổi lần lượt đi ra, khi Triệu Hạo nhìn thấy bọn họ cũng hơi sửng sốt lẩm bẩm:
- Đại tỷ, Nhị tỷ, sao bọn họ đều đến đây?
Xuống xe ngựa chính là phu thê Trần quốc trưởng công chúa và phu thê Thục quốc trưởng công chúa, làm Triệu Hạo từ trên thuyền đi xuống, chỉ thấy Trần quốc trưởng công chúa lập tức cười, tiến lên phía trước nói:
- Không nghĩ tới Nhị đệ cũng tới, lại nói Nhị đệ đệ cũng thật là, trực tiếp phái người đến chỗ ta báo tin là đến nơi, tại sao phải báo cho bọn quan viên, may mắn ta nhận được tin tức cho nên đã đuổi hết bọn quan viên đi rồi, trong nhà đã cho người chuẩn bị xong tiệc rượu, để đệ và hai vị tỷ phu cùng uống vài chén!
- Đại tỷ, Nhị tỷ, hai vị tỷ phu, tiểu đệ hữu lễ!
Đối với việc hai vị tỷ tỷ đến mặc dù có chút không ngờ, tuy nhiên Triệu Hạo rất nhanh liền tỉnh ngộ, lập tức hướng về tỷ tỷ và tỷ phu thi lễ, sau đó lúc này mới lại mở miệng nói:
- Vốn đệ muốn sau khi tới Quảng Châu sẽ tới thăm hỏi hai vị tỷ tỷ, lại không nghĩ rằng Đại tỷ và Nhị tỷ hai người chủ động tới đón đệ!
- Ha hả, người một nhà nói cái gì khách khí thế, nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta vẫn nên về nhà vừa ăn vừa nói, nói vậy đoạn đường này khẳng định Nhị đệ cũng hết sức vất vả!
Dưới sự yêu cầu lần nữa của Từ Nguyên, Triệu Hạo cũng thật sự tìm không ra lý do từ chối, cuối cùng rơi vào đường cùng đành phải cùng Hình Thứ tới phủ Thục quốc công chúa, kết quả trên tiệc rượu chẳng những có Thục quốc công chúa và Từ Nguyên, mặt khác còn có phu thê Trần quốc công chúa, nói cách khác, ngoại trừ địa điểm bất đồng ra, người tham gia yến hội căn bản không có bất luận thay đổi gì.
Tiệc rượu bắt đầu, Từ Nguyên và Vương Sư Ước lại liên tục mời rượu, thậm chí ngay cả Trần quốc trưởng công chúa hào sảng cũng bồi bọn họ uống mấy chén, điều này làm cho Triệu Hạo và Hình Thứ không uống cũng không được, kết quả cuối cùng lại là say đến rối tinh rối mù, đợi tới khi bọn họ tỉnh táo lại, liền phát hiện đã là rạng sáng ngày thứ ba, hơn nữa bọn họ cũng đã ở trên thuyền, rời khỏi thành Quảng Châu cũng vài trăm dặm rồi, tới khi bọn họ hỏi qua người trên thuyền mới biết được, hoá ra chiều hôm qua bọn họ uống rượu xong đã bị tống trở về, mà hai vị công chúa còn lại lấy cớ Lăng Châu tình huống nguy cấp, bảo bọn họ đừng lấy lý do làm chậm trễ thời gian lên đường, hiện tại bọn hắn đang ở trên đường tới Lăng Châu.
Đến lúc này, Triệu Hạo cho dù là có ngốc cũng hiểu được, phỏng chừng nhìn hai tỷ tỷ nhiệt tình như vậy, thật ra là thiết lập tốt cạm bẫy, chính là để khiến hắn không thu hoạch được gì tại thành Quảng Châu này, thậm chí ngay cả quan viên địa phương cũng không nhìn thấy một người, chớ nói chi là lôi kéo.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Hạo cũng căm tức cực kỳ, phải biết rằng y cũng là đệ đệ của Trần quốc công chúa và Thục quốc công chúa, vì sao hai tỷ tỷ chỉ giúp Triệu Nhan mà không giúp y? Đáng tiếc Triệu Hạo lại quên, tình thân cũng cần thường xuyên đi lại, Triệu Nhan và hai tỷ tỷ ở chung mấy năm, dĩ nhiên tình cảm sâu đậm, hơn nữa lợi ích của bọn họ cũng buộc chặt cùng một chỗ, dĩ nhiên muốn phải đứng về phía Triệu Nhan.