Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 858: Khai thông đường sắt



Chương 860

Trong thư phòng, Triệu Nhan bưng chén trà thong dong thưởng trà, Triệu Hú ở kế bên thì vẻ mặt gấp gáp nói:

- Tam thúc, người mau nói ta biết, vì sao người ngay cả gặp cũng không chịu gặp Thái Xác, Thái hậu muốn triệu người tiến cung là vì chuyện gì?

- Còn có thể là chuyện gì, con nghĩ thử xem gần đây nhất Thái hậu đang đau đầu vì chuyện gì?

Triệu Nhan nghe đến đây thản nhiên nhìn Triệu Hú, sau đó tiếp tục thưởng trà của mình, trà này là Đại Hồng Bào mà hắn cho người đi Võ Di Sơn Thiên Tâm Nham Cửu Long Tập Thạch Bích hái, loại trà này hiện nay vẫn chưa có danh tiếng gì, nhưng ở hậu thế lại được xưng là Trà Vương, quả thật là giá tựa hoàng kim, hơn nữa cả một Thạch Bích cũng chỉ mọc mấy cây, tuổi cây cũng không quá lớn, nhưng lại có thể sống đến niên đại của Triệu Nhan kiếp trước.

- Chuyện khiến Thái hậu đau đầu?

Triệu Hú nghe đến đây không khỏi sửng sốt, sau đó lúc này mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng hô lên:

Ta hiểu rồi, hoa ra là chuyện Hô Diên Tướng quân!

Tuy nhiên ngay sau đó cậu lại cau mày nói:

- Nhưng chuyện này tuy có liên quan đến Tam thúc người, nhưng với tính tình của Thái hậu, sao có thể để người nhúng tay vào triều chính?

- Hắc hắc, chuyện khác Thái hậu đương nhiên sẽ không để ta quản, nhưng con thử nghĩ xem, Thái hậu đang vì chuyện của Hô Diên Bình mà khó xử cả đôi bề, căn bản không biết nên xử trí thế nào, nhưng nếu bà giao chuyện này cho ta xử trí, đến lúc đó liền không phải bà ta đau đầu nữa, mà sẽ đổi thành ta đau đầu!

Triệu Nhan lúc này cười nói, lúc nãy hắn cuối cùng cũng hiểu rõ mấu chốt trong đó, nếu Cao Thái hậu đùn đẩy chuyện này cho hắn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ không xử trí Hô Diên Bình, như vậy, sẽ phải chịu đựng áp lực trên triều đình, mà ngược lại Thái hậu thì lại nhẹ nhõm.

- Thì ra là thế!

Triệu Hú nghe đến đây cũng không khỏi vỗ đầu, cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao Triệu Nhan phải giả bệnh rồi, Lăng Châu vốn do hắn bình định, Hô Diên Bình lại là thủ hạ của hắn, nếu hắn tiến cung, khẳng định sẽ không cách nào thoái thác được.

Tam thúc, vậy kế tiếp thúc định làm thế nào, cũng không thể cứ mãi giả bệnh thế này đi?

Triệu Hú lúc này bỗng nhiên lần nữa mở miệng hỏi, dù gì thì tuy rằng giả bệnh có thể tránh được nhất thời, nhưng cũng không thể cứ giả bệnh, chỉ cần Cao Thái hậu kỳ kèo, ngày sau vẫn có thể đổ chuyện này lên người Triệu Nhan.

- Giả bệnh đương nhiên là tạm thời thôi. Tuy nhiên nếu không thể trêu vào ta còn không tránh được ư, vừa hay đường sắt từ Đông Kinh đến Lạc Dương cũng sắp sửa xong rồi, sẽ sắp khai thông, nói ra thì mấy năm nay ngày ngày làm tổ trong nhà, cũng không ra khỏi cửa, lần này liền dẫn cả gia đình đi Lạc Dương một chuyến.

Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói, vốn mấy ngày trước Vương Thù đã nói với hắn chuyện đường sắt, hắn cũng đang dự tính sẽ đích thân đi thị sát một chút, không ngờ vừa hay lại gặp phải chuyện này, cho nên liền dứt khoát mang cả gia đình đi xem, xem như là đi du lịch đi.

- Đường sắt!

Triệu Hú nghe đến đây mắt liền sáng lên, lập tức hưng phấn nói:

- Tam thúc, ta cũng muốn đi, xin người cũng dẫn ta đi một chuyến được không?

- Ta cũng muốn cho con đi, nhưng Thái hậu bên kia thì làm sao?

Triệu Nhan trợn mắt nhìn Triệu Hú nói, Cao Thái hậu khẳng định sẽ không đồng ý cho Triệu Hú rời kinh. Hơn nữa hiện giờ Triệu Nhan còn đang giả bệnh, càng không thể cầu tình dùm Triệu Hú. Cho nên cậu khẳng định không đi được.

Nghe thấy Triệu Nhan nhắc đến Cao Thái hậu, Triệu Hú cũng có chút ủ rũ cúi đầu, đồng thời trong lòng càng thêm bất mãn đối với sự quản chế của Cao Thái hậu, lúc này cậu thật sự vô cùng hy vọng người chưởng quyền là Triệu Nhan, như vậy trên người cậu khẳng định không bị cấm chế nhiều như vậy.

Cùng lúc đó, Thái Xác cũng về đến cung phục mệnh Cao Thái hậu. Kết quả khi Cao Thái hậu biết Triệu Nhan không ngờ lại ngã bệnh vào lúc này, bà gần như có thể khẳng định ngay, Triệu Nhan tuyệt đối là đang giả bệnh, chỉ đáng tiếc cho dù là biết Triệu Nhan giả bệnh, bà cũng không có biện pháp gì. Cuối cùng vẫn là Thái Xác đề nghị bà kéo dài chuyện này, đợi qua hai hôm lại phái ngự y tới Lăng Vương phủ một chuyến, chỉ cần Triệu Nhan hết bệnh, hắn tuyệt đối trốn không thoát.

Đối với đề nghị của Thái Xác, Cao Thái hậu cũng gật đầu, lại nói bà chiêu Triệu Nhan tiến cung đích thật là muốn đùn đẩy chuyện của Hô Diên Bình cho Triệu Nhan, như vậy liền đến phiên Triệu Nhan đau đầu, chỉ tiếc hiện giờ xem ra Triệu Nhan còn nhạy bén hơn so với tưởng tượng của bà, không ngờ lại dùng việc giả bệnh để chối từ, tuy nhiên bà cũng muốn nhìn thử xem, Triệu Nhan rốt cuộc có thể giả bộ đến khi nào?

Khiến Cao Thái hậu tuyệt đối không nghĩ tới chính là, vài ngày sau, Triệu Nhan đang "bệnh" bỗng nhiên mang theo cả nhà rời khỏi kinh thành, hơn nữa phương thức rời đi có chút kỳ quái, không ngờ lại ngồi một thứ gọi là "xe lửa", dọc theo một con đường gọi là đường sắt đi Lạc Dương, đợi đến khi Cao Thái hậu nhận được tin, đoàn xe lửa đó đã sớm đi đến không thấy bóng rồi.

- Khanh khách, phu quân lúc trước quăng tiền xây con đường sắt này, ta còn cảm thấy vô cùng không ổn, hiện giờ ta mới nhìn ra, sau khi con đường sắt này vận hành, khẳng định có thể mang lại lợi ích không nhỏ cho phủ.

Trong một toa xe xa hoa của xe lửa, Tào Dĩnh ngồi trên xe lửa chạy như tên bắn vừa thưởng thức phong cảnh ven đường, vừa hưng phấn nói.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

- Tỷ tỷ nói rất đúng, kỳ thật xe lửa này kiếm được tiền hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là xuất hành rất thuận tiện, hơn nữa còn đi ngày đêm không nghỉ, phu quân không phải nói ngày mai chúng ta đã có thể đến Lạc Dương rồi hay sao?

Lúc này chỉ thấy trong toa xe Tiết Ninh Nhi cũng vô cùng vui vẻ nói, bình thường nàng toàn ở trong nhà, hiện giờ ra ngoài đi lại quả thật là một trải nghiệm khó có được.

- A, phu quân đâu rồi, sao vừa chớp mắt đã không thấy chàng đâu rồi?

Lúc này Âu Dương Uyển Linh bỗng nhiên quay đầu nhìn trong toa xe, sau đó kì quái hỏi, lúc nãy Triệu Nhan dẫn theo một đám con nít trong toa xe, nhưng hiện giờ lại không thấy bóng nữa, ngay cả mấy đứa trẻ cũng không thấy luôn.

- Phu quân dẫn mấy đứa nhỏ lên đầu xe phía trước rồi, nói là để cho bọn nhỏ tham quan xe lửa, hiểu được xe lửa chạy như thế nào.

Nhan Ngọc Như lúc này cười mở miệng nói, tuy đã là mẫu thân của mấy đứa trẻ, nhung hiện gio nang vẫn xinh đẹp như trước, guơng mặt như su trắng thoạt nhìn không hề để lại dấu vết của năm tháng, điều này khiến đám người Tào Dĩnh đều hâm mộ vô cùng.

- Noi đến chiếc xe lửa này, ta hiện giờ cũng nghĩ không ra, một cục sat lớn như vậy, rốt cuộc nó chạy như thế nào? Hơn nữa tốc độ cũng không chậm hơn so với ngựa?

Nghe Nhan Ngọc Như nói, lúc này chỉ thấy Gia Luật Tư cũng mở miệng cười nói.

Đâu chỉ là muội muội nghĩ không ra, ta cũng không hiểu, phu quân nói nó dùng lửa làm nóng nước, lợi dụng hơi nước toả ra kéo xe lửa, những thứ này nói thì đơn giản, nhưng rốt cuộc là kéo như thế nào vẫn khiến người ta nghĩ mãi mà không hiểu.

Tào Dĩnh lúc này cũng cười mở miệng nói, nàng tuy thông minh vô cùng nhưng vẫn không biết gì về loại máy hơi nước mới phát minh ra này, cho nên cũng không biết nguyên nhân xe lửa chạy.

- Ha ha, nếu chúng ta đều không biết, vậy không bằng cùng đi đến đầu xe ở phía trước nhìn xem, để phu quân giải thích cho chúng ta biết, thế nào?

Lúc này Tiết Ninh Nhi bỗng đề nghị, nàng cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với cái xe lửa dài dài dưới chân này.

Lời nói của Tiết Ninh Nhi lập tức được những người khác tán đồng, ngay sau đó 5 nữ tử do Tào Dĩnh dẫn đầu dẫn theo thị nữ của mình vừa nói vừa cười đi về phía trước, chiếc xe lửa này là chiếc xe lửa đầu tiên chạy trên đường sắt, bởi vì công suất của máy hơi nước vẫn chưa lớn lắm, cho nên tổng cộng có 4 toa xe, trong đó toa đầu tiên dùng để để hành lý của mọi người, toa thứ hai là toa mà gia quyến Triệu Nhan ngồi, hai toa sau đều là người hầu và thị vệ, hơn nữa giữa mỗi toa xe đều có thông đạo nối với nhau.

Tào Dĩnh bọn họ đi qua toa xe phía trước, vừa mở thông đạo nối với nhau, lập tức nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ "âm ầm" truyền đến từ phía trước, ngoài ra còn có tiếng nói cười của lũ trẻ, đợi đến khi các nàng tiến vào đầu xe phía trước mới phát hiện, Triệu Nhan đang dẫn một đám trẻ đứng bên cạnh một thứ đồ giống như lò lửa, hắn đang nói gì đó, tuy nhiên trong tiếng nổ vang của máy móc, căn bản nghe không nghe được hắn đang nói gì, ngoài ra còn có vài đứa trẻ nghịch ngợm thậm chí còn cầm cục than ở bên cạnh ném vào trong lò lửa, đôi tay và cái mặt nhỏ nhắn đều đen thui.

Triệu Nhan nhìn thấy Tào Dĩnh bọn họ đến cũng sững sờ, sau đó cười ha hả tiến lên cao giọng nói:

- Sao các nàng lại tới đây?

Giọng của Triệu Nhan tuy lớn, nhưng tiếng động cơ gầm rú lại càng lớn hơn, cho nên Tào Dĩnh trong lúc nhất thời căn bản nghe không rõ hắn đang nói gì, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc nói:

- Phu quân chàng đang nói gì?

Thanh âm của Tào Dĩnh càng nhỏ hơn nữa, Triệu Nhan đương nhiên nghe không rõ, phu thê hai người nói mấy câu, kết quả lại ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng Triệu Nhan cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành ra hiệu tất cả mọi người đều rời khỏi đầu xe, về lại toa xe phía sau, vừa nãy hắn vốn muốn đến đầu xe giảng cho lũ trẻ nguyên lý động lực, nhưng lại không nghĩ tới tạp am trên đầu xe thật sự quá lớn, căn bản không thể giảng bài được.

Sau khi vừa đến khoang xe, Tào Dĩnh bọn họ đều cảm thấy trong tai mình đều là tiếng "ông ông ông", cả nửa ngày trời mới khôi phục lại, lúc này chỉ thấy Gia Luật Tư cười nói:

- Phu quân, chiếc xe lửa này của chàng tuy tốt, nhưng âm thanh này cũng quá lớn rồi đi, suýt chút nữa làm điếc luôn lỗ tai thiếp rồi.

- Chúng ta chỉ mới ở chỗ kia có một lúc, tuy nhiên ta thấy trong đó có người chuyên môn lái xe lửa, bọn họ ngày ngày ở chỗ đó, khẳng định càng khó chịu hơn.

Lúc này Tiết Ninh Nhi cũng mở miệng nói.

- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, tạp âm mà xe lửa sinh ra tạm thời vẫn chưa tìm được biện pháp để giải quyết, chỉ có thể để những người đốt lò và lái tàu đội chụp tai, tránh cho bị tổn thương thính lực.

Triệu Nhan lúc này cũng có chút bất đắc dĩ nói, tuy Vương Thù bọn họ đã liều mạng cải tiến xa lửa, nhưng những vấn đề về mặt công nghệ vẫn chưa thể giải quyết, tạp âm máy móc đương nhiên phải hơi lớn một chút, tuy nhiên đây chỉ là một vấn đề nhỏ, không hề ảnh hưởng đến việc sử dụng trong thực tế.


- Ừm, ta có một tỷ muội gả đến Lạc Dương, nàng muốn bàn chuyện hôn sự cho Giai nhi, lần này đến Lạc Dương vừa vặn gặp đối phương một chuyến, nếu thích hợp thì sẽ định việc hôn sự cho Giai nhi luôn.

Tào Dĩnh cười nói.

- Hôn sự của Giai nhi?

Nghe thấy Tào Dĩnh nhắc đến trưởng tử này của mình, Triệu Nhan cũng không khỏi lộ ra vẻ nhớ nhung, y hiện giờ đi đến Nam Dương bên kia, cũng không biết thế nào rồi?

— QUẢNG CÁO —